Chương 1: Lần đầu gặp mặt

“Lạc tổng, còn chưa đi à?” Trợ lý nhẹ giọng hỏi.

Lạc Hằng tháo mắt kính xuống, xoa xoa mũi, giọng nói mang theo mệt mỏi: “Tôi đang đợi thông báo lên mạng, cậu đi trước đi.”

Cuối tháng ba, công ty niêm yết phát báo cáo kết quả làm việc, Lạc Hằng là bí thư của hội đồng quản trị, nửa tháng này vội đến mức chân không chạm đất, gần đây cứ như sống luôn trong văn phòng.

Cũng may hôm nay là ngày cuối cùng, qua đêm nay có thể thở phào nhẹ nhõm một chút rồi.

Lạc Hằng bảo trợ lý đi về nghỉ ngơi trước, mình thì ở lại văn phòng chờ phòng in để kiểm tra lần cuối.

11 giờ 27 phút tối, bên phòng in cuối cùng cũng cũng gửi bản thảo thông báo công trạng đến.

Lạc Hằng tập trung kiểm tra những sai sót trước đó, rồi xem sơ qua nội dung chính của bản tiếng Anh, xác định không còn sai gì nữa, anh gửi một email đến phòng in.

53 phút, thông báo được đăng lên mạng.

Lạc Hằng không kiềm được chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình, lại xem trên trang web một lần, xong rồi mới yên tâm tắt máy tính.

Trước khi đi, anh vào nhóm Wechat của đoàn đã phát mười bao lì xì hai trăm tệ, nhìn người bên phòng kiểm toán và phòng luật sư vui vẻ nhắn lại “Cảm ơn ông chủ”, lúc này anh mới rời khỏi văn phòng.

Trên đường về nhà lại gọi điện thoại cho vài vị giám đốc điều hành của tập đoàn. Tổng giám đốc nói với anh, thời điểm phát báo cáo hằng năm còn phiền anh phải kiểm tra nhiều hơn; có người giám sát bảo may mà có anh, nói anh chính là người đại diện cho hình tượng bên ngoài của tập đoàn.

Lạc Hằng cười cười nhận lời khen của bọn họ, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu vui vẻ.

Từng năm trôi qua, thật sự không tìm thấy hy vọng trong công việc này.

Tháng ba phải phát thông báo kết quả làm việc, tháng năm phải phát thông báo hằng năm, tháng tám lại phải phát thông báo nửa năm; cuối năm phải làm xét duyệt, đầu năm phải làm dự toán. Mỗi lần đều tự nhủ “Bận xong đợt này thì khoẻ rồi”, nhưng thực tế là bận xong đợt này phải lập tức bắt đầu bận đợt tiếp theo.

Lúc chờ đèn đỏ, Lạc Hằng dựa vào ghế lái ngẩn người. Tiền lương của anh cao hơn nhân viên bình thường, hiển nhiên phải làm nhiều việc hơn bọn họ, áp lực công việc cũng lớn hơn.

Công việc như vậy, bản thân mình thật sự muốn sao?

Anh không nhớ rõ lần tan làm về nhà trước mười giờ đêm cuối cùng là khi nào, cũng không nhớ rõ đã bao lâu chưa có được một cuối tuần hoàn chỉnh. Chỉ nhớ hai mươi tư giờ sẵn sàng nhận việc, và chiếc điện thoại luôn luôn ở chế độ chuông kết hợp với rung…

Nửa đêm, trên đường vắng tanh, không có người ở sau thúc giục chiếc xe dù đèn xanh sáng lên rất lâu rồi vẫn chưa khởi động. Đến khi đèn xanh chỉ còn lại hai giây, Lạc Hằng mới hồi phục tinh thần giẫm chân ga.

Đêm đã khuya, ngoại trừ mấy quán nướng còn buôn bán, những tiệm cơm nhỏ ven đường đều đã đóng cửa, liếc mắt một cái chỉ nhìn được bóng đen như mực.

Lúc đang quẹo, Lạc Hằng thoáng nhìn về hướng ngược lại còn một cửa hàng vẫn mở cửa, anh suy nghĩ một lát, đánh lái quay lại.

Là một tiệm cà phê có tên “Hoả Thiếu Vân*”.

(*) 火烧云: Hoả Thiếu Vân là ráng đỏ hay mây hồng (xuất hiện lúc ban mai hoặc hoàng hôn)

Mặt tiền cửa hàng không lớn, trên biển hiệu vẽ một đám mây rất đáng yêu.

