Nơi Thang Yểu mời khách là ở Triều Dương, là một nhà hàng nhỏ được cô cẩn thận lựa chọn từ nền tảng đánh giá mỹ thực, bên trong nhà hàng có rất nhiều loại cây lớn, vô cùng tươi tốt và xanh tươi.
Nhà hàng có đánh giá tốt, kinh doanh ẩm thực Đông Nam Á đầy sáng tạo.
Cô không hiểu về kiểu ẩm thực này, nhưng nhìn cách trình bày những món ăn vô cùng tinh xảo trong ảnh, cô nghĩ rằng có lẽ Văn Bách Linh sẽ thích.
Ngày cuối cùng của tháng sáu, đã qua Đoan Ngọ, nhiệt độ vào chạng vạng tối là hai lăm hai sáu độ.
Bên cạnh bàn ăn có mở cửa sổ, đón làn gió nhẹ thổi vào.
Bên trong nhà hàng không có đèn chính, chỉ có những tấm bình phong và cây xanh ngăn cách các thực khách với nhau, trên mặt bàn là một chiếc đèn có hình dáng phục cổ được mô phỏng theo đèn dầu, bảo phủ thực khách và thức ăn trong một không gian màu vàng nhạt mờ ảo.
Tất cả đều là những món ăn xa lạ, không biết trong quá trình chế biến chúng đã dùng những hương liệu gì, khiến Thang Yểu đặc biệt không quen, cô dùng mũi giày dưới gầm bàn chạm vào giày của Văn Bách Linh, nhỏ giọng hỏi: “Văn Bách Linh, những món ăn này có vị hơi lạ, anh có thích không?”
Văn Bách Linh cũng không đặc biệt thích ẩm thực Đông Nam Á, nhưng anh lại thích biểu cảm của Thang Yểu vào lúc này.
Bên cạnh chiếc đèn bàn có một bình hoa nho nhỏ, ánh sáng xuyên qua nhánh hoa và cành hoa lờ mờ rơi trên khuôn mặt của Thang Yểu. Ánh mắt cô sáng ngời, đồng tử trong veo, lúc cô cau mày nhìn anh, dường như anh chính là người quan trọng nhất trong lòng cô.
Câu nói “Ông ấy vừa mới tính ra, hôm nay em sẽ tổ chức sinh nhật cho một người rất quan trọng” của Thang Yểu đột nhiên nhảy ra trong đầu, chầm chậm thẩm thấu trong lòng anh, khiến anh bỗng nhiên nở nụ cười.
Thang Yểu đang chờ anh đánh giá món ăn, nhưng đợi một lúc lâu, cô lại nghe thấy Văn Bách Linh cười đáp lại một câu không liên quan.
Anh vươn tay móc lấy ngón tay cô: “Tối nay em về ký túc xá sao?”
Thang Yểu rũ mắt: “Không về.”
Người phục vụ bưng ra những món ăn đặc biệt của nhà hàng đến, sau khi giới thiệu ngắn gọn, anh ta đã dọn những chiếc đĩa trống rồi rời đi.
Đợi người đi xa, xung quanh bọn họ này chỉ còn lại bầu không khí phong tình do cổ cầm mang lại, Văn Bách Linh dùng ngón trỏ và ngón giữa nắm lấy đầu ngón tay của Thang Yểu.
Tay cô mềm mại không xương, vừa mịn màng lại non nớt, chỉ là lúc học tập quá mức nỗ lực, viết chữ quá nhiều và quanh năm, khiến khớp xương của ngón giữa có một vết chai màu đỏ nhạt.
Anh nhẹ nhàng nắm chặt lấy: “Vậy thì, về nhà với anh.”
Thật ra Thang Yểu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Những ngày này Văn Bách Linh thật sự đã giúp cô quá nhiều.
Tuy rằng dì út không thích cô qua lại với anh, nhưng bà ấy cũng không giấu diếm, nói cho Thang Yểu biết tiệm bánh gato và ngôi nhà ở tầng năm kia đều đã trở thành bất động sản của anh vào năm ngoái.
Khi đó bọn họ thậm chí còn chưa ở bên nhau, nhưng anh đã âm thầm làm quá nhiều, đều là vì các cô.
Cô nâng ly trà chanh sả lên, muốn kính anh: “Sau này em nghĩ lại, trước kia lúc bà ngoại em bị bệnh, vị chuyên gia rất lợi hại kia cũng là bởi vì có quan hệ với anh mới đến bệnh viện!”
