Bề ngoài bảo Phi Ngôn so tài vẽ xuân cung đồ với người Chi Bì Họa Khúc Quán, nhưng dưới ngòi bút sống động của hắn mọi người đều nhìn ra được, dung mạo của “nam nhân bị đâm” kia chính là Tưởng Thành Thanh. Đúng là thiếu niên nghịch ngợm, Phi Ngôn biết Thạch Nhạn Tam ghét Tưởng Thành Thanh bèn mượn cơ hội nhục nhã gã. Tuy rằng chưa từng thấy chuyện mây mưa của Tưởng Thành Thanh, nhưng hắn phác họa cực kỳ sinh động.
Dưới ánh mắt mang theo ý cười của mọi người, sắc mặt Tưởng Thành Thanh dần trở nên xanh trắng, vô cùng đặc sắc.
Thạch Nhạn Tam trong lòng rất hả hê nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, lạnh lùng nói: “Thằng nhãi con sao còn chưa cút về? Ai cho ngươi lá gan đi vẽ tiền bối?”
Phi Ngôn lén thè lưỡi, bỏ xuống bút lui về.
Tưởng Thành Thanh hít thở mấy cái, rồi nói: “Được, vẽ hay lắm, trận này coi như các ngươi thắng.”
Thạch Nhạn Tam cười nói: “Thế sao được, ta chỉ dẫn theo ba người, đã thắng hai trận, còn định so tiếp à?”
Tưởng Thành Thanh xanh mặt: “So, sao lại không so?” Thạch Nhạn Tam hỏi như vậy rõ ràng có ý, ngươi không bằng chúng ta thì thôi đi. Tưởng Thành Thanh sao có thể cam lòng?
Thứ ba, là so giường âm.
Trận này đến lượt Phi Tuyết, tuy nàng không quá giỏi giường âm, nhưng đối phó với vài vị của Chi Bì Họa Khúc Quán Kim Lăng cũng đủ rồi.
Bỗng nhiên Chương lão ho khan một tiếng, chen ngang: “Thạch Tam này…”
Trong lòng Thạch Nhạn Tam hơi hồi hộp, không biết lão tiên sinh này có gì căn dặn. Nàng bình tĩnh đáp: “Đây ạ, Chương lão có gì chỉ giáo?”
Chương lão chậm rãi nói: “Giơ cao đánh khẽ. Ta thấy trận cuối chọn người tốt nhất đi, tốc chiến tốc thắng.” Lời này có ý tốt, nếu không thể bỏ dở thi đấu, vậy chọn một ván phân chia thắng bại, không khiến Tưởng Thành Thanh quá bẽ mặt.
Trong mắt Thạch Nhạn Tam hiện lên chút không vui, nhưng vẫn cười nói: “Không biết Tưởng tiên sinh nghĩ thế nào?”
Tưởng Thành Thanh nghiêm mặt: “Mọi thứ do Chương lão gia tử quyết định.” Với hắn mà nói, nhiều hay ít hơn một trận cũng thế thôi.
Thạch Nhạn Tam nhìn lướt qua bọn họ, nhướng mày: “Cũng được, thế thì trận cuối, đến…”
“Từ từ.” Khinh Huyền bỗng nhiên lên tiếng ngăn lại.
Thạch Nhạn Tam nheo mắt: “Khinh Huyền đại sư có cao kiến gì?”
Khinh Huyền chắp tay: “Chương lão, Thạch thí chủ, mọi người không thấy cuộc so tài này rất không công bằng sao?”
Thạch Nhạn Tam cười lạnh: “A? Sao Khinh Huyền đại sư lại nói vậy?”
Khinh Huyền nói: “Khi Hoa Lâu chính là kỹ quán đệ nhất thiên hạ, cao thủ nhiều như mây, nhân tài đông đúc. Chi Bì Họa Khúc Quán dù xuất sắc mấy vẫn kém xa Khi Hoa Lâu, cuộc so tài này quá không công bằng đúng không?”
