Chương 38

Trước khi xuất phát đi ngoại ô, Thang Yểu quay về trường một chuyến.

Cô chào hỏi các bạn cùng phòng, lại thay ra một bộ quần áo sạch sẽ, chuẩn bị tài liệu kiểm tra bỏ vào trong cặp sách.

Lúc đeo cặp xuất hiện lần nữa ở trước mặt đám người Văn Bách Linh, Thang Yểu cúi chào rất lễ phép, hỏi bọn họ muốn ngồi ở đâu.

Phí Dụ Chi cố ý chọc ghẹo cô: "Vậy em ngồi ghế phụ đi, anh ngồi phía sau với Bách Linh." Ấy vậy mà Thang Yểu lại thật sự đồng ý, kéo mở cửa xe muốn ngồi vào chỗ cạnh tài xế, ngay sau đó lại bị Phí Dụ Chi nắm lấy cặp sách kéo ra ngoài.

Anh chàng Phí bình thường đã quen việc đùa giỡn với đám con trai rồi, lần này có chút không kiểm soát được sức mạnh làm Thang Yểu loạng choạng đứng không vững, lại bị Văn Bách Linh khiêm tốn đá một cước.

"Không phải, hai người..."

Có đôi lúc Phí Dụ Chi vô cùng rối rắm trước mối quan hệ của Văn Bách Linh và Thang Yểu, nói rằng có mờ ám vậy, ngồi xe lại có thể không ngồi cùng một chỗ.

Cứ nói bây giờ đi, Thang Yểu là người được xếp ngồi ở phía sau, nhưng cô vừa tháo cặp xuống thì lại đặt vào ngay chỗ chính giữa hàng ghế sau, giống như ranh giới giữa nước Sở và nước Hán vậy, đặt ở giữa mình và Văn Bách Linh...

Nhìn không hiểu, thật sự là nhìn không hiểu.

Nghe nói tốn hơn hai tiếng đi đường, rất lâu.

Phí Dụ Chi rảnh miệng không nhịn được, vừa lên xe đã bắt đầu bám lấy tài xế mà huyên thuyên, thi thoảng còn ngân lên vài câu hát.

Đang ngâm nga lại bỗng có cảm giác vai mình bị người khác chọc chọc hai cái, sức lực rất nhẹ, còn không bằng sức của con mèo lông dài Mỹ mà em gái của anh ấy nuôi.

Phí Dụ Chi nghiêng đầu qua, Thang Yểu rụt tay lại, cười áy náy với anh ấy.

Nhưng cô cũng không tiện nói gì thêm, chỉ dùng ngữ điệu mà tinh tế nhắc nhở: "Văn Bách Linh đang ngủ ạ."

"Ò... Vậy anh im miệng."

Im còn chưa tới năm phút thì "Phí lắm lời" lại quên mất lời hứa của mình, đến cả nhìn làn đường xanh ngát hai bên cũng phải phỉ nhổ vài câu: "Cũng không biết chỗ này là ai quy hoạch nữa, đúng là làm hư người mà, xấu chết được."

Lời này lúc nói đúng là âm thanh rất lớn.

Thang Yểu ngồi im ở phía sau Phí Dụ Chi, nghe được lời này bèn khẩn trương, suýt chút đã tức đến mức phồng người như cá nóc rồi. Cô nghiến răng nghiến lợi, thật rất muốn đánh một cái sau gáy của người này. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.

Văn Bách Linh mở mắt, đúng lúc lại nhìn thấy hình ảnh này.

Quả là đáng yêu.

Anh cười khẽ: "Đừng để ý tới cậu ta, cậu ta mà không nói chuyện thì sẽ chết."

"Vậy anh không ngủ nữa à."

"Không ngủ nữa, nói chuyện với em."

Người thật sự đang ngủ trong xe chính là Thang Yểu.

Gần như cô đã ngủ suốt nửa đoạn đường, lúc cảm giác được có người gọi mình thức dậy thì đã tới ngoại ô thành phố rồi. Tài xế và Phí Dụ Chi đang nói chuyện ở cách xe tầm mười mét, chỉ có Văn Bách Linh là còn ở bên cạnh cô.

Người kia giơ tay lên, rất tự nhiên mà vuốt gò má đỏ hồng do bị ánh mặt trời chiếu lên của cô, dịu dàng nói: "Thức dậy đi, tới rồi." Ánh nắng mặt trời tuyệt nhất chính là vào buổi chiều, Thang Yểu bị Văn Bách Linh kéo ra khỏi xe.

Nhìn thấy phong cảnh trước mắt làm cô có hơi kinh ngạc.