Sẽ không có ai tới uống cà phê vào đêm khuya, trong tiệm không một bóng người, chỉ có một người con trai cao gầy mảnh khảnh đưa lưng về phía cửa mà vẽ tranh.

Lạc Hằng đột nhiên nổi hứng thú.

Anh đẩy cửa tiệm cà phê ra, chuông gió treo trên cửa rung lên phát ra âm thanh leng keng trong trẻo.

“Chủ tiệm, cho một ly Americano đá.” Lạc Hằng nói, ngồi xuống cái ghế gần cửa nhất ở quầy bar.

Anh đợi hồi lâu vẫn không nghe được tiếng pha cà phê, cũng không thấy người đến tiếp mình. Vị chủ tiệm kia vẫn đang chuyên tâm vẽ tranh, không hề có ý định tiếp đãi khách.

Lạc Hằng đi đến trước quầy, gập ngón trỏ gõ lên trên máy thu tiền, cất cao giọng nói: “Một ly Americano đá.”

Chủ tiệm vẫn không trả lời như cũ.

“…” Trong lòng Lạc Hằng nổi lửa. Anh nhăn mày lại, đôi tay chống lên quầy, phiền muộn liên tục tích góp mấy tháng bùng nổ giữa đêm khuya do bị người chủ tiệm này phớt lờ, không chịu làm ăn buôn bán.

Anh lần nữa cao giọng: “Cậu—”

Mới vừa phát ra một chữ, một cô bé từ trong căn phòng phía sau chạy ra, vội vàng nói: “Thưa anh! Chủ tiệm không nghe được!”

Nói xong cô chạy đến bên cạnh Lạc Hằng, chỉ cho anh tờ giấy nhỏ được dán trên quầy.

[Chủ tiệm bị khiếm thính, không thể nói được, bạn muốn đặt đơn xin hãy ấn vào nút này, mong quý khách thông cảm cho sự bất tiện này.]

Chữ viết tay trông rất đẹp, bên cạnh còn vẽ một cái mặt nhỏ đáng yêu đang khóc, lỗ tai được vẽ nho nhỏ, nếu nhìn kĩ có thể thấy một cây thánh giá nhỏ bên tai.

Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: [Nhưng cà phê của tiệm rất ngon~]

Lạc Hằng nhìn mấy câu đơn giản này, ngọn lửa trong lòng tức thì tắt ngấm.

Rõ ràng là do mình không nhìn thấy, vậy mà còn hung dữ với người ta.

Anh hít một hơi, cảm ơn cô bé, nói: “Ngại quá, tôi không thấy, vừa rồi không biết có doạ đến em không?”

Cô xua xua tay, đeo cặp sách lên — Lạc Hằng lúc này mới chú ý tới cô bé đang mặc đồng phục của trường trung học gần đó, có lẽ cô là một học sinh cấp ba sắp thi đại học.

Cô nói: “Không có không có, em đang học trong phòng thì nghe được bên ngoài có tiếng nói nên đến nhìn xem. Anh mau gọi cà phê đi, em phải về nhà rồi!”

Cô cài kĩ nút áo khoác, đi về phía cửa, lại vẫy vẫy tay với Lạc Hằng, “Tạm biệt anh trai!”

Cô rời đi rồi Lạc Hằng mới cúi đầu, nhìn kĩ menu của tiệm.

Có rất nhiều loại cà phê, thậm chí có thể tự chọn hạt cà phê có xuất xứ khác nhau, cũng có thể chọn hạt rang đến mức độ nào. Mặt sau ghi chú cẩn thận vị của từng loại, chua và đắng được phân ra.

Không lý do gì, Lạc Hằng lập tức tin hàng chữ “Nhưng cà phê của tiệm rất ngon” của chủ tiệm.

Người mất đi thính giác đưa lưng về phía anh vẫn tập trung vẽ tranh, không hề biết chuyện vừa xảy ra. Lạc Hằng rướn cổ nhìn thoáng qua—

Người đó vẽ một đám mây, phía sau dường như có một ngọn lửa. Biển lửa nối thành một khoảng đối lập rõ ràng với đám mây trắng tinh ở giữa.

Anh yên lặng thưởng thức hồi lâu mới ấn cái nút ở quầy bar.

Tiệm cà phê đang yên tĩnh không chút tiếng động xuất hiện âm thanh vù vù cực nhỏ, chủ tiệm hoảng sợ quay đầu —

Chắc cậu không ngờ muộn vậy rồi vẫn có khách ghé đến, trong mắt hiện lên nét mờ mịt, chớp chớp mắt, cười với Lạc Hằng.