Cũng mệt cho Khinh Huyền có thể ba xạo đến mức này. Cá lớn nuốt cá bé vốn là quy luật, Khi Hoa Lâu mạnh bắt nạt Chi Bì Họa Khúc Quán thì có làm sao? Thạch Nhạn Tam cũng lười cãi nhau với Khinh Huyền, nhìn thoáng qua Chương lão đang cười tủm tỉm không mở miệng, dường như chẳng nghe thấy cái gì. Nàng nói: “Vậy Khinh Huyền đại sư muốn thế nào?”
Khinh Huyền niệm a di đà phật, híp mắt: “Bần tăng đã ngưỡng mộ giường kỹ tuyệt vời của Khi Hoa Lâu từ lâu, đã sớm muốn lĩnh giáo nhưng chưa có cơ hội. Bây giờ bần tăng muốn thay Tưởng thí chủ so tài cùng quý quán. Vừa đúng với tâm nguyện của bần tăng, vừa khiến cuộc so tài này công bằng hơn, Thạch thí chủ thấy sao?”
Thạch Nhạn Tam cười lạnh: “Ý của Khinh Huyền đại sư rất hay, rất hay đó.” Ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã nổi sóng gió mãnh liệt. Thi tài thứ ba là so giường âm, thiên hạ ai không biết con lừa trọc Khinh Huyền giỏi nhất môn này. Thạch Nhạn Tam cũng không nắm chắc sẽ thắng được hắn.
Nhưng lại không thể từ chối, nếu không người ta sẽ nghĩ Khi Hoa Lâu sợ Khinh Huyền, để hắn tự nhiên được hưởng lợi, bây giờ Thạch Nhạn Tam đang đại diện cho Khi Hoa Lâu.
Khinh Huyền cười nói: “Thạch thí chủ đồng ý chứ?”
Thạch Nhạn Tam quay đầu lại nhìn Hàn Nhạn Khởi và Minh Thịnh Lan, cắn răng một cái: “Được!”
Khinh Huyền cười, mặt mày giãn ra, ôn nhuận như ngọc: “Vậy thì chúng ta bắt đầu? Mời Thạch thí chủ.”
“Từ từ.” Thạch Nhạn Tam giơ tay: “So tài với ngươi không phải ta.” Nàng quay đầu chỉ tay: “Là sư đệ ta, Hàn Nhạn Khởi.”
Đúng vậy, để nàng lên sân khấu bảy phần sẽ thất bại. Nhưng đừng quên, điều giáo quan Khi Hoa Lâu không chỉ có nàng, mà còn có Hàn Nhạn Khởi! Hàn Nhạn Khởi được Hàn Yến Chu dạy dỗ từ nhỏ, thông thạo các loại giường kỹ, nếu hắn lên sân khấu, bảy phần thua sẽ thành bảy phần thắng!
Thạch Nhạn Tam mỉm cười: “Tiểu sư đệ ta cũng là điều giáo quan hạng nhất trong Khi Hoa Lâu. Nhạn Khởi, trận này nhờ đệ.”
Hàn Nhạn Khởi nhìn Minh Thịnh Lan, thấy sắc mặt của hắn không tốt, hiển nhiên không hy vọng Hàn Nhạn Khởi lên sân khấu. Nhưng chuyện này liên quan đến danh dự Khi Hoa Lâu…
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Hàn Nhạn Khởi, lòng bàn tay Thạch Nhạn Tam ướt đẫm mồ hôi, nàng biết Hàn Nhạn Khởi có ái nhân, bắt hắn lên sâu khấu là làm khó hắn.
Sau một hồi lâu, khi có người bắt đầu khe khẽ bàn tán, Minh Thịnh Lan mới vỗ bả vai Hàn Nhạn Khởi, nói: “Đi đi.”
Hàn Nhạn Khởi kinh ngạc nhìn hắn.
