Dám Kháng Chỉ? Chém!

6.67/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một vị vua ăn sung mặc sướиɠ ngày nào giờ chỉ vì một cái đùi gà mà bị tống giam. Một tướng quân oai dũng ngày nào giờ một người đi đôi giày cỏ hở cả ngón chân, mặc chiếc áo choàng vá chằng vá chịt. Gi …
Xem Thêm

Đây đúng là lời lẽ giả dối nhất mà ta từng được nghe.

Ta nghi ngờ hắn đã nhìn thấy ta với Yến Bình níu níu kéo kéo nhau, nên mới muốn gom hai chúng ta lại một chỗ xem trò vui.

Yến Bình không biết nguyên do, khách khí nói: “Thái tử điện hạ nói gì vậy. Được tháp tùng điện hạ dạo chơi hoàng thành là vinh hạnh của Yến Bình.”

Trong lòng ta lệ đổ thành sông… Xưa nay hắn chưa từng khách khí dịu dàng với ta giống thế. Lúc nào cũng kiểu như “cút ra”, “bỏ tay” hoặc là chẳng nói chẳng rằng đá thẳng ta một cước xuống hồ.

Nhưng đối với kẻ yêu thầm hắn đến mê muội là ta mà nói, lúc này không nhịn nổi chỉ muốn hét lên ca ngợi: Trông xem, Yến lang không những ôn nhu nhã nhặn, ngay cả khi cõng rắn cắn gà nhà cũng đẹp tuyệt vời!

Về mặt lý trí, ta không nên mù quáng giẫm lên vết xe đỗ của Yến Bình, ta không nên nho nhã lễ độ với Thái tử Đại Tề, mà phải duy trì cảnh giác cần có với hắn, nhưng khi bắt tay thực hiện lại thấy đôi chút khó khăn.

Phượng Triều Văn thừa hưởng nét đẹp cao quý của hoàng thất Đại Tề, nói chuyện thú vị, kiến thức uyên thâm, vượt xa ấn tượng vốn có của ta về hoàng thất quyền quý. Hắn và Yến Bình tán gẫu đầy hứng thú, quả là hợp với câu “mới gặp mà như đã quen từ lâu”.

Yến Bình bỏ hẳn mấy ngày liền đưa Phượng Triều Văn đi dạo một lượt tứ phường, đông cung, hoành thành, tận tình mở ra trước mắt Thái tử điện hạ khung cảnh giao thương phồn thịnh, đời sống thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp của nước ta.

Thật ra ta cũng từng theo cha đi qua thôn trang cách đây tám trăm dặm nằm trên đường hành quân. Người dân nói đó ăn không đủ no, áo quần rách rưới, khác một trời một vực với cuộc sống của bách tính sống dưới chân hoành thành.

Vì Yến Bình càng ngày càng thủ đoạn, thông thuộc văn chương sáo rỗng, nên ta có phần sầu muộn trong lòng. Điều này hệt như vẩy vài chấm mực lên áo choàng trắng tinh băng khiết loại thượng hạng, quả là không nho nhã cho lắm, khiến ta một dạo nghi ngờ đây lẽ nào không phải thiếu niên như trúc thẳng cao ngạo mà ta mê đắm.

Nhưng rất nhanh, ta liền âm thầm động viên mình, đó chỉ là một chút chấm mực chướng mắt thôi, nhất định có một ngày ta sẽ dùng tấm lòng khoan dung của mình tẩy sạch bong những chấm mực ấy.

Huống hồ, Yến Bình khi ở cũng Phượng Triều Văn cũng có điểm càng thu hút ta hơn nữa, giúp ta tiêu tan nỗi sầu muộn này.

Ví như mấy hôm nay, ba người chúng ta cùng ngắm cảnh dùng bữa, ban đầu chẳng qua là ta tùy ý gắp cho Thái tử Đại Tề miếng bánh hoa mai – Đây đơn thuần chỉ do thường ngày chăm sóc Tiểu Hoàng thành quen – Ta lại tiện tay gắp miếng bánh hoa mai cho Yến Bình…

Bánh hoa mai vừa đặt vào đĩa của Yến Bình… ta liền ngớ người.

