Vũ Văn Quân Quyết lo lắng lúc tỉnh lại chỉ thấy Tử Thư ghé vào bên giường ngủ, không khỏi nhíu mày, đắp ngoại bào ở bên giường lên cho hắn,
Áo bào đắp lên, Mộ Tử Thư liền tỉnh, vội vã tỉnh táo lại, “Ngươi đã tỉnh, khá hơn chút nào không?”
Vũ Văn Quân Quyết thấy sắc mặt hắn mệt mỏi, kéo người lên giường ôm vào ngực, áp tay lên trán hắn, lại cầm chặt bàn tay lạnh như băng kia ủ ấm cho hắn.
“Ta đã nói với ngươi như thế nào, hôm nay có chút lạnh, nếu ngươi bị cảm thì làm sao?”
Mộ Tử Thư cảm thụ được cái ôm ấm áp, cong môi, lắc đầu nói: “Không có việc gì, ngươi đã khá hơn chút nào chưa?”
Trên lưng vẫn nóng hừng hực đau rát, nhưng không muốn khiến Tử Thư lo lắng, Vũ Văn Quân Quyết chỉ nhàn nhạt nói: “Tốt hơn nhiều, chớ lo nắng.”
Mộ Tử Thư quay đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt có vẻ tốt hơn đêm qua nhiều, cũng thoáng an tâm. Rời khỏi l*иg ngực hắn, dìu hắn nằm sấp xuống.
“Ta kêu ảnh vệ sắt thuốc cho ngươi, ta đi bưng thuốc tới.”
Biết lần này hắn sợ hãi, cũng minh bạch hắn lo lắng trong lòng, mặc dù không muốn uống thuốc gì, nhưng Vũ Văn Quân Quyết cũng không ngăn cản hắn, mặc hắn xuống lầu lấy thuốc, chỉ báo cho một ảnh vệ âm thầm đi theo bảo hộ hắn.
An tĩnh lại, Vũ Văn Quân Quyết mới bắt đầu suy tư sự kiện ám sát đêm qua.
Mũi tên hướng bên kia bay tới, là thích khách mai phục ở đó hay là nhóm thích khách khác? Nhưng mục đích lần này xác minh muốn đẩy hắn vào chỗ chết, chỉ sợ không phải là những nữ nhân trong hậu cung kia rồi, hậu cung vốn chưa có con cháu nối dõi, không có khả năng hạ sát thủ với hắn. Như vậy là Hoàng đế Mặc Sĩ sao? Với hoàn cảnh hiện tại của Vũ Văn Hoàng triều, hắn cũng không lỗ mãng đến nỗi thuê sát thủ, huống hồ Hoàng đế Mặc Sĩ không phải sẽ vì một công chúa không nặng không nhẹ này… đến tột cùng là người nào?
Đang suy nghĩ, cửa sổ bỗng nhiên phi thân tới mấy người mặc hắc y, cơ hồ cùng thời gian, ảnh vệ chỗ tối cũng lập tức hiện thân đối chiến tại chỗ với đám hắc y kia.
Vũ Văn Quân Quyết liếc nhìn những người mặc áo đen kia, đêm qua đám kia cũng mặc quần áo như vậy.
Hai phe trong phòng đánh nhau rất mãnh liệt, các vật dụng bày biện bên trong căn phòng không tránh khỏi đổ vỡ, một trận đổ vỡ ầm ỹ.
Vũ Văn Quân Quyết không kiên nhẫn nhíu mày.
Lúc này chỉ nghe thấy một tên áo đen lớn tiếng nói: “Chủ tử của chúng ta muốn gặp mặt ngài, cũng xin công tử vui lòng đến chơi.”
Nhãn thần sắc bén nhìn bọn họ, Vũ Văn Quân Quyết cong khóe miệng, nhãn thần đã có vài phần hiểu rõ.
Trong căn phòng còn đang đánh nhau, cửa bỗng bị mở ra, Mộ Tử Thư kinh ngạc ngẩn người nhìn tình trạng bên trong, vừa ở bên ngoài nghe thấy tiếng đánh nhau, cũng không để ý bát nước thuốc trong tay, vội vàng chạy đến bên giường bảo vệ trước người Vũ Văn Quân Quyết.
“Quân Quyết, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Nhìn người phía trước lo lắng, Vũ Văn Quân Quyết ôm hắn vào trong ngực, hôn trán trấn an hắn.
Không muốn liên lụy tới Tử Thư, Vũ Văn Quân Quyết cHoàng áo lên người, trầm giọng nói: “Dừng tay!”