“Tôi muốn một ly Americano đá.”

Lạc Hằng nói xong thì nhớ ra chủ tiệm không thể nghe, đầu óc nhất thời đình công, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Lạc tổng nhanh mồm dẻo miệng ở Đại hội cổ đông, có gì khó trong công việc đều giải quyết được, vậy mà lại có khoảnh khắc phát ngốc khó gặp.

Chủ tiệm cúi đầu cười cười, duỗi tay ấn vài cái lên máy nhận đơn, menu hiện ra trên màn hình: Americano cốc loại vừa, 15 tệ.

Cậu chỉ chỉ cửa sổ quét mã dưới máy, dịu dàng cười với Lạc Hằng.

Máy móc bên cạnh xuất hiện một thẻ bài nhỏ.

[Tôi có thể hiểu được khẩu ngữ.]

Lạc Hằng kinh ngạc nhìn Vân Xuyên, rất chân thành nói: “Cậu lợi hại thật.”

Nói xong, anh giơ giao diện chi trả đến trước máy—

Tích!

Máy báo lỗi.

Lạc Hằng nhíu mày rút di động về, đổi mới giao diện chi trả, thử lại lần nữa.

Tích!

Lại báo lỗi.

Chủ tiệm nghiêng người, rướn cổ nhìn di vào di động của Lạc Hằng.

Đối với người gặp mặt lần đầu, khoảng cách này thật sự khiến anh không thoải mái. Nhưng có lẽ mùi hạt cà phê hơi đắng trên người cậu làm người ta thả lỏng cảnh giác, tóm lại, Lạc Hằng chỉ ngẩng đầu liếc đối phương một cái, tự nhiên mà đưa di động cho cậu xem.

“À, tôi biết rồi.” Lạc Hằng lẩm bẩm, “Hình như hôm nay đã vượt quá giới hạn thanh toán rồi.”

Lúc này anh mới nhớ đến sáng sớm bản thân đã phát mấy bao lì xì tổng hai nghìn tệ.

Không lâu sau anh lại nhớ ra chủ tiệm không thể nghe anh nói. Vì thế anh giảm tốc độ nói, lặp lại câu nói vừa nãy —

Chủ tiệm chỉ dùng vài giây ngắn ngủn đã gõ xong một chuỗi từ, ghi lại trên Wechat của cậu.

[Nhà anh có gần đây không? Nếu tiện thì ngày mai lại đến thanh toán.]

Lạc Hằng do dự một lát, nói: “Tôi thêm Wechat của cậu được không, ngày mai sẽ chuyển tiền cho cậu.”

Anh mở mã QR của mình, sau đó tiếp tục nói: “Trước khi rời nhà tôi đã phát lì xì hai nghìn tệ, không ngờ được… Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”

Vài giây sau, khung thoại Wechat hiện lên nhắc nhở đã thêm bạn tốt.

[Bạn đã cùng “Một Khoảng Mây Mây Mây” trở thành bạn.]

[Một Khoảng Mây Mây Mây: Tôi tên Vân Xuyên.]

Vân Xuyên.

Lạc Hằng nhắc lại hai chữ này.

“Tôi tên Lạc Hằng, Hằng trong vĩnh hằng.” Anh tự giới thiệu, “Họ của cậu rất hiếm gặp đấy.”

Vân Xuyên lại cười.

Không đếm được đây là lần thứ mấy cậu cười trong đêm nay, Lạc Hằng chỉ biết mỗi lần người này tươi cười chân thành, không hề có lệ, cứ như mỗi lần đều là vui vẻ xuất phát từ tấm lòng.

Sau khi ghi chú lại, Vân Xuyên nghiêng nghiêng đầu — cậu nhìn về phía căn phòng đối diện, bỗng nhiên nhớ ra gì đó.

Cậu đẩy cửa nhỏ của quầy ra, bước hai bước đi đến phòng, mở cửa —

Bên trong không có ai cả.

Dùng mắt thường có thể thấy cơ thể Vân Xuyên bắt đầu cứng đờ.

Lạc Hằng đoán là cậu đang tìm cô bé vừa nãy, lên tiếng nhắc cậu: “Em ấy vừa mới về nhà—”

Vừa dứt lời, lại nhớ ra Vân Xuyên không nghe được.

Anh vội vàng quay đầu, ấn cái nút nhỏ màu đỏ trên quầy bar.