Minh Thịnh Lan khẽ nói bên tai hắn: “Dù thế nào, Nhạn Khởi vẫn là người Khi Hoa Lâu, giờ đây ta chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Hàn Nhạn Khởi vui vẻ hôn gò má hắn: “Chỉ lần này!”
Khinh Huyền cười tủm tỉm nhìn Hàn Nhạn Khởi: “Tiểu công tử, xin nương tay.”
Hàn Nhạn Khởi nghiêm túc gật đầu: “Ừm, ta sẽ không để ngươi thua quá khó coi.”
Nụ cười Khinh Huyền cứng đờ: “Vậy đa tạ, chúng ta bắt đầu.”
Trong lòng Thạch Nhạn Tam cười to, tiểu sư đệ cũng thành thật quá, xem lời khách sáo của người ta thành lời thật luôn
Khinh Huyền nói: “Tiểu công tử chọn trên hay dưới?”
Chọn trên dưới đương nhiên để lựa chọn kiểu rên như thế nào. Hai bên thi đấu giường âm phải có trên có dưới, xem là gió đông thổi bạt gió tây, hay gió tây áp đảo gió đông. Cho nên nằm trên sẽ bất lợi hơn, nguyên nhân rất đơn giản, tiếng kêu rên của người nằm trên không đa dạng.
Hàn Nhạn Khởi không chút do dự: “Trên.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có chút kinh ngạc, nhất là Thạch Nhạn Tam, nàng biết tiểu sư đệ nhà mình không biết khách khí, càng không thích những chuyện bất lợi cho mình. Vậy tại sao lại chọn nằm trên?
Khinh Huyền không ngờ Hàn Nhạn Khởi hào phóng như vậy, cười khẽ: “Được, tiểu công tử không hổ là tuổi trẻ tài cao lá gan cũng lớn. Bần tăng đành chiếm lợi vậy.”
Hàn Nhạn Khởi cười nhạt, không thèm để ý. Tất nhiên hắn muốn thắng, nhưng trước mắt bao người chọn nằm dưới rêи ɾỉ quyến rũ, cũng quá… Tóm lại, giờ hắn là người có vợ, phải chú ý.
Dường như Minh Thịnh Lan cũng hiểu suy nghĩ của Hàn Nhạn Khởi, không nhịn được bật cười.
Với Hàn Nhạn Khởi thì chọn cái nào cũng giống nhau thôi, điều giáo quan đủ tư cách sẽ không hạn chế trên dưới.
Tuy rằng Khinh Huyền đa phần đều nằm trên, nhưng tiếng rên nằm dưới của hắn không phải hấp dẫn bình thường. Dù đã hơn hai mươi bảy, nhưng có lẽ thường xuyên tụng kinh nên chất giọng hắn vô cùng ôn nhu, mang theo chút khàn khàn.
Âm thanh mềm mại xen lẫn tiếng thở dốc, quanh quẩn trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh. Lúc này Hàn Nhạn Khởi bắt đầu hòa giọng cùng. Dù sao hắn vẫn còn trẻ nên chất giọng thiên về trong trẻo, hiện tại cố ý đè thấp tuy vẫn trong suốt nhưng có nét gợi cảm của người nằm trên.
Loại trên dưới điên đảo này, khiến người nghe không hề có cảm giác bọn họ đang so giường âm. Quả nhiên chỉ xuất hiện giữa các cao thủ. Ánh mắt Khinh Huyền sáng lên, lúc bắt đầu hai người chỉ hé miệng, chưa từng nhìn đối phương, giường âm từ thở dốc ngắn ngủi dần chuyển thành ngân dài, âm cuối quyến rũ kéo lên như đang cào cấu lòng người. Đồng thời hắn cũng nhìn chằm chằm Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi nhận thấy ánh mắt Khinh Huyền, cũng giương mắt nhìn lại, hai người đối diện nhau. Tiếng của Khinh Huyền rất lớn, tuy mềm mại nhưng vẫn cao, phương thức kỳ diệu kí©h thí©ɧ nhân tâm này khiến nhiều người hưng phấn. Hơn nữa Khinh Huyền còn có Phật Âm, thoạt nhìn là người đúng đắn, lại vì học giường kỹ mà lộ ra sắc tình. Cảm giác nửa kín nửa hở dễ làm người ta sinh du͙© vọиɠ.
