Dám Kháng Chỉ? Chém!

6.67/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một vị vua ăn sung mặc sướиɠ ngày nào giờ chỉ vì một cái đùi gà mà bị tống giam. Một tướng quân oai dũng ngày nào giờ một người đi đôi giày cỏ hở cả ngón chân, mặc chiếc áo choàng vá chằng vá chịt. Gi …
Xem Thêm

Ta giờ đây không xu dính túi, một thân một mình, đã không yêu cũng không hận, lại chẳng sợ hắn mưu tính điều gì, ta vừa cười vừa gặm một miếng bánh thịt hắn mang đến, thờ ơ đáp: “Không đau. Sớm đã không biết đau rồi.”

Hắn tức giận, hung dữ nói: “An Dật, đừng có giả điên giả ngốc trước mặt ta! Ngươi giới tính gì làm như ta không rõ sao?”

Ta tiếp tục gặm bánh thịt của mình, mơ hồ nghĩ, ta giới tình gì?

An Dật của ngày xưa đối với Yến Bình thề rằng phải… Nhưng đó cũng chỉ là ngày xưa mà thôi.

Những năm tháng xưa cũ giờ đã hóa tro tàn!

Bỗng ta bị châm một cái lên người, quả thật không hề đau, ta vẫn thản nhiên ăn bánh thịt, phải lấp đầy cái bụng trước. Nhưng hắn lại nổi trận lôi đình, cướp lấy bánh thịt của ta vứt xuống đất, tức giận: “Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết có ăn! Chỗ này là huyệt đạo đau đớn nhất trên cơ thể con người, vậy mà ngươi có thể chịu được ư?

Ta xót xa nhặt nửa chiếc bánh lên, thổi thổi bụi trên mặt bánh, tiếp tục nhét vào miệng, thật không hiểu nổi một người trước kia luôn ôn hòa mà sao bây giờ nóng nảy đến mức này, ta không nỡ làm hắn giận, cuối cùng đành nói sự thật: “Từ ba năm trước ta đã không thấy đau… Ta từng thử rồi, bất luận là châm kim hay đâm bằng tiểu đao cũng không cảm nhận được sự đau đớn.”

Ánh mắt hắn càng thêm kinh ngạc rõ rệt, còn có phần đau khổ như thể chính mình mất đi cảm giác vậy. Nếu không biết hắn xưa nay luôn căm ghét, chẳng hề có chút tình cảm nam nữ nào đối với mình, sợ rằng còn tưởng hắn đang thương xót mình đấy. Ta vỗ vỗ vai hắn bằng bàn tay dầu mỡ, đắc ý cười: “Kỳ thực việc này cũng chẳng sao, không cảm thấy đau nên năm đó trong trận chiến giữa Đại Trần và Đại Tề, ta mới có thể liều chết xông lên trước, dù sao cũng không đau, kể cả chết cũng chỉ là mất đi tri giác mà thôi.”

Sắc mặt hắn bỗng trở nên nhợt nhạt, im lặng hồi lâu, không biết là nhớ đến trận chiến năm đó hay là nhớ đến việc nước mất thành đổ… Ta hãy còn bánh thịt, vừa ăn ngấu nghiến vừa xúc động nói: “Nếu ngày mai lên xe tù, dọc đường vẫn có bánh thịt ăn, không để ta đói bụng, cuộc sống này quả sánh ngang với thần tiên ấy nhỉ?”

Một mảng ngấn nước lập tức hiện lên trong mắt hắn, trông có vẻ như sắp rơi nước mắt.

Ta không nhịn nổi, bật cười ha ha, chỉ vào hắn ngạc nhiên nói: “Yến tướng quân, ngươi nhỏ mấy giọt lệ cảm thông chắc không phải vì ta sắp bị đưa tới Kinh thành xử trảm chứ? Hay là, mất đi kẻ ái mộ ngươi như ta làm ngươi đau lòng vô hạn, cho nên mới nhỏ mấy giọt lệ?”

Hắn lúng túng quay đầu đi.

