Chương 47-2

Bóng cười thì không thể kết tội, nhưng có thể giáo dục một chút. Chu Ngô Đồng mang đám này về đồn cảnh sát, hơn nữa nhóm người này còn là trẻ vị thành niên, việc bán bóng cười cho bọn họ cũng là phạm pháp. Cũng có thể lần theo manh mối của bọn chúng mà bắt trọn ổ.

Về phần không đắc tội người khác, mắc cười, nhà họ Chu sợ chắc? Nếu không có Chu Ngô Đồng thì cậu còn lo về chuyện báo cảnh sát, Chu Ngô Đồng ở đây thì đám kia chạy đằng trời.

Lộ Kỳ Dịch đã chạy tới. Anh ấy vừa bị nhà họ Nhâm quấy rầy, nghe thấy giọng nói của Lộ Hành Chu nên chạy tới.

Anh ấy nhìn thấy đám cậu ấm đang ngồi run rẩy xuống đất, tên cầm đầu Nhâm Thiệu rõ ràng đã ướt sũng cả quần, trong mắt tràn đầy chán ghét.

Anh ấy nhìn Lộ Hành Chu, nhìn từ trên xuống dưới: "Em không sao chứ?"

Lộ Hành Chu tiếc nuối liếc nhìn Nhâm Thiệu, cậu còn đang định nhân lúc không có ai đánh bọn họ một lúc.

Cậu nhìn Lộ Kỳ Dịch, lắc đầu: "Không sao đâu."

[Người có việc là đám này nè. Hít bóng cười đó, cả vụ bắt nạt học đường khiến người ta nhảy lầu trước đó nữa, có vài người không thoát được liên quan đâu.]

Lộ Kỳ Dịch cau mày, nhìn Nhâm Thiệu và hỏi: "Cậu là người nhà họ Nhâm à?"

Nhâm Thiệu gật đầu, cậu ta đang vô cùng hoảng sợ.

Cậu ta đến đây vì những lời anh trai nói. Anh trai cậu ta nói, Lộ Hành Chu được thừa nhận thân phận, chắc chắn Lộ Kỳ Dịch sẽ không vui. Bọn chúng đi gây chuyện với Lộ Hành Chu, biết đâu có thể chiếm được thiện cảm của Lộ Kỳ Dịch, cho nên cậu ta mới cố lấy dũng khí đến đây.

Trước đây bọn chúng đã gây rắc rối cho Lộ Hành Chu nhiều lần, sau khi bị Lộ Hành Chu dạy dỗ một chút thì chúng cũng không gây chuyện với Lộ Hành Chu nhiều nữa. Lần này vì không biết rõ chuyện, nghe anh trai nói nên cậu ta mới mò tới.

Bây giờ, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Lộ Kỳ Dịch, vẻ mặt thân mật giữa hai người, Nhâm Thiệu hoảng hốt.

Rất nhanh, anh cả Nhâm cũng đi tới. Nhìn em trai mình ngồi dưới đất, Lộ Hành Chu đang che chú hổ phía sau, cộng thêm Lộ Kỳ Dịch đang đứng ở phía sau Lộ Hành Chu, sắc mặt anh ta trở nên khó coi.

Sao anh ta còn không rõ chuyện này là do tin tức anh ta nhận được là sai lầm, quan hệ giữa Lộ Kỳ Dịch và Lộ Hành Chu rất tốt, không phải như anh ta nghĩ.

Rất nhanh, Chu Ngô Đồng cũng đi tới, anh ta nhìn Lộ Hành Chu nói: "Chỉ có mấy nhóc này thôi à?"

Lộ Hành Chu gật đầu: “Có vẻ những người đều đã hút bóng cười rồi.”

Chu Ngô Đồng gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi."

Anh ấy nhìn Nhâm Thiệu: "Mấy cậu đi theo tôi một chuyến."

Anh cả Nhâm sửng sốt, vội vàng bước tới: "Bóng cười gì vậy? Em trai tôi không thể nào hút thứ này, mấy người đừng có nói bậy."

Anh ta liếc nhìn Lộ Kỳ Dịch: “Hai nhà chúng ta từ trước đến nay đều là đối tác, có vài lời không nên nói loạn được, đúng không, Lộ tổng?”

