Ban đầu, chàng trai hẹn gặp cô ấy ở thủ đô vào cuối tuần này, vé máy bay cũng đã mua sẵn rồi nhưng mẹ anh ta đột nhiên lâm bệnh nặng.
Trần Di Kỳ thút tha thút thít: “Anh ấy gửi ảnh của mẹ anh ấy cho tớ xem. Bà ấy đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tính mạng của bà ấy có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.”
Bức ảnh chụp khuôn mặt của một người già và cánh tay gầy gò ghim ống truyền dịch.
Trên da người đó có những vết đồi mồi và nếp nhăn, nước da có màu vàng xám không khỏe mạnh, trông thực sự rất xúc động, khiến người ta cảm thấy xót xa.
Trần Di Kỳ nói: “Anh ấy nói mẹ anh ấy cần rất nhiều tiền để chữa bệnh, gia đình anh ấy không đủ khả năng chi trả nên anh ấy đã vay tiền khắp nơi. Sau khi anh ấy nhắn tin đó, tớ không liên lạc được với anh ấy nữa. Cả ngày hôm nay không có tin tức gì về anh ấy. Tớ phải làm sao đây? Tớ lo lắng cho anh ấy quá…”
Giường trong ký túc xá rất nhỏ, độ rộng chỉ khoảng chín mươi centimet, ba người chen chúc trên giường Trần Di Kỳ như ôm nhau để sưởi ấm.
Thang Yểu nghĩ đến năm bố mình qua đời, không khỏi cảm thấy buồn bã. Cô vỗ lưng bạn cùng phòng, nhẹ nhàng an ủi: “Bệnh viện có rất nhiều chuyện, phải kiểm tra đủ thứ, còn phải chăm sóc cho bệnh nhân, có rất ít thời gian nói chuyện. Cậu đừng khóc, có thời gian rảnh cậu ấy sẽ liên lạc lại với cậu.”
“Đúng vậy, có lẽ tình hình không tệ như cậu nghĩ, có lẽ mẹ cậu ta đã khỏe hơn thì sao.” Lữ Thiên nói như vậy.
“Tớ chuyển tiền cho anh ấy nhưng anh ấy nhận tiền rồi không trả lời tớ, không biết có đủ tiền phẫu thuật hay không, cũng không có ai bắt máy.” Các cô cũng là những cô gái đơn thuần hiền lành, khi thích một người sẽ đặt mình vào hoàn cảnh người khác, lo lắng cho đối phương, cũng thật sự sẽ vì thế mà trằn trọc khó ngủ. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.
Họ không nhận ra rằng vào lúc này, lòng tin và sự mềm lòng của họ đã bị những kẻ có động cơ thầm kín lợi dụng và trở thành phương tiện để họ vơ vét tiền.
Thang Yểu chỉ lo an ủi bạn cùng phòng, quên mất chuyện đi hẹn hò.
Điện thoại để ở chế độ im lặng. Lúc xuống giường, cô muốn rót cho người bạn cùng phòng đang buồn bã một cốc nước ấm, khi nhìn thấy điện thoại trên bàn, cô chợt nhớ ra mình có cuộc hẹn.
Điện thoại di động có hai cuộc gọi nhỡ.
Còn có một tin nhắn chưa đọc: [Tôi đến nơi rồi, đợi em ở bãi đỗ xe phía Nam.]
Thang Yểu cảm thấy rất có lỗi khi nhận được tin nhắn cách đây hơn hai mươi phút.
Nhưng ký túc xá đang hỗn loạn, Trần Di Kỳ vẫn đang khóc, đêm nay cô không thể yên tâm chạy ra ngoài ăn được.
Giữa bạn cùng phòng và Văn Bách Linh, cô kiên quyết chọn bạn cùng phòng.
Thang Yểu cầm điện thoại di động lên, nhờ Lữ Thiên: “Cậu ở lại ký túc xá với Kỳ Kỳ, tớ đi ra ngoài một chút rồi về, lúc về sẽ mang cơm tối cho các cậu, còn cần gì nữa thì cứ gửi tin nhắn vào điện thoại di động cho tớ.”
