Chương 43-4

[Dư Vi Vi và Lãnh Nhược Trần vẫn còn đang nɠɵạı ŧìиɧ. Mình sẽ đưa Lãnh Nhược Huyền đi bắt gian da^ʍ, thuận tiện vạch trần sự thật Lãnh Hiểu Thiên không phải là con trai ông ta!]

Lộ Kỳ Dịch choáng váng. Khoan đã, Dư Vi Vi và Lãnh Nhược Trần bạo đến mức đó luôn hả?

Lộ Hành Chu cười với anh cả, nói: “Em đi vệ sinh trước.”

[Tiểu Lan nói, hai người kia đang hôn nhau sau gốc cây sân sau, chắc chuẩn bị tòm tem nhau rồi, mình phải nhanh chóng đi xem kịch thôi!]

Lộ Kỳ Dịch bình tĩnh gật đầu, nói: "Đi thôi."

Anh ấy cũng đi theo sau, mâm này phải có mặt anh ấy.

Lộ Lâm Vụ ngoan ngoãn ngồi ở trong góc, yên lặng đưa tay ra nói: "Có bốn người."

Anh ấy nhìn Lộ Du Tư, Lộ Du Tư im lặng cúi đầu nói: “Tin rồi.”

Lộ Lâm Vụ gật đầu và nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy. Anh đã nghĩ ra cách để chạy trốn vào ngày mai chưa?"

Lộ Du Tư thở dài nói: "Anh sẽ không chạy trốn, là anh có lỗi với anh ba, anh phải ở lại chịu trận thôi."

Sau trận đòn này, anh ấy phải đi đe dọa thầy của mình, nếu tìm tiểu sư muội cho anh ấy thì anh ấy nghỉ học luôn!

Lộ Hành Chu im lặng đi đến bên cạnh Lãnh Nhược Huyền, kéo quần áo của Lãnh Nhược Huyền. Lãnh Nhược Huyền quay đầu lại, nhìn Lộ Hành Chu rất giống Tống Khanh, thái độ của ông ta cũng không tệ. Ông ta hỏi Lộ Hành Chu: “Sao thế?"

Lộ Hành Chu kéo ông ta lại nói: "Chú đi theo cháu một chút, cháu có chuyện muốn nói với chú."

[Đưa ông đi bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɧ đó!]

Lộ Khiếu vui vẻ, con trai ngoan, làm tốt lắm!

Lộ Kỳ Dịch cũng thấy hứng thú, anh ấy nhìn về phía Lãnh Hiểu Thiên, dám gϊếŧ anh ấy? Hôm nay sẽ cho anh ta biết ý nghĩa của việc rơi từ thiên đường xuống địa ngục là gì!

Ngược lại, Lộ Vân Nhĩ đã lặng lẽ đến gần Lộ Hành Chu để tiện hóng chuyện hơn.

Lộ Hữu Sâm đã tìm được chỗ và đang đợi Lộ Hành Chu ra tay.

Tuy Lãnh Nhược Huyền không hiểu Lộ Hành Chu tìm ông ta làm cái gì, nhưng dù sao ông ta vẫn đi theo cậu. Trong mắt ông ta, Lộ Hành Chu ở tuổi vị thành niên vẫn còn là một đứa trẻ, hơn nữa người mà Lộ Hành Chu tìm là ông ta chứ không phải Lộ Khiếu, điều này chứng minh cái gì?

Trong mắt cậu, ông ta đáng tin cậy hơn Lộ Khiếu.

Hơn nữa, Lãnh Nhược Huyền cũng biết, trước đây Lộ Hành Chu từng bị gọi là đứa con hoang.

Tuy không còn nhiều tình cảm với Tống Khanh nữa nhưng tình cảm rung động lúc trẻ vẫn còn sức nặng, ông ta đơn phương xem Tống Khanh như một người bạn tốt nên lúc trước gặp chuyện không may, ông ta cũng nhằm vào Lộ Khiếu một khoảng thời gian.

Nhìn Lộ Hành Chu, ông ta cũng hơi đau lòng.

[Hừm, mặc dù ông chú này đối đầu đến chết với ba mình, nhưng ông chú cũng là một người tốt. Cả nhà họ Lãnh chỉ có mình ổng là vật hi sinh!]

Mặc dù Lộ Khiếu đang vui vẻ, nhưng so sánh ra thì Lộ Khiếu thà rằng Lãnh Nhược Huyền vẫn làm cho nhà họ Lãnh. Tuy là kẻ thù, nhưng ông ta vẫn là người làm việc quang minh chính đại, không phải tiểu nhân như Lãnh Nhược Trần.

Lãnh Nhược Huyền đi theo Lộ Hành Chu ra sân sau. Khi đi theo Lộ Hành Chu, ông ta đang định hỏi Lộ Hành Chu có chuyện gì thì nhìn thấy Lộ Hành Chu ra hiệu ông ta đừng nói gì.

Ông ta vô thức ngậm miệng lại, bước chân đi theo Lộ Hành Chu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hai người đi về phía trước, không để ý phía sau bắt đầu có thêm vài người

Những vị khách đến nhìn người nhà họ Lộ đi về phía sân sau, họ liếc nhìn nhau rồi cũng lặng lẽ đi theo. Dù sao, với tư thế này thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!

Vừa rồi Triệu Nguyệt còn đang khóc cũng lau nước mắt rồi đi theo sau Tống Khanh. Một lúc sau, Lộ Hành Chu dừng lại.

Cậu nhìn Lãnh Nhược Huyền với ánh mắt đồng tình. Lãnh Nhược Huyền có chút bối rối. Lộ Hành Chu nhỏ giọng nói: "Chú Lãnh, lát nữa chú nhớ bình tĩnh một chút."

Lãnh Nhược Huyền nhìn Lộ Hành Chu khó hiểu, ngay lúc Lộ Hành Chu đang định nói thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

"A Trần!"

Lãnh Nhược Huyền sửng sốt. Đây có phải là giọng nói của Vi Vi không?

A Trần? Lãnh Nhược Trần? Khoan đã, tại sao họ lại ở cùng nhau?

Lộ Hành Chu ra hiệu cho ông ta chờ, bảo ông ta tiếp tục nghe.

Dư Vi Vi đứng sau gốc cây, nơi này tương đối vắng vẻ, khách khứa đều ở đại sảnh nên không có người ở đây. Bà ta nhìn người đàn ông mang vẻ mặt băn khoăn trước mặt. hỏi người đó: "A Trần, chúng ta không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa."

Một giọng nói khác vang lên: "Sai? Sai cái gì? Anh trai anh không thích em, là anh thích em! Hơn nữa, khi trên giường em đâu có nói thế này!"