Không gian trong xe không rộng lắm còn bị gió điều hòa hong khô khốc, đầu ngón tay Văn Bách Linh rất nóng, ánh mắt tựa hồ nước sâu thẳm khiến tim người ta loạn nhịp.
Thang Yểu ngơ ngác cầm hướng dẫn sử dụng thuốc trước mặt, giật mình không thả xuống, cũng không kịp thu lại ngón tay bị anh nắm lấy.
Cô lắc đầu, cố gắng bình tĩnh, bác bỏ suy luận của Văn Bách Linh, nói mình không liên quan đến Phí Dụ Chi, cũng không tức giận ai cả.
Nhưng Thang Yểu lại tránh không nói lý do mình không tình nguyện tiếp xúc với anh.
Nói thế nào được đây?
Dù sao Văn Bách Linh cũng chỉ là người tình cờ xuất hiện trong cuộc sống của cô, chỉ mới ăn cơm cùng nhau hai lần, hoàn toàn chưa nói muốn tính chuyện sau này với cô.
Văn Bách Linh thu tay lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô như đang tìm tòi gì đó.
Không gian khép kín vốn nhỏ hẹp, Thang Yểu bị anh nhìn như thế chưa đến nửa phút đã không chịu được, da mặt dần nóng lên, đẩy loạn đống hướng dẫn sử dụng và túi thuốc sang phía anh: “Rốt cuộc anh có uống thuốc hay không…”
Trả lời cô không phải Văn Bách Linh mà là tiếng điện thoại rung không ngừng.
Màn hình bật sáng tạo vài tia sáng nhỏ xuyên qua hoa văn áo len.
Là mẹ của Thang Yểu gọi đến.
Buổi tối Thang Yểu thường nói chuyện với người nhà tầm khoảng thời gian này, sợ tiếng nói chuyện của mình ảnh hưởng đến người bệnh mặt mũi đầy sự mệt mỏi bên cạnh, cô cầm điện thoại chuẩn bị xuống xe.
Văn Bách Linh ngăn cô lại: “Bắt máy đi, ở ngoài đang lạnh, tôi muốn ra ngoài đi dạo.”
“Nhưng mà anh còn đang sốt…”
Anh cầm áo khoác, để lại câu: “Đúng lúc đi hóng gió một chút.” sau đó mở cửa xe ra ngoài.
“Dạ, mẹ…”
Điện thoại đặt sát bên tai, Thang Yểu nghe mẹ nói nhiều chuyện vụn vặt hằng ngày. Nói mấy ngày nay bà nội ăn được, bát cháo ăn nhiều hơn bình thường nửa bát, còn nói ở quê thời tiết tốt, buổi sáng có nắng rất ấm; hôm nay mẹ vừa phơi chăn với giặt rèm cửa…”
“Yểu Yểu, thời tiết ở thủ đô có tốt không?”
“Tốt ạ, cũng giống ở quê ấy, ban ngày ấm, đến tối lạnh.”
Thang Yểu muốn nói với mẹ cây ngọc lan dưới lầu kí túc đã sớm nở, nhưng ánh mắt nhìn thấy Văn Bách Linh đang đứng ngoài cửa sổ xe thì bỗng nghẹn lời. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.
Mẹ Thang Yểu lại không cảm nhận được cô hơi khác thường, vẫn dốc lòng dặn dò, khuyên cô đừng vội thay áo khoác dày, bị lạnh không tốt cho cơ thể, lúc chuyển mùa là dễ bị cảm nhất.
“Dì út của con mới gọi điện cho mẹ tám chuyện một lát, tự nhiên mẹ nhớ con gái ngoan của mẹ, muốn hỏi xem mấy ngày nay con học có mệt không?”
Thang Yểu không có gì để giấu với mẹ cả, thoải mái kể hôm nay lớp có liên hoan, mọi người phàn nàn việc lớp quá đông với cả thời gian đi học quá sớm, sau đó chơi trò chơi tiếng anh, người thua phải uống Coca… Nhưng cô không nói về việc ảnh hưởng đến cảm xúc của cô nhất tối nay.