Không hổ là phương trượng tương lai của Chùa Túc Tùng, rất hiểu cách gợϊ ɖụ©. Giường âm xếp chồng lên nhau kéo dài chặt chẽ, cố tình mang theo chút âm mũi, quanh quẩn bên tai mọi người, tựa như không có tình sắc lại tràn đầy sắc tình.
Khinh Huyền khıêυ khí©h nhìn Hàn Nhạn Khởi. Giờ phút này, rất nhiều người ở đây đều mặt đỏ tai hồng nhưng ánh mắt hai nhân vật chính vẫn trong suốt.
Hàn Nhạn Khởi híp mắt lại, cúi đầu.
Dần dần âm thanh trầm thấp vốn xen kẽ trong tiếng rên của Khinh Huyền, dường như dần nổi bật lên. Do đây là giường âm của người nằm trên nên có khác biệt khá lớn với Khinh Huyền, tiểng thở hổn hển thô ráp. Nghe thanh âm này khiến người ta cảm giác được từng giọt mồ hôi nhỏ từ phía trên xuống, bên tai thở dốc trầm trầm, gợi cảm quanh quẩn…
Nói thế nào nhỉ, tiếng rên của Hàn Nhạn Khởi khác hoàn toàn khi ở Chi Bì Họa Khúc Quán Thiên Gia. Âm thanh mang theo cảm giác áp bách như thật sự đè phía trên một người. Hắn không ngừng thở dốc giống như chỉ khắc sau có thể xuyên thủng ngươi, khiến ngươi ngẩng cao đầu đạt tới kɧoáı ©ảʍ lớn nhất. Rõ ràng là giọng thiếu niên có phần trong trẻo, lại có thể bá đạo ngạo nghễ như thế.
Không thể phủ nhận, dưới đáy lòng mỗi người đều có chỗ yếu ớt, muốn dựa vào người khác. Âm thanh này móc phần yếu ớt đó ra, làm ngươi muốn dựa vào, muốn được ôm lấy, cam nguyện bị xỏ xuyên. Nếu ai không kiên định, e rằng giờ phút này đã mềm mại ngã xuống.
Khinh Huyền bỗng nhiên ngừng lại, không tiếp tục nữa, thản nhiên nói: “Ta thua.”
Hàn Nhạn Khởi ngẩng đầu, bình tĩnh dừng rên: “Ngươi thua.”
Khinh Huyền thừa nhận hắn không bằng Hàn Nhạn Khởi. Từ khi bắt đầu hắn luôn cảm thấy cách rên nằm trên sẽ rất bất lợi. Hiện tại thì sao, người bất lợi ngược lại là kẻ nằm dưới như hắn.
Thoáng chốc, mọi người mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, xấu hổ nhìn nhau.
Thắng rồi, Hàn Nhạn Khởi xoay lưng đi về.
Khinh Huyền ở phía sau hắn, nói: “Đa tạ tiểu công tử, bần tăng thụ giáo.”
Hàn Nhạn Khởi hơi dừng bước, cũng không quay đầu lại, nói: “Đừng khách khí, ngươi chỉ cần nhớ rõ, trên dưới bình đẳng.”
Sau khi trở về bên cạnh Minh Thịnh Lan, Minh Thịnh Lan cúi đầu khẽ cười: “Trên dưới bình đẳng? Ý là Nhạn Khởi không chấp nhất chuyện trên dưới nữa rồi?”
Hàn Nhạn Khởi cứng đờ, cười hì hì: “Cái này… Có đôi khi… Trên dưới vẫn không giống nhau.”