Văn Bách Linh thu lại nụ cười, híp mắt: “Vì chuyện này nên em mới không trở về ký túc xá.”
“Không phải.” Thang Yểu cười ngọt ngào, không hề có sự suy tính mà nói những lời từ tận đáy lòng: “Chạm cốc cùng anh chỉ là bởi vì muốn cảm ơn anh mà thôi, còn chuyện em không trở về ký túc xá là bởi vì…”
Cô đỏ mặt: “Em muốn ở bên anh.”
Cô rõ ràng không hề trang điểm, nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Quá mê người.
Văn Bách Linh cười lắc đầu.
May mắn là, cô gái này là một người đơn thuần không có rắp tâm, nếu không với mức độ si mê cô của anh, đoán chừng lúc cô bán anh đi, anh còn giúp cô đếm tiền, anh sờ cái đầu nhỏ của cô khen cô thật lợi lại, thật biết làm ăn.
“Đúng rồi, Văn Bách Linh, dì út nói dì ấy dự định sẽ đến phía Nam. Trước kia dì ấy có học làm đồ ngọt với một người bạn, hơn nữa dì ấy cũng làm rất ngon, studio bánh ngọt ở thành phố phía Nam đã mời dì ấy đến. Trước khi đi, dì ấy muốn nói chuyện với anh về việc chuyển nhượng quyền quản lý cửa tiệm, sắp tới anh có rảnh không.”
“Có, bất cứ lúc nào cũng được.”
Sau khi cơm nước no nê, Văn Bách Linh lái xe chở Thang Yểu về nhà, sau khi vào nhà, anh ném chìa khóa xe và thẻ chìa khóa vào hộc tủ, rồi “phựt phựt”, ở cửa cởi hết cúc áo trên váy của cô ra.
Vải của chiếc váy mùa hè rất mỏng, có màu trắng, bị chất đống trên sàn nhà như một đám mây nhỏ. Cô phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể dùng tay giúp anh.
Hai người chưa từng đi đến bước cuối cùng, nhưng đêm hôm đó, tâm trạng của Văn Bách Linh vô cùng tốt, sau khi Thang Yểu rửa tay, anh vẫn không buông cô ra.
Cô giống như rơi vào trong đám sương mù, nhắm mặt lại, mọi thứ xung quanh như trở nên hư vô mờ mịt, dương như có một tấm màn che lại, chỉ có xúc cảm từ anh là rõ ràng.
Cảnh tượng đọng lại trong tâm trí cô suốt đêm là cảnh anh đứng dậy, dùng khăn giấy lau môi, màn đêm không thể che được màu môi của anh, giọng anh khàn khàn, hỏi cô có thoải mái không.
Nửa đêm, Thang Yểu mặc áo ngủ của Văn Bách Linh ngồi trên giường.
Trong lúc trò chuyện, cô vô tình hỏi Văn Bách Linh dự định lúc nào sẽ gặp dì út của cô.
Văn Bách Linh suy nghĩ một lúc: “Có thể là ngày mai, anh sẽ gửi địa chỉ công ty cho em, bảo dì út của em đến công ty tìm anh!” Lúc ở cùng Thang Yểu, Văn Bách Linh chưa từng nghe điện thoại.
Bên cạnh cô anh cũng hiếm khi đề cập quá nhiều đến công việc.
Thang Yểu đột nhiên nhận được địa chỉ công ty, cô hơi kinh ngạc.
Sau khi nhìn kỹ, cô phát hiện đây quả thực là công ty con của một doanh nghiệp hàng đầu trong một ngành nào đó, nhưng điều cô quan tâm không phải là chuyện này, mà là: “Em còn chưa được đến đây, không ngờ dì út em lại đến trước.”
Hơn nửa đêm, Văn Bách Linh hoàn toàn không hiểu tại sao xương cốt toàn thân Thang Yểu lại mềm đến như vậy, ngồi trên giường đều phải dựa vào anh để mượn lực, cuối cùng lại không chịu đi ngủ, toàn trò chuyện về những vấn đề không phải là trọng tâm câu chuyện.
Tuy không hiểu rõ, nhưng anh bằng lòng chiều chuộng cô: “Nếu như em cảm thấy hứng thú, ngày mai anh sẽ dẫn em đến trước, không phải em nói là đang chuẩn bị cho kỳ thi sao, đến văn phòng của anh ôn tập cũng không khác nhau mấy.”