… Sao ta có thể phạm phải sơ xuất lớn như vậy cơ chứ?

Nếu ngay trước mặt Phượng Triều Văn, hắn vứt bánh hoa mai xuống trước mặt ta, hành vi đó đã là rất lễ độ rồi. Ngộ ngỡ hắn vứt thẳng lên mặt ta thì…

Nghĩ đến lúc vụn bánh ngọt dính đầy mặt mà ta vẫn phải cười xuề xòa với Thái tử Đại Tề, toàn thân ta bỗng cứng đờ.

Nhưng… nhưng, ta chờ rất lâu rất lâu sau đó, cũng không hề cảm thấy trên gò mà nóng bừng của mình xuất hiện bất kì điểm gì khác thường. Ta thấp thỏm không yên, dũng cảm ngẩng đầu nhìn chiếc đĩa trước mặt Yến Bình.

Nó trống rỗng.

Bánh hoa mai trong đĩa không cánh mà bay mất rồi.

Ta sững sờ, can đảm ngẩng đầu nhìn mặt hắn, trên gương mặt hắn không mảy may hiện hữu sắc thái không vui, khóe miệng còn dính chút vụn bánh, hắn đang ung dung cần chiếc khăn trắng như tuyết lau miệng.

… Hắn lại có thể… hắn lại có thể ăn bánh hoa mai mà ta gắp ư!

Giây phút đó ta ca vang như điên trong lòng, một niềm hân hoan vui sướиɠ không thể nói thành lời, mặc kệ luôn cả Phượng Triều Văn đang nhìn ta chằm chằm ở bên cạnh, ta chỉ ngây ngốc dán mắt vào Yến Bình.

Đến khi hắn rất ngạc nhiên quay đầu lại, dịu dàng nói: “An Dật tướng quân, phải chăng trên mặt Yến mỗ có dính bẩn?”

Ta lắc đầu rồi vội cúi xuống, chỉ cảm thấy trong mắt có hơi nước thi nhau ngưng đọng, sợ rằng lời dịu dàng lúc này của hắn trôi đi quá nhanh, sợ ngay sau đó lại phải đối mặt với những lời cay nghiệt…

Có lẽ yêu một người luôn buộc ta phải làm bông hoa dại giữa cõi trần ai, cho dù chàng không nhìn thấy ta, thậm chí còn tùy ý giơ chân giẫm đạp, nhưng trái tim chân tình muốn nở rộ để chàng trông thấy dù thế nào cũng mãi không đổi thay.

Trong hai ngày sau đó, ta lúc nào cũng có thể gắp cho Yến Bình thức ăn phù hợp với khẩu vị của hắn trong rất nhiều món ăn.

Đương nhiên, luôn phải gắp cho Phượng Triều Văn trước tiên, sau đó trước ánh mắt nhìn chăm chú đầy hứng thú của hắn, ta muối mặt gắp cho Yến Bình.

Về việc ta có thể nắm rõ sở thích ăn uống của Yến Bình, gắp cho hắn bách phát bách trúng món ăn mà hắn thích, ban đầu hắn cũng chỉ liếc nhìn ta kinh ngạc, sau lại điềm nhiên như không nuốt trôi những món đó.

Ta thầm đắc ý trong lòng: Vào dịp quốc yến mỗi năm, ta ngấm ngầm tìm hiểu hắn rất lâu, ghi nhớ cẩn thận những món hắn gắp nhiều hơn hai lần, rồi quay về nhờ ngự thiện phòng chỉ cách làm.

Hoặc là, bỏ tiền mua chuộc đầu bếp của Yến phủ, lén lút thăm dò sở thích của tiểu lang nhà họ.

Yến Bình thích món thanh đạm.