Hắc y nhân cùng ảnh vệ lập tức đình chỉ tranh đấu, nhìn về phía Vũ Văn Quân Quyết.
Mộ Tử Thư cũng không rõ nhìn hắn.
Vũ Văn Quân Quyết ôm hắn trấn an, nhìn về phía hắc y nhân nói: “Ta đi với các ngươi, không được thương tổn hắn.”
Hắc y nhân vội vàng cung kính nói: “Chúng ta tuyệt đối sẽ không làm bị thương vị công tử này, mời!”
Mộ Tử Thư không thể tin nghe Vũ Văn Quân Quyết nói câu kia, trừng lớn hai mắt, sắc mặt tái nhợt cầm tay hắn run giọng nói: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó! Không được đi theo bọn họ!”
Trấn an ôm người trong ngực hôn lên trán hắn, ghé vào tai hắn ôn nhu nói: “Không có chuyện gì, người kia sẽ không đả thương ta, ngươi đợi ta ở chỗ này, không được phái ảnh vệ đi theo ta, bảo vệ tốt chính mình.”
Mộ Tử Thư nào nghe theo lời hắn, lắc đầu nói: “Ta đi cùng với ngươi.”
Vũ Văn Quân Quyết không đồng ý, kiên nhẫn giải thích: “Người nọ không muốn nhìn nhất là người khác có đôi có cặp, ngươi đi sẽ khiến ta phân tâm, ngoan ngoãn ở đây chờ ta, đừng lo lắng.”
Nói xong Vũ Văn Quân Quyết lướt nhẹ qua tay Mộ Tử Thư đang cầm tay hắn, cùng hắc y nhân li khai, trước khi rời đi còn liếc mắt ra hiệu cho ảnh vệ.
Mộ Tử Thư thấy hắn rời đi, bỗng nhiên có loại cảm giác mất đi, trong lòng vô cùng đau đớn, vội vã muốn đuổi theo, lại bị mấy ảnh vệ chặn lại đường đi.
“Tránh ra!”
Mấy ảnh vệ chỉ cúi đầu, nghiêm túc nói: “Chủ tử có lệnh, công tử không thể đi.”
Mộ Tử Thư thấy bọn họ nghiêm túc chặn cửa, có chút vô lực thở hổn hển mấy cái, cường ép mình tỉnh táo lại, hỏi: “Đối phương là ai, các ngươi biết không?”
“Thuộc hạ không biết.”
“Vậy các ngươi nhanh đi điều tra.”
Ảnh vệ khó xử nhìn Mộ Tử Thư, lại nề nếp nói: “Chủ tử có lệnh, thuộc hạ phải một tấc cũng không rời theo sát công tử.”
Không biết, không phải điều tra, vậy phải làm gì bây giờ? Mộ Tử Thư xoa xoa thái dương, có chút choáng váng, lảo đảo lui lại mấy bước, ngồi bệt xuống giường, vô lực cúi đầu, run rẩy không biết nên làm thế nào. Lúc này hắn có thể hiểu được câu nói của Vũ Văn Quân Quyết ‘Nếu như một ngày ta không còn nữa, ngươi phải làm sao đây?’.
Quân Quyết nói không sai, hắn nên kiên cường, loại thời điểm này tuyệt đối không thể mềm yếu. Mộ Tử Thư hít sâu mấy cái khiến mình tỉnh táo lại, mẩm tính thời gian. Từ Hoàng cung đến nơi này ra roi thúc ngựa cũng phải mất đến bốn ngày, ảnh vệ từ Hoàng cung trở lại đây cũng phải mất tám ngày, Quân Quyết bên kia cũng không biết có nguy hiểm hay không, thời gian lâu như vậy hắn làm sao có thể chờ đây?
Bình tĩnh lại trong đầu Mộ Tử Thư cũng thanh tỉnh, nhìn ảnh vệ nghiêm túc trông coi bên cạnh nói: “An nguy của chủ tử các ngươi làm ảnh vệ như các ngươi lại không để ý đến?”
Đám ảnh vệ lặng lẽ không nói, chủ tử chính là người bọn họ thành tâm thề sống thề chết bảo vệ, tự nhiên không thể bỏ qua an nguy của chủ tử, nhưng mệnh lệnh của chủ tử cũng tuyệt đối không thể vi phạm.