Chỗ này giống như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

Đang vào mùa hoa anh đào nở, sắc hồng nhàn nhạt phủ đầy những ngọn cây, gió nhẹ lăn tăn trên mặt hồ phản chiếu mây trắng trên bầu trời trong xanh, vài con ngựa trắng đang rảo bước cạnh bờ hồ...

"Úi chà, Thang Yểu thức rồi à."

Phí Dụ Chi nói nơi này là căn cứ địa của bọn họ, đám bạn bỏ tiền ra cùng nhau xây dựng, có người dọn dẹp quanh năm. Những lúc ở thành phố mệt mỏi phiền não cũng đều lái xe tới chỗ này ở hai ngày, thư giãn một chút.

Mùa xuân năm ngoái, lúc Thang Yểu đi cùng với đám người Tôn Tự tới bãi sân mượn của trang viên rượu vang đã cảm thấy trang viên rất đẹp rồi, nhưng phong cảnh bên này còn đẹp hơn trang viên gấp nhiều lần, một bãi cỏ xanh biếc trải rộng thênh thang như một tấm thảm, chỉ là không thấy có người tới đây quay phim chụp ảnh.

Thang Yểu kéo ống tay áo của Văn Bách Linh, nhỏ giọng nói: "Chuyện kinh doanh của mấy anh ở đây không được ổn hả?"

"Kinh doanh lĩnh vực nào?"

Cô không mấy hiểu về lĩnh vực kinh doanh, trong một thoáng cũng không nói rõ được, chỉ nói là có nhớ năm ngoái thấy rất nhiều người tới trang viên rượu vang quay phim chụp hình, những cặp đôi mặc đồ cưới và âu phục nhiều vô số kể.

"Mỗi người có mỗi chí hướng riêng."

Văn Bách Linh nói với Thang Yểu trang viên rượu vang đó là chuyện kinh doanh của một người bạn khác, có người thích chỗ đó, người bạn kia của anh cũng không mấy để ý nên cho thuê lại, thu về chút tiền. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.

Còn chuồng ngựa và sân golf bên này, bọn họ cũng không định sẽ dùng để thu lợi nhuận.

Anh có chút bình phẩm nói tới: "Thật ra thì mỗi năm tốn không ít tiền để giữ gìn."

Đúng thật là đại gia muốn làm gì thì làm.

Tìm kiếm một vùng đất hợp phong thủy, xây dựng thành kiểu dáng mà mình thích, khoản đầu tư nhiều như nước chảy hoa trôi lại không mong đợi sẽ dùng nó để kiếm lại tiền.

Tình nguyện vung tiền chỉ vì sở thích.

Phía bên hồ có một tòa nhà ba tầng nhỏ, có chừng mười gian phòng.

Suốt chặn đường đi, Văn Bách Linh luôn cầm cặp sách cho Thang Yểu, sắp xếp cho cô một căn phòng có ánh sáng tốt nhất: "Anh ở phòng kế bên."

Đợi đến khi xe golf tới, Phí Dụ Chi chạy lên lầu tìm bạn đánh golf, lại chỉ kéo Văn Bách Linh.

Cửa phòng của Thang Yểu không khóa, Phí Dụ Chi ngó đầu liếc nhìn thì thấy người kia mở sách ra múa bút thành văn dưới ánh mặt trời, có hơi ngạc nhiên hỏi: "Giờ mà bắt đầu học rồi hả, không đi đánh golf cùng bọn anh à?"

"Không đi ạ, em cũng có biết chơi đâu."

Thang Yểu không hề có ý thù hằn người giàu, cũng sẽ không bất chấp mang mình ra so sánh với người khác, cười một cái tự nhiên nói: "Người sinh ra ở xứ Rome như mấy anh cứ đi chơi vui vẻ đi, em còn phải cố gắng thêm một chút nữa."

Nhìn dáng vẻ của Phí Dụ Chi thì vẫn đang định khuyên thêm gì đó, Văn Bách Linh xuất hiện đúng lúc tóm anh ấy đi, còn rất nghiêm túc mà cảnh cáo: "Đừng quấy rầy Thang Yểu, tháng sáu này em ấy có kỳ thi rất quan trọng, áp lực lớn lắm."

Thang Yểu cảm thấy ấm lòng, tiến vài bước đi tới cạnh cửa: "Văn Bách Linh, chờ em học xong rồi sẽ đi qua chỗ mấy anh."

"Được."

Bọn họ đi xong, Thang Yểu cũng vùi đầu cật lực học bài một lúc lâu, mãi cho tới khi ánh mặt trời lặn xuống phía Tây cô mới buông bút xuống, lập tức đứng lên vận động khớp cổ đau nhức.

Nhìn khung cảnh mê người bên ngoài cửa sổ, cô bỗng nhớ tới dì út.