“Được, sáng mai em đi cùng anh…”
Lời còn chưa kịp nói xong thì đồng hồ báo thức mà Thang Yểu đặt trước đột nhiên vang lên, trong màn đêm yên tĩnh này đặc biệt chói tai, đến chính cô cũng phải run lên vì giật mình.
Nhưng như thể cô đã luyện tập qua một ngàn tám trăm lần, sau khi run lên thì cô bắt đầu chúc mừng, những lời dễ nghe liên tục tuôn ra: “Văn Bách Linh, sinh nhật vui vẻ, vĩnh viễn trẻ tuổi, bay xa vạn dặm, cát tường vui khỏe…”
Cuối cùng ngay cả mấy câu như “phúc như Đông Hải”, “thọ tỷ Nam Sơn” Thang Yểu cũng nói hết ra, nói xong thì cô che miệng lại, ngắn ngủi kiểm điểm: “Em sợ đến mức hơi lơ mơ, những câu phía sau không thích hợp lắm…”
Nhưng cô vẫn rất hài lòng với bản thân, ánh mắt đắc ý không thể che giấu được, nói rằng cô chính là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng chúc mừng sinh nhật Văn Bách Linh.
Văn Bách Linh thật sự rất thích Thang Yểu, anh kéo người qua ôm lấy, hôn lên gò má cô.
Thang Yểu quá gầy, áo ngủ của anh mặc trên người cô lỏng lỏng lẻo lẻo, cổ áo rơi xuống, lộ ra da thịt mịn màng, tay anh không thành thật: “Thật hấp dẫn mà, em chưa muốn ngủ nhỉ.”
“Em muốn đi ngủ!”
“Ừm, đợi lúc nữa ngủ tiếp…”
Hôm sau, Thang Yểu hơi oán trách, cô ngồi trong phòng làm việc của Văn Bách Linh chăm chỉ ôn tập, nhưng khổ nỗi, cô quá buồn ngủ đến mức dù đã nhéo bắp đùi để nâng cao tinh thần, khiến cô không thể nhịn được mà ngẩng đầu trừng mắt với kẻ chủ mưu.
Chỉ là cô trời sinh không am hiểu động tác này, trừng mắt cũng không có lực uy hϊếp gì, ngược lại chỉ đổi được tiếng cười như gió xuân của Văn Bách Linh, càng khiến người thêm tức giận.
Trợ lý bưng cà phê đến, trước khi ra ngoài, anh ta nói dưới lầu có một vị họ Phùng đến.
Thang Yểu lập tức tỉnh táo, cô thu dọn giấy bút và sách vở, rồi lập tức chạy bên vào phòng làm việc: “Nhất định là dì của em đến…”
Văn Bách Linh kéo cô: “Sao lại giống như là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy.”
Tai cô đỏ lên: “Không phải, chúng ta rất quang minh chính đại, nhưng hôm qua sinh nhật anh em đã nói dối, nói rằng hai này nay em bận ở trường nên, cái đó… Em đi trốn trước đây...”
Dứt lời, cô không hề quay đầu chạy vào phòng nghỉ.
Sau khi Thang Yểu đi vào không lâu, dưới sự hướng dẫn của trợ lý, dì út đã chống gậy vào cửa.
Đối mặt với Văn Bách Linh, dì út vẫn vô cùng khách khí, thái độ xa cách.
Có điều mấy ngày nay, bà ấy cũng có thể nhìn thấy lời nói hành động mà Văn Bách Linh dành cho Thang Yểu. Bà ấy nhìn ra được, anh vô cùng bảo vệ, cũng không tùy tiện, cũng không hề phóng đãng rong chơi như Hàn Hạo.
Định ngày hẹn ở công ty, dì út cũng có hơi kinh ngạc.
Dù sao nếu như đàn ông muốn chiếm tiện nghi của phụ nữ, đương nhiên hành vi của bọn họ phải càng thần bí càng tốt, tốt nhất là không cho biết địa chỉ gia đình, địa chỉ công ty, tình hình gia đình, đã lập gia đình hay chưa, thậm chí họ tên thật cũng không cho biết.
Định ngày hẹn cũng chỉ ở khách sạn, vào cửa là làm việc, xách quần là rời đi.
Dựa vào sự tôn trọng mà Văn Bách Linh dành cho Thang Yểu, dì út hiếm khi có thể cho anh một sắc mặt tốt, sau khi trò chuyện với anh về việc chuyển nhượng quyền quản lý cửa tiệm, bà ấy chống gậy đứng dậy, cúi đầu với Văn Bách Linh.