Mộ Tử Thư cũng biết họ khó xử, đứng dậy trước mặt bọn họ, tìm một ảnh vệ trong số họ, nói: “Ngươi đi điều tra tung tích, những người còn lại bảo hộ ta, thiếu một trong số các ngươi hẳn không đến mức không bảo vệ được ta chứ.”
Ảnh vệ liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn nghe mệnh lệnh Mộ Tử Thư, ảnh vệ bị gọi tới cũng lĩnh mệnh đi điều tra.
Mộ Tử Thư trong lòng lúc này mới khá hơn một chút, cho lui những ảnh vệ còn lại, tự mình sửa sang lại những thứ bị đảo lộn bên trong phòng trọ, nếu như không làm việc gì trong lòng lại càng khó chịu.
Trong tiểu viện vùng ngoại ô Khúc thành.
Vũ Văn Quân Quyết Vũ Văn Quân Quyết được đưa tới trong viện liền nhìn thấy một nam tử áo bào xanh nhàn nhã uống trà dưới ánh mặt trời, nam tử thấy hắn đến thì giơ chén trà lên gật đầu chào hỏi.
Vũ Văn Quân Quyết cong môi, cũng không để ý mình bị bắt tới đây, không chút khí thế đáp trả đi qua hướng hắn ngồi xuống.
Nam tử áo xanh cũng không tức giận, rót chén trà cho hắn, giễu cợt nói: “Ngươi trước sau như một vẫn cuồng ngạo như vậy.”
Vũ Văn Quân Quyết cũng không cự tuyệt mà tiếp thu hắn ca ngợi, cầm chén trà lên khẽ nhấp, cũng không chịu thua thiệt phản bác lại: “Cũng không bằng ngươi dám ở địa bàn của trẫm ngông cuồng tới bắt người.”
“Bắt ngươi?” Nam tử áo xanh xuy cười, “Bổn Hoàng chính là long trọng mời ngươi tới, Vũ Văn Hoàng đế ngươi thực sự nói quá lời.”
Vũ Văn Quân Quyết hừ nhẹ, cho hắn cũng không dám làm gì, không để ý tới hắn nữa, bắt đầu nhàn nhã phẩm trà, nghệ thuật pha trà của nước Mặc Sĩ rất tinh diệu, từ trước đến nay hắn vẫn khắc sâu trong lòng.
Nam tử áo bào xanh đương nhiên chính là Hoàng đế Mặc Sĩ, Mặc Sĩ Thịnh rồi, trông thấy Vũ Văn Quân Quyết nhàn hạ như vậy, không hề có cảm giác bị ép buộc, cũng không nhịn được thất vọng.
“Nói vậy ngươi cũng biết ý đồ của bổn Hoàng đến đây rồi, ngươi không chuẩn bị giải thích cái gì sao?”
Vũ Văn Quân Quyết câu môi, trong mắt cũng không có tiếu ý hiển thị, “Hoàng đế Mặc Sĩ đau lòng muội muội, trẫm đây đương nhiên cũng đau lòng Hoàng nhi đã mất kia. Về phần ý đồ của Hoàng đế Mặc Sĩ đến, trẫm thật đúng là không rõ ràng lắm.”
Mặc Sĩ Thịnh đặt chén trà xuống vang lên một tiếng, lạnh lùng nói: “Hoàng đế Vũ Văn hà tất cùng bổn Hoàng giả vờ câm điếc, nếu không phải ngươi phái người hạ độc thủ với Mạn Toàn, làm sao lại chết thảm?”
Vũ Văn Quân Quyết cũng không yếu thế nhìn hắn, cười lạnh nói: “Chuyện này ngươi làm sao hiểu rõ? Cừu gia của nữ nhân lòng dạ độc ác kia không phải ít, Hoàng đế Mặc Si nghìn dặm xa xôi chạy đến vương triều Vũ Văn của trẫm để nghe trẫm phân tích cho ngươi?”
Hai Đế vương tranh phong đối lập nhau, vốn trong viện đang xuân sắc ấm áp nhát thời nhiệt độ hạ xuống, thị vệ canh giữ hai bên có chút không chịu nổi uy áp tản ra trên người bọn họ.
Hồi lâu sau, Mặc Sĩ Thịnh hừ lạnh, thu khí thế trên người, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, “Thư của Hoàng đế Vũ Văn bổn Hoàng đã xem qua, vu thuật ở trong cung đích thật bị trộm, nhưng khi đó Mạn Toàn đã ở trong cung của ngươi, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy sự tình có gì kỳ quặc?”