Cô biết để cho người khác leo cây là không tốt, nhưng cũng không lo được nhiều như vậy, cô quyết định tự mình đi giải thích với Văn Bách Linh.
Thật ra cuộc hẹn hôm nay không nằm trong kế hoạch của Văn Bách Linh.
Anh thay mặt cho anh trai mình tham dự cái gọi là hội nghị thượng đỉnh trong một lĩnh vực kinh doanh nào đó.
Nói là trao đổi kỹ thuật nhưng thực chất chỉ nhằm mục đích thu hút đầu tư.
Anh cảm thấy thật phiền chán những đạo lí đối nhân xử thế trong cuộc tranh đấu danh lợi nên không ăn được mấy miếng cơm trưa trong tiệc trưa, buổi chiều thẳng thắn từ chối có mặt, nhanh chóng rời khỏi nơi phiền chán này. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.
Sau khi rời khỏi hội trường, Văn Bách Linh ngồi trong xe gọi cho anh trai đang giải quyết công việc dự án ở nước ngoài, thông cảm hỏi: “Anh, bình thường anh sống cuộc sống kiểu gì vậy, xung quanh toàn là đám người nịnh nọt, nhìn mấy người đó anh không thấy phiền sao?”
Văn Bách Kỳ mỉm cười trong điện thoại: “Từ giờ trở đi em sẽ phải quen với nó. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, nhớ đến phụ anh một tay. Buổi tối còn có một bữa tiệc, em có đi hay không?”
“Không đi.”
Văn Bách Linh từ chối. Ngay khi cúp điện thoại, anh chợt nhớ đến một đôi mắt trong veo, ngây thơ và đẹp đẽ.
Anh tạm thời thay đổi ý định. Thay vì đến chỗ bạn mình, anh gọi cho Thang Yểu, hẹn cô ăn cơm chiều.
Cô đồng ý nhanh chóng khiến tâm trạng Văn Bách Linh tốt hơn.
Trước khi đến trường, anh lo chiếc Cullinan quá lòe loẹt, gây ra những lời bàn tán không đáng có với Thang Yểu nên không cho tài xế lái xe mà mượn một chiếc xe con bình thường còn chưa trả góp xong từ nhà tài xế, tự mình lái xe đến trường Thang Yểu.
Khi tới nơi, Thang Yểu có vẻ không nhiệt tình cho lắm, Văn Bách Linh chờ ở bãi đỗ xe, gọi điện thoại nhưng mãi không có ai nghe, tin nhắn cũng không trả lời.
Anh không cảm thấy vội vàng mà còn rất tò mò.
Đối với một cô gái rất lễ phép và ngoan ngoãn như Thang Yểu, không biết lý do đến trễ là gì.
Không biết đợi bao lâu, cuối cùng bóng dáng của Thang Yểu cũng xuất hiện trong tầm mắt của Văn Bách Linh.
Lúc này ở khu ký túc xá và nhà ăn có rất nhiều sinh viên. Cô mặc một chiếc váy sơ mi màu xanh nhạt và bên ngoài là áo gile len màu trắng. Trông cô có vẻ rất lo lắng, túm váy chạy vội. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.
Văn Bách Linh mở cửa xuống xe, đứng dưới tán cây liễu bay tán loạn đợi cô, muốn mở miệng nhắc nhở cô đi qua đường cẩn thận chút.
Nhưng Thang Yểu giống một con chim nhỏ lo lắng chạy như bay tới.
Có lẽ là cô hết sức nên không dừng chân lại, dường như nhào vào trong lòng anh, được anh đỡ lấy.
Cuối cùng cũng chờ được người đến, kết quả cô gái này lại kéo ống tay áo của anh, không kịp thở, mở miệng đã muốn cho anh leo cây.
Cô nói: “Văn Bách Linh, xin lỗi, hôm nay tôi không thể đi ăn cơm cùng anh.”