Giờ anh mới biết, tay trái Vân Xuyên được đeo một cái vòng tay màu đen, khi ấn nút thì cái vòng ấy sẽ rung lên.

Vân Xuyên quay đầu lại nhìn anh, trên mặt sự hoảng loạn không thể che giấu.

Lạc Hằng bước nhanh đến đó, nói: “Cậu tìm cô bé ở trong phòng sao? Em ấy về rồi, lúc tôi vừa tới ấy.”

Hàm răng của Vân Xuyên không còn căng chặt, bả vai cũng dần thả lỏng. Cậu duỗi tay, khoa tay múa chân làm ra mấy thủ ngữ*.

(*) Thủ ngữ là ngôn ngữ chủ yếu được cộng đồng người câm điếc sử dụng nhằm chuyển tải thông tin qua cử chỉ, điệu bộ của cơ thể và nét mặt thay cho lời nói.

Lúc sau lại buồn cười mà vỗ vỗ đầu mình, nhanh chóng gõ chữ trên di động.

[Đứa trẻ đó là hàng xóm của tôi, buổi tối sẽ đến đây học bài.]

[Năm nay lớp mười hai rồi, sợ làm phiền người lớn trong nhà.]

[Ngôn ngữ ký hiệu vừa rồi ý nói như vậy, do quá sốt ruột nên quên mất anh không biết.]

Tốc độ gõ chữ của Vân Xuyên rất nhanh, ngón tay thon dài bấm trên màn hình gõ ra rất nhiều câu từ.

Lạc Hằng nghĩ cậu chắc chắn phải thường xuyên gõ chữ, nên mới có thể luyện ra tốc độ như thế.

“Nơi này của cậu rất yên tĩnh, đúng là rất thích hợp cho học sinh cấp ba học tập và nghỉ ngơi.” Lạc Hằng cười nói.

Vân Xuyên đột nhiên bừng tỉnh.

Cậu chạy chậm trở lại quầy, lấy ly Americano đá lúc trước Lạc Hằng gọi đưa cho anh.

Rồi cậu đưa điện thoại cho anh xem dòng chữ trên đó.

[Buổi tối uống cà phê sẽ bị mất ngủ, sẽ không tốt cho thân thể đâu.]

[Tuy rằng thời gian đã khuya, nhưng chúc anh đêm nay mơ đẹp nha.]

Lạc Hằng nhận ly giấy, nhanh chóng nhìn lướt qua mấy câu kia, cũng cười.

“Cảm ơn cậu. Vốn dĩ tâm trạng của tôi đêm nay không ổn, nhưng bây giờ —” anh giơ cà phê trong tay lên, “Được cà phê của cậu chữa khỏi rồi.”

Vân Xuyên cười tủm tỉm gật đầu.

“Tôi đi đây,” Lạc Hằng cài nút áo khoác, nói, “Có cơ hội sẽ đến tiếp.”

Vân Xuyên: [Đi đường cẩn thận, tôi vẽ xong cũng sẽ đóng cửa.]

Lạc Hằng mỉm cười gật đầu.

Lúc đẩy cửa, chuông gió lại phát ra tiếng động dễ nghe. Lạc Hằng ngẩng đầu nhìn chuông gió, quay đầu nói tạm biệt với Vân Xuyên.

Anh không hay giao tiếp với người khiếm thính, nhưng dù biết Vân Xuyên không nghe được, anh vẫn muốn nói.

“Tạm biệt, Vân Xuyên… Chủ tiệm.”

Ra khỏi tiệm cà phê, Lạc Hằng lại quay đầu lại nhìn thoáng qua biển hiệu trên cửa.

Nhìn kỹ mới phát hiện, đèn trên biển hiệu bị hỏng rồi, chữ “Vân” ở góc phải bên dưới của “Hoả Thiếu Vân” thiếu một dấu chấm.

Lạc Hằng nghĩ rằng Vân Xuyên hẳn là nhân cơ hội này mà sửa lại một lần.

Anh nhớ đến bức tranh vừa nãy, nghĩ thầm, lần này cậu vẽ một đám mây.

Anh cười lắc đầu, uống cạn ly Americano rồi đi về phía xe của mình.

- -------------------

•Tác giả có lời muốn nói:

Vì để tiện cho người đọc, Vân Xuyên khoa tay múa chân “Nói” hoặc là dùng di động gõ chữ, đều dùng cái [ ] này để ký hiệu. Cảm ơn mọi người~