Nghe hắn nói như vậy, Vũ Văn Quân Quyết cũng thu khí thế trên người xuống, nhíu mày, sau đó lại nói: “Lui lại mà nói, thứ nhất, công chúa Mạn Toàn không phải người thi thuật nhưng nhất định là đồng lõa, nếu không với tính tình của nàng cũng sẽ không vô cớ gánh tội thay người khác? Thứ hai Mạn Toàn công chúa dám thông dân với nam tử Mặc Sĩ có thai, trẫm đã nhẫn nhịn, cũng để mặt mũi cho hoàng đế Mặc Sĩ lắm rồi.”
Thông dân với nam tử Mặc Sĩ còn có thai? Sắc mặt Mặc Sĩ Thịnh cũng trầm xuống, nếu như để hài tử này sinh hạ lẫn lộn trong huyết mạch hoàng thất Vũ Văn, cũng là để lại nghiệt tử cho nước Mặc Sĩ, thêm tới sẽ là nước Mặc Sĩ phải nhận tội danh giật dây công chúa tráo đổi huyết mạch hoàng thất.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn thấy sắc mặt hắn khó coi cũng không để tâm, vết thương trên lưng vẫn còn thấy đau, Mặc Sĩ Thịnh nói sự tình vu thuật kia vẫn khảm vào tim hắn. Nếu như chuyện vu thuật phía sau còn có người khác, vậy sẽ là ai? Tử Thư thật vất vả mới buông bỏ ý nghĩ, tái sinh thêm một Hoàng nhi, lần nãy nhất định không thể để hắn chịu phân nửa tổn thương!
Mặc Sĩ Thịnh thấy sắc mặt hắn có chút trắng bệch, lại giễu cợt cười, “Chuyện của Mạn Toàn là nàng có tội, thế nhưng điều khoản hảo hữu giữa hai ngước, về lý nên để quốc gia ta xử trí, Hoàng đế Vũ Văn lại để sát thủ ám hạ như vậy khiến trong lòng bổn Hoàng không vui.”
“Còn chưa có chứng cớ gì, Hoàng đế Mặc Sĩ lại nói xấu trẫm như vậy là không nên. Huống hồ nếu như Hoàng đế Mặc Sĩ sủng ái công chúa Mạn Toàn như vậy, lại sao nhẫn tâm đưa nàng ra khỏi quốc gia của mình? Giả mù sa mưa như vậy cũng không phải tác phong của ngươi.”
Mặc Sĩ Thịnh bị hắn vạch trần cũng không tức giận. Hoàn toàn chính xác, sở sĩ cưng chiều Mạn Toàn cũng bởi vì Tiên Hoàng đối với nàng sủng ái, di chiếu để lại cũng yêu cầu hắn bảo vệ Mạn Toàn. Nhưng để tâm mà nói, hắn đối với Mạn Toàn cũng chỉ có tình huynh muội mà thôi.
“Vô luận như thế nào, ngượi cũng biết rõ lòng ta, ngươi hạ thủ như vậy khiến cho bổn Hoàng mất hết mặt mũi. Xem ở giao tình nhiều năm, bổn Hoàng cũng không muốn tính toán nhiều, không mở miệng trách mắng thật sự khó tiêu mối hận trong lòng. Vốn định đánh với ngươi một trận, vậy mà ngươi lại bị thương, thật sự mất hứng, để ngươi thương thế lành lặn, ta tạm tha cho ngươi một lần.”
Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, “Một chút thương nhỏ, nếu Hoàng đế Mặc Sĩ muốn so tài, trẫm luôn sẵn sàng tiếp đón.”
Mặc Sĩ Hoàng Thịnh liếc mắt nhìn Vũ Văn Quân Quyết, giễu cợt nhếch môi, “Một chút thương nhỏ? Kịch độc vào cơ thể ngươi còn xưng là tiểu thương? Vì không muốn người yêu lo lắng, còn nghĩ rằng kịch độc không chết?”
Vũ Văn Quân Quyết khinh thường liếc mắt hắn, “Trẫm thân thể bách độc bất xâm, một chút độc này tính là gì?”
Mặc Sĩ Thịnh ghét nhất người cuồng ngạo như hắn, nhưng có thể gặp được một người cuồng ngạo cũng không dễ gì. Mặc gì đối với Vũ Văn Quân Quyết từ trước đến nay đều bất mãn, nhưng bên trong lại có một điểm cùng chí hướng. Không khỏi hừ lạnh, trong lòng xuất ra một cái bình ném cho hắn.