Điều này ta đã biết từ rất sớm, chỉ là chưa có cơ hội may mắn được ngồi cùng bàn dùng bữa một cách hòa hợp với hắn mà thôi.

Cha ta lại thích những món cay nóng, từ nhỏ ta đã cùng ăn với cha nên khẩu vị cũng tự nhiên giống ông. Nhưng kinh nghiệm mách bảo chúng ta, bất kì thói quen nhỏ nào trong sinh hoạt đều có khả năng trở thành vật cản của hôn nhân hạnh phúc.

Hôn nhân giống như một con thuyền lớn, lên thuyền phải cẩn trọng, cầm lái phải chú tâm!

Binh bộ Thượng thư đại nhân trong triều ta mấy năm trước đã diễn giải thành công sự cố vô cùng bi thảm “Vừa ra khỏi thuyền, nhà tan cửa nát”, đủ để khiến thiếu niên hậu bối chưa kết hôn lấy đó làm gương.

Thượng thư đại nhân vốn rất mạnh mẽ, bữa cơm nào cũng phải ăn miếng thịt to, uống bát rượu lớn. Nhưng Thượng thư phu nhân lại là một tiểu thư khuê các vùng Giang Nam chính hiệu, thích nhất những nam tử nho nhã, nhấp chén rượu vơi mới thấy hợp mắt vừa lòng. Thượng thư phu nhân do bất mãn Thượng thư đại nhân hành sự thô bạo, dẫn đến chuyện phu thê bất hòa, nhiều lần xảy ra tranh cãi với Thượng thư đại nhân, sau kiên quyết tự mình bỏ chồng.

Việc này truyền đến tai Thái hậu, bà cho triệu kiến Thượng thư phu nhân tiến cung để hỏi han. Người hầu trong cung Thái hậu truyền tai nhau, Thượng thư phu nhân không thể chịu đựng thói quen của Thượng thư đại nhân nên cuối cùng đã phơi bày tất cả trước thiên hạ. Ví như, Thượng thư đại nhân trên bàn thì say rượu gặm xương, trên giường thì ngáy ngủ nghiến răng, cộng thêm những chuyện cởi giày không rửa chân… toàn là những chuyện vụn vặt trong sinh hoạt.

Thượng thư phu nhân cuối cùng đã hòa ly[1] với Thượng thư đại nhân, khiến mọi người chán nản khó hiểu, chẳng rõ Thượng thư phu nhân tại sao lại nhỏ nhen ích kỷ như vậy?

[1] Hòa ly: Là từ dùng trong luật pháp thời xưa, ý chỉ phu thê đồng ý ly hôn.

Sau này quan văn trong triều chính kiến không hợp với Thượng thư đại nhân nhiều lần mỉa mai chế nhạo Thượng thư lão đại nhân, lúc nào cũng làm ra vẻ thăm hỏi bạn đồng liêu: “Hôm nay ngài đã rửa chân chưa? Hôm nay ngài có ngáy ngủ không?”

Thượng thư lão đại nhân tức nổ đom đóm mắt, phu thê già kết tóc se duyên đã hai mươi sáu năm, nay rơi vào cái kết hòa ly, phiền muộn trong lòng không cần nói cũng biết. Trước nay ông và cha ta qua lại thân thiết, mỗi lần tan triều đều về nhà ta nhâm nhi chút rượu, thở ngắn than dài với cha ta.

… Giờ đây quả thực ông đã học được cách “nhâm nhi rượu” rồi, tiếc rằng lão phu nhân đã mang theo lão ma ma hầu cận xuống Giang Nam, không quay lại nữa.

Lão đại nhân uống rượu say, xoa đầu ta dịu dàng bảo: “Tiểu Dật à, sau này nếu cháu có nương tử, gặp bất cứ chuyện gì đều phải học cách nhường nhịn nàng vài phần thì cuộc sống mới được yên ổn dài lâu.”

Thêm Bình Luận