Lộ Kỳ Dịch cười lạnh nói: "Đối tác? Hai nhà chúng ta cũng mới hợp tác thôi, cũng không cần tiếp tục nữa. Bắt nạt em trai tôi mà còn muốn tiếp tục hợp tác? Đang mơ à?"

Anh cả Nhâm ngơ ngác, anh ta nhìn Lộ Hành Chu đang đứng sau lưng với vẻ mặt vô tội, hít một hơi thật sâu nói: "Lộ tổng, hai nhà chúng ta đã hợp tác lâu như vậy..."

Lộ Kỳ Dịch cắt ngang lời của anh cả Nhâm, lại cười lạnh nói: “Tôi hợp tác với nhà anh là bởi vì nhà anh có danh tiếng tốt, nhưng bây giờ nhìn lại thì có vẻ không được tốt lắm, ngay cả trẻ con ở nhà cũng không được dạy tốt. Làm sao người ta có thể tiếp tục hợp tác được?”

Chu Ngô Đồng nhìn thấy anh cả Nhậm còn đang muốn nói chuyện tiếp thì không kiên nhẫn ngắt lời: "Được rồi, tôi không quan tâm có hợp tác hay không hợp tác, nếu cậu ta đã là em trai của anh, anh có thể đi cùng cậu ta."

Tiếng xe cảnh sát vang lên, Chu Ngô Đồng bước tới vẫy tay. Anh cảnh sát thấy Chu Ngô Đồng thì hỏi: "Anh có việc gì thế?"

Chu Ngô Đồng bất đắc dĩ nói: "Tôi đang tham dự bữa tiệc thì bắt được mấy tên hít bóng cười nên định đưa về hỏi xem, xem có thể bắt được cái ổ cung hàng không."

Nhìn thấy cảnh sát tới, Nhâm Thiệu hoàn toàn hoảng sợ, cậu ta nhìn anh trai mình cầu cứu. Anh cả Nhậm sắc mặt lạnh lùng, đêm nay có nhiều chuyện liên tục, cũng may vệ sĩ bên nhà họ Lộ bảo vệ rất chặt, không có phóng viên gì đó trà trộn vào, nếu không là xong đời.

Anh vuốt mặt mặt: “Đi thôi, tới đó trước.”

Chu Ngô Đồng đá Nhâm Thiệu đang ngồi dưới đất một cái: "Đi lên đi."

Sắc mặt Nhâm Thiệu vô cùng khó coi, cậu ta liếc nhìn chiếc quần ướt của mình, lại nhìn Lộ Hành Chu, trong mắt hận ý gần như tràn ngập.

Lộ Hành Chu phớt lờ cậu ta, bởi vì cậu ta chưa đủ tuổi, thêm vào bóng cười không có ma túy, sớm muộn gì Nhâm Thiệu cũng được thả ra. Chuyện của Lý Văn, tám phần là có liên quan đến đám này.

Lý Văn là một học sinh gương mẫu, cô ấy xinh đẹp và có thành tích học tập tốt. Tuy nhiên, hoàn cảnh gia đình của cô ấy không tốt lắm, may mắn thay, bầu không khí trong trường của họ không quá tệ, lũ cô chiêu cậu ấm như Nhâm Thiệu cũng ít.

Đột nhiên một ngày, Lý Văn nhảy lầu, cơ thể của cô ấy được kiểm tra hít phải khí gây cười. Lúc đó Lộ Hành Chu đã chú ý đến nó, bên cảnh sát đã định án, hơn nữa người nhà Lý Văn đã nhận được tiền bồi thường nên không có yêu cầu tiếp tục điều tra, mọi chuyện cứ thế trôi qua.

Lộ Hành Chu rất ngạc nhiên, mấy thứ như khí cười không hề rẻ, nhìn Lý Văn cũng không có khả năng mua được.

Cậu rất muốn tiếp tục điều tra để thỏa mãn trí tò mò của mình, nhưng sắp đến kỳ nghỉ hè nên cậu đã phải thu dọn đồ đạc và trở về nhà.