“Kịch độc vào cơ thể bách độc bất xâm cũng thương thân, bổn Hoàng vẫn muốn ngươi sớm khôi phục công lực cùng bổn Hoàng luận bàn đây.”
Vũ Văn Quân Quyết cầm bình thuốc cũng không nói càm ơn, không khách khí để vào ngực mình, nghi ngờ nói: “Mũi tên kia không phải thủ hạ của ngươi bắn?”
Mặc Sĩ Thịnh bất mãn hừ, “Bổn Hoàng sao có thể làm loại việc tiểu nhân này.”
Xem ra quả nhiên còn có một nhóm thích khách, Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, lạnh lùng nói: “Trẫm sẽ lưu lại, nhưng ngươi phải phái người bảo vệ Tử Thư, cũng nói cho hắn biết trẫm rất an toàn.”
“Hừ, bổn Hoàng sẽ phái người bảo vệ tiểu ái nhân của ngươi, cũng sẽ báo bình an giúp ngươi.” Nói xong, Mặc Sĩ Thịnh lại không hài lòng nhìn Vũ Văn Quân Quyết, “Sự kiện kia ngươi có nói cho Tác Tây biết chưa, sao hắn lại không có thái độ gì vậy?”
Vấn đề an toàn của Tử Thư được bảo đảm, Vũ Văn Quân Quyết trong lòng cũng yên tâm, tùy ý liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Thịnh, không rõ vì sao nói: “Chuyện gì?”
Nghe được Vũ Văn Quân Quyết hỏi lại, Mặc Sĩ Thịnh lập tức đen mặt, “Ba năm trước trong buổi gặp giữa các quốc gia với nhau không phải ta có nói với ngươi hỏi thăm ý tứ của Tác Tây rồi sao? Ba năm bạch vô âm tín, ta còn tưởng Tác Tây không chịu, thì ra ngươi căn bản chưa nói qua?”
Vũ Văn Quân Quyết không giải thích được mà nhìn Mặc Sĩ Thịnh, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ngươi có ý tứ với Tác Tây? Tác Tây còn lớn hơn ngươi năm tuổi đó. Cái gì quốc gia hội họp? Ngươi xác định đã nói với ta?”
Lúc này khuôn mặt Mặc Sĩ Thịnh lại càng đen hơn, chịu đựng tức giận ỏi: “Ý ngươi là sao?”
Vũ Văn Quân Quyết vô tội nhấp một ngụm trà, than thở: “Ngươi cũng biết ta có một đệ đệ song sinh, ta không nhớ rõ ngươi có nói cho ta nói với Tác Tây chuyện gì, khả năng lần gặp gỡ trao đổi giữ các quốc gia đó là Quân Nhiên đi thay ta! Về phấn hắn có nói với Tác Tây hay không, ta cũng không biết được.”
Nói, Vũ Văn Quân Quyết sờ sau lưng, giống như suy yếu mà ly khai tiểu viện, tùy ý tìm gian phòng nghỉ ngơi.
Còn chuyện của Tác Tây? Hắn đương nhiên biết, việc giao lưu kia cũng là hắn tự mình đi. Chỉ là cảm thấy Mặc Sĩ Thịnh quá cuồng ngạo, không xứng với tổng quản đa tài kia của hắn, cho nên hắn chưa bao giờ đề cập chuyện này cho Tác Tây biết. Không nghĩ đến ba năm qua Mặc Sĩ Thịnh vẫn ngày nhớ đêm mong Tác Tây, không chiếm được câu trả lời thuyết phục hắn liền vui vẻ, chuyện thú vị như vậy hắn làm sao có thể bỏ qua?
Mặc Sĩ Thịnh đen mặt nhìn Vũ Văn Quân Quyết ly khai, bàn tay nắm lại nện lên bàn đá. Bổn Hoàng lần này xuất cung có nhiều thời gian, Vũ Văn Quân Quyết ngươi dám để cho bổn hoàng chờ đợi, xem bổn Hoàng không thể không động tới trong hoàng cung của ngươi rồi! Lần này không đưa được tổng quản kia đi bổn Hoàng cũng không cần cái chức Hoàng đế này!
Bảo vệ? Được, nể tình mặt mũi của Tác Tây, bổn Hoàng bảo vệ tiểu ái nhân kia của ngươi!
Báo bình an? Bổn Hoàng tới địa ngục báo bình an đi! Ngươi dám để bổn Hoàng chờ đợi, bổn Hoàng cũng không thể ba năm ngậm bồ hòn được!