Chương 34

Sau đó Thang Yểu vẫn đến khách sạn với Văn Bách Linh, cô chưa có bằng lái, không thể chia sẻ việc lái xe với bệnh nhân, cuối cùng anh lái xe trong cơn sốt.

Trên đường đi, Thang Yểu đang nhắn tin báo cáo tình hình với bạn cùng phòng thì thấy Văn Bách Linh nhận điện thoại bằng loa phát thanh, giọng nói đầu bên kia hơi quen quen, có vẻ giống Phí Dụ Chi.

Phí Dụ Chi hỏi trong điện thoại: “Bên đây tôi đã bắt đầu lên máy bay rồi, cậu ở đâu?”

Văn Bách Linh nói mình không thoải mái nên không đến sân bay, dự tính nghỉ ngơi một đêm trước, vé máy bay cũng đổi thành ngày mai.

“Em cứ đến đó trước đi, chị nói với anh của chị, đến đó sẽ có người đưa em đến chỗ bọn chị.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của chị Không Thừa, Phí Dụ Chi còn đang không ngừng líu lo phàn nàn: “Vậy sao cậu không nói trước chứ, nếu nói thì tôi có thể chờ cậu cùng bay…”

Có thể vì đối phương quá dông dài, Văn Bách Linh hắng giọng: “Đừng lắm lời nữa, cổ họng tôi đang đau, không nói được.”

Tuy bảo là không nói được, nhưng sau khi cúp điện thoại Văn Bách Linh cũng không để không khí trong xe quá yên tĩnh mà thi thoảng cũng nói vài câu với Thang Yểu.

Văn Bách Linh nói câu chuyện ‘bỏ nhà đi bụi’ của Phí Dụ Chi vẫn chưa kết thúc, hoàn toàn ỷ lại vào anh, nghe nói anh muốn đi nước ngoài thì cũng dứt khoát mua vé chạy theo, muốn bỏ lại cũng không được.

Sau khi đến khách sạn thì Văn Bách Linh đi đặt hai phòng.

Thời gian này không dư nhiều phòng lắm, bọn họ không ở chung tầng với nhau.

Văn Bách Linh đưa thẻ phòng của tầng thấp hơn cho Thang Yểu trong thang máy, khi thang máy vừa đến, anh chúc cô ‘ngủ ngon’ xem như lời chào tạm biệt. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.

Văn Bách Linh làm đến mức này, trái tim của Thang Yểu cũng không phải bị xi măng đóng lại, không thể không rung động, suy nghĩ lại hỗn loạn thêm nhiều chút.

Phòng khách sạn rất rộng, ngay cả bàn làm việc cũng có.

Trên bàn gỗ bày mấy tờ rơi giới thiệu khách sạn, khảo sát ý kiến nhỏ với menu phục vụ.

Thang Yểu sang đó ngồi, mở menu thì phát hiện có thể gọi cháo thịt bò, bảy mươi tám tệ một phần.

Nhưng đối với Văn Bách Linh mà nói thì giá tiền này hẳn không đắt lắm.

Thật ra cô chưa suy nghĩ kĩ tiếp theo phải làm gì, do dự mãi, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra bấm số của anh.

Bên kia nhanh chóng nhận điện thoại, hỏi cô: “Sao vậy?”

“Văn Bách Linh, lúc nãy tôi thấy trong menu có thể gọi cháo, anh có muốn ăn chút cháo rồi uống thuốc không?”

“Quan tâm tôi à?”

Câu này vốn rất mập mờ.

Nhưng Thang Yểu lại nghiêm túc giơ điện thoại giảng giải tầm quan trọng của việc để ý sức khỏe cơ thể: “Trước đó bố tôi bị bệnh, mọi người đều cảm thấy là bệnh vặt, không nghiêm túc đi khám bác sĩ, cũng không uống thuốc, sau đó khi phát hiện thì bệnh đã cực kì nghiêm trọng. Anh vẫn nên chú ý một chút mới tốt.”

Người trong điện thoại im lặng vài giây, như có hơi bất đắc dĩ: “Đã biết, bây giờ tôi gọi điện đặt cháo đây.”

Thang Yểu có nhiều tâm sự nên ngủ không được ngon lắm.

Sáng sớm chưa đến năm giờ cô đã rời giường, vệ sinh rồi thu dọn đồ dùng cá nhân của mình, sau đó ngồi trước bàn làm việc soạn tin nhắn cho Văn Bách Linh. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.

Từng câu từng chữ của cô rất khách sáo…

Nói mình phải đi học lúc sáu giờ, muốn trả phòng để về trường. Rất cảm ơn hôm qua anh đã giúp đỡ, bảo anh đưa số tài khoản ngân hàng để cô chuyển khoản tiền phòng lại cho anh.

Tin nhắn được gửi xong, cô đi đổi giày rồi rút thẻ ra ngoài, vừa mở cửa phòng đã thấy Văn Bách Linh chờ ở hành lang.

Thang Yểu giật nảy mình: “...Sao anh dậy sớm vậy?”

Hỏi xong mới nhớ hôm qua trên xe anh có nói đổi vé máy bay đi sớm hôm nay.

Tính thời gian thì cũng nên chuẩn bị xuất phát rồi.

Anh lại trả lời: “Đến chặn người.”

Văn Bách Linh hẳn đã uống thuốc xong, cũng hạ sốt rồi, nhìn qua không uể oải như tối hôm qua.

Không biết anh lấy quần áo sạch sẽ ở đâu, cả người sáng láng, trên mặt lại không có ý cười nào, giống như lúc trước khi chưa quen biết nhau thường xuyên gặp mặt trong thang máy, lạnh lùng khó gần.

Thật ra tối hôm qua khi Thang Yểu nói mình không tức giận thì Văn Bách Linh đã hiểu ý.

Anh nhìn cô hỏi: “Thang Yểu, em muốn phân rõ giới hạn với tôi có đúng không?”

Thang Yểu mãi không mở miệng.

Đây thật sự là những gì cô muốn hay sao?

Cô thật sự hi vọng người tên Văn Bách Linh này sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của cô à?

“Em không nói gì, tôi xem như em vẫn chưa kịp suy nghĩ vậy.”

Nói đến đây, Văn Bách Linh bỗng cười nhẹ: “Vậy hi vọng em do dự thêm nhiều chút, chờ tôi đến bên kia hẵng gọi điện xác nhận câu trả lời?”