Văn Bách Linh vội vàng đứng dậy ngăn cản: “Dì không cần khách khí như vậy…”
“Tiểu Hạnh nhất định đã nói với cậu, tôi chuẩn bị đến phía Nam. Tôi chỉ muốn nhờ cậu, nếu có một ngày cậu không còn hứng thú với Tiểu Hạnh nữa, xin cậu không được tổn thương con bé. Con bé rất hiền lành, rất hiểu chuyện, không hề giống như tôi. Hy vọng cậu không nên bởi vì quan hệ với tôi mà xem nhẹ con bé…”
Dì út đi rồi, Văn Bách Linh đẩy cửa phòng trong ra, Thang Yểu đang co ro trên ghế, không biết cô đã khóc bao lâu.
Anh ôm Thang Yểu vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình, ấm áp dỗ dành cô: “Tại sao em lại khóc rồi, anh đã hứa với dì là sẽ không bắt nạt em, vậy mà sao em lại khóc trong lòng làm việc của anh rồi?”
Thật ra việc dì út sắp rời khỏi thủ đô, Thang Yểu cảm thấy ít nhiều cũng có một phần lý do từ cô.
Cô nghẹn ngào nói với Văn Bách Linh, có lẽ dì út cô cảm thấy, chỉ cần bà ấy sống ở thủ đô, bà ấy nhất định sẽ bị Hàn Hạo trả thù, mà Văn Bách Linh có quan hệ với Thang Yểu, chắc chắn anh sẽ đứng ra giúp đỡ.
“Dì út sợ em nợ anh quá nhiều, sợ anh vì vậy mà coi thường em…”
Thang Yểu không giấu diếm tâm sự nữa, cô khổ sở mà ôm lấy cổ Văn Bách Linh, nước mắt rơi hết trên vai anh, cô không thể mắng Hàn Hạo, chỉ có thể phàn nàn với bạn trai đang ở bên cạnh: “Đều tại anh, ai bảo nhà các anh có tiền như thế.”
“Vậy anh phải làm sao bây giờ, anh sinh ra đã có có tiền như thế rồi…”
Thang Yểu bất mãn dùng đôi mắt mơ màng lấp lánh ánh nước đó nhìn anh, tối hôm qua cô động tình cũng đã dùng ánh mắt này, lòng Văn Bách Linh mềm nhũn, anh ôm cô về phía bàn làm việc bên kia: “Khóc một hồi mắt sưng lên hết rồi, ra đây chúng ta xoa một chút, uống chút nước.”
Anh cố tình phân tán lực chú ý của Thang Yểu, đổi trọng tâm câu chuyện, anh hỏi cô, nếu như dì út của cô vẫn không đồng ý cho cô ở bên anh, cô sẽ làm gì để phân rõ giới hạn với anh để tránh nghi ngờ?
“Không đâu…”
Thang Yểu đặt ly cà phê xuống, xoa xoa đôi mắt ẩm ướt, âm thanh giọng mũi của cô hơi khàn khàn, nhưng vẫn vô cùng kiên định, không hề lùi bước nói: “Vậy thì em sẽ tiếp tục thuyết phục dì ấy, đến khi dì ấy thật sự chịu không nổi nữa, lúc đó dì ấy có lẽ sẽ đồng ý với em.”
“Thang Yểu.”
Thang Yểu ném quả cầu giấy đi, ngoái đầu nhìn lại: “Làm sao vậy?”
“Muốn hôn em.”
Thang Yểu đặc biệt ngoan, lập tức chu môi theo lời anh, đáng yêu không thể chịu được, khiến Văn Bách Linh phải bật cười, nói rằng không thể tùy tiện hôn ở chỗ này, tốt xấu gì đây cũng môi trường văn phòng, nếu bị người khác bắt gặp thì không được tốt cho lắm, ngoảnh đầu sẽ cảm thấy anh không làm một người lãnh đạo đứng đắn.
Trò đùa này vừa dứt, trợ lý lại đến gõ cửa.
Khi nghe thấy Văn Bách Linh nói tiếng “vào đi”, Thang Yểu sợ người khác hiểu lầm anh nên đã vô thức ngồi xổm xuống phía sau bàn làm việc, giấu mình đi.
Nhưng một phần váy của cô vẫn lộ ra ở bên ngoài, Văn Bách Linh thì vẫn còn ngồi hở hai chân.
Anh bất đắc dĩ kéo cô gái ngốc này lên: “Em mau đứng lên đi, nếu không… Một lúc nữa thật sự sẽ không giải thích được.”