Lộ Hành Chu chú ý thấy ánh mắt của anh cả. Cậu nhìn anh cả, xoay người lại nhìn con khỉ nhỏ: "Mấy đứa còn thứ này không?"
Cậu chỉ vào rượu bách quả, con khỉ lập tức gật đầu, trong mắt nó có một tia đau lòng: "Có một ít."
Lộ Hành Chu gật đầu, cậu nói: "Tôi có thể dùng đồ tốt để đổi với mấy cậu."
Đôi mắt của khỉ ba sáng lên, vì hơi thở xung quanh Lộ Hành Chu làm nó tự nhiên có cảm giác tốt với cậu. Hảo cảm này đủ để nó tin tưởng Lộ Hành Chu.
Nó nhìn đứa con ngu ngốc của mình, gật đầu. Nó phất tay với cả đám người, để bọn họ đi cùng nó.
Lộ Hành Chu nhìn hai anh trai: "Mấy con khỉ muốn chúng ta đi với nó."
Lộ Kỳ Dịch nhanh chóng đứng lên, anh ấy nói: "Từ từ, để anh đi lấy đồ đã."
Anh ấy đi ra ngoài, mang một chai nước chanh tinh khiết đi ra, cái này là để cho nhóm công nhân uống, còn có tới vài thùng.
Nhìn thấy ống trúc kia, ánh mắt Lộ Kỳ Dịch tràn đầy tiếc nuối. Tuy ống trúc không tồi nhưng thể tích quá nhỏ.
Nhìn cái chai tám lít rỗng dưới tay, trong mắt Lộ Kỳ Dịch hiện lên một tia kiên định.
Lộ Hành Chu trợn mắt há hốc mồm, xem ra anh cả cậu thật sự rất thích rượu này.
Bỏ đi, anh cả của mình mà, vẫn là hậu thuẫn tiền tài lớn mạnh của cậu, chỉ có thể cưng chiều thôi.
Khỉ ba dẫn đường ở phía trước, đám người bọn họ đi theo ở phía sau. Bây giờ ánh mặt trời đang ở trên cao, cũng là lúc chói mắt nhất.
Khỉ ba nghĩ đến việc Lộ Hành Chu là con người nên chọn con đường thuận lợi hơn. Đi được nửa đường, Lộ Hành Chu cảm thấy mệt mỏi, cậu nhìn phía trước rồi hỏi: "Còn bao lâu nữa vậy?"
Khỉ ba tự suy nghĩ một chút, nó chỉ chỉ phía trước rồi khoa chân múa tay, ý là còn một đoạn nữa.
Lộ Hành Chu im lặng, cậu sợ bản thân còn chưa kịp qua bên kia thì đã mệt tới hẹo rồi.
Cậu xoay người nhìn Đặng Mai và anh quay phim ở phía sau, từ từ thở ra một hơi, ánh mắt kiên định.
Cũng vì muốn lên dây cho nên bọn họ đã thay quần áo sạch sẽ khác. Nhưng đi một đoạn dài như vậy, trên người đã có không ít mồ hôi.
Cậu nhìn Đặng Mai nói: "Hay là mọi người lui về phía sau một chút đi?"
Đặng Mai nhìn cậu với vẻ kỳ quái, Lộ Hành Chu khẽ mím môi: "Tôi muốn dùng chiêu lớn."
Đặng Mai yên lặng lui về phía sau một chút, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã gần như sống trong phòng phát sóng này, không vì cái gì khác, chỉ vì sự bất ổn trong căn phòng phát sóng này.
Giây trước còn đang ngâm suối nước nóng, giây sau đã đi theo khỉ lên núi lấy rượu.
Bên Lộ Kỳ Dịch còn đang gửi tin nhắn cho thư ký Lâm. Thư ký Lâm cũng là một trong những thư ký của Lộ Kỳ Dịch. Lộ Kỳ Dịch muốn thành lập một quỹ bảo vệ động vật hoang dã.
Xây dựng một trạm bảo vệ động vật trong rừng núi, hoặc là trực tiếp đầu tư cho trạm bảo vệ động vật ở địa phương.
Gửi tin nhắn xong, Lộ Hành Chu như cảm giác được gì đó quay lại nhìn Lộ Kỳ Dịch, Lộ Kỳ Dịch thu điện thoại lại cười nói với Lộ Hành Chu.
Lộ Hành Chu trừng mắt nhìn, cậu trực tiếp há mồm kêu to lên: "Mẹ Bàn Bàn, cứu mạng!"
Tiếng kêu khiến cho chim chóc bay lên. Vì đang ở trong rừng, tuy khá trống trải nhưng vẫn có cây côi, cho nên khả năng lan truyền không quá xa, nhưng với thính giác nhạy bén của hổ thì vẫn đủ.
Hành động của Lộ Hành Chu khiến cho Đặng Mai không biết nói gì. Cừ thật, đây là chiêu lớn mà cậu nói á hả?
Lộ Hành Chu chống nạnh lại bảo: "Bàn Bàn nhớ mẹ lắm, ngày nào cũng khóc hu hu, còn bị thương móng vuốt, bây giờ nó đang ở nhà tôi ăn uống miễn phí đây."
"Ủa, tôi đã nghĩ đến bảy bảy bốn chín chiêu độc rồi đấy, không ngờ lại là chiêu này."
"Bàn Bàn: Các người nhìn đi, cha nội này xộn lào, xộn lào rõ ràng! Tôi sẽ im lặng cho đến khi luật sư của tôi đến đây!"
"Cười chết, nói mấy câu đã muốn gọi hổ? Hài cốt vừa thôi!"
"Con hổ béo kia không quá thông minh, tôi không tin hổ bình thường sẽ đi ra."
Bình luận này vừa mới ra, một tiếng hổ rống đã vang lên ở phía xa. Hai mắt Lộ Hành Chu sáng ngời, cậu há mồm kêu: "Tôi ở đây! Tôi sắp mệt chết rồi, cứu bé với!"
Tiếng ma sát với lá cây lùm xùm vang lên, ống kính nhắm ngay vào nơi phát ra những tiếng động đó. Một bộ lông trắng như tuyết xuất hiện, một con hổ màu trắng rụt rè bước tới.
Nó giữ một phạm vi an toàn với mấy người Lộ Hành Chu, con hổ màu trắng giật giật cái mũi, nó giữ tư thế cảnh giác với Lộ Hành Chu.
Mà sau khi con hổ trắng này xuất hiện, ánh mắt của khán giả trong phòng phát sóng cũng phải chớp liên tục.
Hổ hoang màu trắng mà vẻ ngoài lại đẹp như vậy.
Bàn Bàn và mẹ mình đúng là một trời một vực.
Mẹ Bàn Bàn há mồm kêu một tiếng, nó nhìn Lộ Hành Chu: "Bàn Bàn ở với cậu sao?"