“Ấy ấy, ta nói sai rồi đúng không? Yến tướng quân đâu thể đổ rụp trước mình ta, còn có ngàn vạn ánh mắt thiếu nữ nơi kinh đô đế vương đều rất tinh tường, trẻ tuổi tài cao lại anh tuấn uy vũ như Yến tướng quân đây, người ái mộ hẳn không đếm xuể, tướng quân không cần phải đa sầu đa cảm, tuyệt đối đừng!”

Hắn cuống cuồng chạy trốn trong tiếng cười ha hả của ta.

Vậy nên suốt dọc đường ngoài binh lính đưa bánh thịt đúng giờ ra, ta chưa từng thấy Yến Bình đến gần xe tù.

Tiểu Hoàng ngồi đối diện ta, nhìn ta bằng ánh mắt tha thiết mong chờ: “Tiểu Dật, tại sao Yến Bình ca ca không đến thăm chúng ta?”

Ta đâu biết được suy nghĩ của hắn?

Nhưng vẫn khoác lác với Tiểu Hoàng như thật, giả vờ rầu rĩ: “Chắc là hắn ghét ta…”

Tiểu Hoàng đập xiềng xích trên người lên xe tù nghe loảng xoảng mấy cái, thấy binh lính áp giải cách xa vài bước, chẳng hề để ý động tĩnh bên này, cẩn thận sáp đến: “Tiểu Dật, không phải ngươi luôn có cách ư? Chi bằng nghĩ cách để chúng ta trốn đi xem sao? Nghe nói Hoàng đế Đại Tề – Phượng Triều Văn hạ lệnh chém đầu không chớp mắt đó…”

Ta dựa về phía sau nhưng trên cổ còn đeo gông cùm nên có phần không thoải mái, đành thở dài thườn thượt, chán nản liếc nhìn nó: “Dắt theo ngươi ta chạy thoát nổi chắc?”

Mặt Tiểu Hoàng lập tức ỉu xìu như cái bánh bao chiều, im lặng hồi lâu, cúi đầu nghĩ ngợi, cuối cùng lại tiến đến gần ta, thì thầm bên tai: “Nhϊếp chính vương không phải để lại cho ngươi một tấm binh phù ư? Toàn mạng trên hết, lẽ nào còn muốn dành cái mạng này cho Phượng Triều Văn hay sao?”

Ta vô cùng kinh ngạc nhìn nó một lượt… Đây vẫn là Tiểu Hoàng ngốc nghếch đó ư?

Ánh mắt nó hơi lóe sáng, dũng cảm quay đầu nhìn thẳng ta: “Tiểu Dật, ta theo ngươi suốt ba năm, chưa từng nhìn thấy tấm binh phù kia, bất luận thế nào ta và ngươi luôn bị trói buộc trong cùng một sợi dây thừng, chi bằng lôi tấm binh phù ra giúp ta hoàn thành đại sự… Tương lai ngươi sẽ là khai quốc công thần…”

Thật ra, khai quốc công thần nhảm nhí kia có liên quan gì đến ta?

Cha ta nói, ông thấy ta cả văn lẫn võ đều không nên hồn, cái ngữ bùn nhão chẳng trát nổi tường, chỉ mong ta có thể cả đời “an dật”[3] giữa loạn thế phong yên này. Còn chuyện ta kiến công lập nghiệp làm rạng danh gia tộc… Cha ta hồi đó đến ông nội ta an táng ở đâu cũng không biết, nên điều này ta hoàn toàn có thể bỏ qua.

[3] “An dật” trong tiếng Trung cũng có nghĩa là “an nhàn”, ở đây tác giả đã sử dụng từ đồng âm với tên nhân vật chính.

Ta ngoài việc lo lắng cho sự no đủ của mình ra thì chỉ lo lắng cho đứa trẻ trước mặt này. Dùng mắt ra hiệu gọi nó lại gần, áp trán mình vào trán nó: “Quả nhiên sống trong đại lao lâu ngày người ta sẽ dễ bị hồ đồ, Tiểu Hoàng à, ai dạy ngươi những lời này?”