Thang Yểu cúp điện thoại rồi xuống xe tìm Văn Bách Linh: “Xin lỗi, để anh đợi hơi lâu…” Chưa kịp nói xong thì cô thấy ánh đèn thưa thớt của tòa ký túc xá, bỗng như kịp nhận ra gì đó, cô sợ đến mức giọng nói cũng thay đổi: “Mấy giờ rồi?”
Văn Bách Linh nhìn điện thoại: “Mười giờ ba mươi bảy phút.”
Đi học đến học kì thứ tư của đại học, đây là lần đầu tiên cô lỡ giờ đóng cửa kí túc xá.
Không thể về phòng, Thang Yểu bỗng lâm vào tình trạng khó xử.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng lúng túng của cô, không cần đoán anh cũng biết lý do là gì.
Gió khuya hơi nhiều, Văn Bách Linh ho còn nặng hơn trước đó, ho xong mới mở miệng nói: “Thuê phòng ở khách sạn gần đây được không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Văn Bách Linh nhướng mày: “Chỉ đề nghị em tìm chỗ nghỉ ngơi thôi, cũng không thể cứ đứng đợi dưới lầu chứ?”
Thật ra Thang Yểu cũng không nghĩ xấu gì, cô chỉ đang thầm trách bản thân tối nay cứ ngơ ngơ ngác ngác, không yên việc gì được, không để ý thời gian lắm.
Đi thuê phòng khách sạn cũng không phải không được, trước đó cũng có đàn chị vì sợ ký túc xá ồn ào mà đặt phòng khách sạn gần đó ôn tập suốt đêm cho thi cuối kì. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.
Nhưng đó cũng do điều kiện gia đình khá giả.
Khách sạn gần trường học không rẻ lắm, Thang Yểu xót ví không nỡ.
Nhưng việc đã thành thế này thì hối hận cũng vậy, đã là người thì phải trả giá cho sai lầm của mình.
Không biết góc xó nào có mèo hoang đang đánh nhau, tiếng gào giằng co giữa đêm khuya xé tan bầu không khí yên tĩnh.
Gió lại lạnh thêm, lướt qua nhánh cây để lại âm thanh xào xạc.
Thang Yểu kéo kín áo len lại, lấy điện thoại ra lướt xem thông tin khách sạn trên ứng dụng.
Ngay cả mấy khách sạn đánh giá 4 sao cũng phải ba trăm năm mươi tệ, còn ghi chú ‘hết phòng’, kéo xuống dưới thì mấy khách sạn tiếp đó toàn hơn năm sáu trăm tệ…
Thang Yểu thiếu sức mạnh của đồng tiền, còn đang do dự thì bỗng bị Văn Bách Linh kéo lên xe.
Giọng nói của anh khàn khàn như bị giấy ráp chà xát, vậy mà vẫn suy nghĩ cho cô: “Lên xe rồi tính. Ở đây gió lùa mạnh, đừng để mình bị cảm. Nói thật cảm giác phát sốt này không tốt chút nào đâu.”
Chiếc xe này không phải loại sang trọng gì, hàng ghế sau cũng chỉ có chút không gian như thế, Văn Bách Linh chỉ cần liếc nhìn màn hình điện thoại của cô cũng biết cô đang do dự cái gì.
“Gần đây có một chuỗi khách sạn do họ hàng xa của tôi mở. Mấy năm trước khai trương có cho tôi một tấm thẻ, trong đó có tiền nhưng không rút được, giữ lại cũng phí, để tôi đặt phòng giúp em.”
Thang Yểu lắc đầu không muốn nhận.
Văn Bách Linh ngồi bên cạnh cô, kiên nhẫn hỏi cô: “Vậy bây giờ phải làm sao, hay là em ngủ trong xe một lát, tôi trông giúp em?”