Trán nó hơi lạnh, ta vừa áp xuống trái tim cũng lạnh theo phân nửa… Sớm biết nó theo ta kham khổ cực nhọc chỉ vì một tấm binh phù mà thậm chí ta chưa từng nghe nói đến… ta thật không nên gắng sức xuống ruộng lao động để nuôi sống nó, cứ nên mặc kệ nó đói đến sống dở chết dở…

Đôi mắt trong như nước của nó phản chiếu mái tóc rối bù xù và gương mặt tiều tụy của ta. Ta nhếch mép, kẻ tiểu nhân kia trong mắt nó cũng trở nên xấu xí đến mức có thể dọa trẻ nhỏ bật khóc.

“Tiểu Dật, ngươi không cần cố chấp nữa! Cứ đi tiếp thế này cả ngươi và ta chắc chắn không còn đường sống, bây giờ không lấy nó ra, lẽ nào đợi đến khi sắp bị chém đầu mới lấy?”

“Ha ha ha ha…” Không hiểu tại sao ta chỉ thấy ý cười khó dứt: “Cái đứa trẻ ngốc nhà ngươi! Hồi đó sau khi cha ta qua đời, đáng ra ngươi nên hỏi ta, nếu nó có trên người ta, ta chắc chắn sẽ đưa cho ngươi, cũng chẳng phải thứ gì đáng kể. Đúng là vất vả cho ngươi ba năm qua theo ta kham khổ cực nhọc!”

Nó ngơ ngác nhìn ta, dây thần kinh trên mặt hơi đông cứng lại, cuối cùng lạnh lùng nói: “Ngươi thà chết cũng không bằng lòng lấy tấm binh phù ấy ra?”

Ta khổ sở nhìn nó, phải thế nào nó mới chịu tin ta chứ?

Ta chưa kịp nghĩ ra đáp án, tiếng vó ngựa đã vọng đến bên tai. Trong chớp mắt, mười mấy hắc y nhân cưỡi ngựa cầm đao xông đến, nét mặt Tiểu Hoàng nhẹ nhõm, ta đoán có lẽ đám người này chính là phe bảo vệ Hoàng đế Đại Trần, vốn tưởng họ đã bị Phượng Triều Văn tiêu diệt, thì ra vẫn bí mật bảo vệ Tiểu Hoàng.

Đám hắc y nhân thân thủ không tồi, rất nhanh đã giao chiến với quan binh áp giải ở một bên. Trong đó một hắc y nhân vóc dáng cao lớn hô to: “Cứu bệ hạ, mau cứu bệ hạ!”

Ta vui mừng cung tay hành lễ: “Tiểu Hoàng, ngươi và ta cáo biệt từ đây, sau này tiểu thần sẽ không cần lo lắng cơm áo cho bệ hạ, cuối cùng đã trút được gánh nặng! Bệ hạ hãy bảo trọng!”

Nó đang quan sát trận chiến, sắc mặt có phần căng thẳng, nghe ta nói vậy bỗng kinh ngạc: “Tiểu Dật, lẽ nào ngươi không đi cùng ta sao?”

Ta cười lắc lắc đầu, ngửa cổ ngắm trời xanh mây trắng, vẻ mặt sầu não: “Ngươi chọn con đường đó quá vất vả. Ta chỉ mong ăn no mặc ấm, hạnh phúc an nhàn, lui về ẩn cư nơi suối rừng sống nốt quãng đời còn lại, tiếc rằng cuối cùng đó chỉ là giấc mộng. Cũng tốt, không thể ẩn cư nơi suối rừng thì cũng được xuống suối vàng, chung quy vẫn là nơi lánh được sự đời.”

Xung quanh xe tù hai nhóm người ngựa đang mải giao đấu. Nó im lặng nhìn ta, chắc rất thất vọng, đang định nói gì đó, bỗng một thanh đại đao sáng loáng chém đứt phăng dây xích sắt của xe tù. Lại thêm mấy đao nữa hạ xuống, vụn gỗ bay lả tả, chém văng hàng rào gỗ nửa bên xe. Rồi xoẹt xoẹt mấy cái, xiềng xích cùm gỗ trên người ta và Tiểu Hoàng đều đứt gãy. Quả là thanh đao sắc bén hiếm có!

Thêm Bình Luận