Dám Kháng Chỉ? Chém!

6.67/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một vị vua ăn sung mặc sướиɠ ngày nào giờ chỉ vì một cái đùi gà mà bị tống giam. Một tướng quân oai dũng ngày nào giờ một người đi đôi giày cỏ hở cả ngón chân, mặc chiếc áo choàng vá chằng vá chịt. Gi …
Xem Thêm

Đây có coi như xin lỗi không?

Sinh thời được nghe thấy câu xin lỗi kiểu này thốt ra từ miệng Yến Bình thì ta chết cũng nhắm mắt.

Ta có chút xúc động, hận không thể ho ra thơ thở ra văn để bày tỏ sự cảm khái với thế sự đổi thay, lòng người khó đoán. Đáng tiếc ba năm nay tay cầm cuốc xẻng, đối với việc làm thơ văn nhã cao quý này sớm đã không còn quen thuộc, nên thôi, coi như không biết gì. Ta tiến lên trước hai bước vỗ vỗ vai hắn, ra vẻ cảm thông khuyên bảo: “Yến tướng quân chớ buổn, ta hiểu, ta hiểu cả!”

Lúc này đến lượt hắn chẳng hiểu gì, đôi mắt dịu dàng nhìn thẳng ta mang theo chút mơ hồ hoặc là giả ngổc. Cha ta từng nói, phàm là người làm chính trị đều giỏi giấu thông minh giả hồ đồ. Mà việc ta thích nhất chính là lật tẩy tất cả.

Ta thở dài một tiếng, lòng buồn bã: “Yến tướng quân đứng bên hồ này nhớ nhung giai nhân, tiếc thay nàng là hoa đã có chủ, việc này ta hiểu, ta hiểu cả.”

Trong mắt hắn bỗng lóe lên ánh kinh ngạc, nhìn ta chằm chằm, hệt như đang nằm mơ: “Ngươi hiểu cả ư?”

Nhớ khi Bá Nha gặp Chung Tử Kỳ, chắc Bá Nha cũng xúc động như hắn lúc này[5].

[5] Bá Nha và Chung Tử Kỳ là hai người bạn tri kỷ có sự tương thông sâu sắc đặc biệt trong âm nhạc. Sau khi Chung Tử Kỳ chết, Bá Nha đã đập đàn ngừng chơi nhạc vì cho rằng từ nay không còn ai có thể hiểu hết ý nhạc trong tiếng đàn của ông.

Ta gật đầu lia lịa: “Kỳ thực chuyện này Phượng Triều Văn hành xử chẳng ra sao, rõ ràng biết ngươi và Tần Ngọc Tranh đôi bên tương ái, nhưng cứ phải làm kẻ thứ ba chia thúy rẽ uyên… Tuy ta rất thông cảm với cảnh ngộ của Yến tướng quân, nhưng quả thực muốn giúp mà lực bất tòng tâm!”

… Khà khà, kể cả có thể giúp ta cũng không giúp đâu, để xem quân thần các người hai kẻ tranh một nữ nhi, đây đúng là cảnh náo nhiệt hiếm thấy!

Yến Bình u ám liếc nhìn ta, nghĩ đến nỗi khổ “cầu mà không được” của hắn, cái tật khoan dung độ lượng không tính toán chuyện xưa của ta lại tái phát, ta dò hỏi: “Hay là… Yến tướng quân viết thư tình, ta sẽ lén giúp ngươi mang vào Ngọc Hư cung?” Vừa hay hôm nay Ngọc Phi nương nương bị ta chọc tức đến òa khóc chạy mất, nếu có bức thư an ủi, chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Như vậy, lần sau nàng ấy đυ.ng phải ta, ta mới có thể đè đầu cưỡi cổ mà không hề mềm lòng hổ thẹn nhỉ?

Yến Bình nghe ta nói liền bật cười, từ nhỏ tới lớn ta đã quen nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, mặc dù cũng từng trò chuyện cười nói với người bên cạnh, nhưng chưa từng cười híp mắt với ta bao giờ. Hắn đột nhiên mỉm cười, nụ cười tựa như mảnh trăng ló sau rặng mây. Ta không khỏi đờ đẫn ngắm hắn, lại cảm thấy hành động này của mình không ổn, chỉ e phạm phải điều kiêng kị năm xưa của hắn, rồi lại bị đá xuống hồ thêm lần nữa thì đúng là lợi bất cập hại. Ta lập tức quay đầu ngắm hoa bích đào nở bung trong đêm tối.

Hắn vẫn chưa nổi giận.

Hoặc là, dù hắn đã nổi giận rồi, nhưng lúc đó ta không nhìn thấy.

Hồi trước ta từng dùng tất cả tinh lực để ý tới hỉ, nộ, ái, ố của hắn, ta hoặc tự mình thầm phỏng đoán, hoặc gián tiếp hóng hớt qua người khác. Bây giờ ta tôn thờ sự hài hòa, chiến tranh giữa Đại Trần và Đại Tề đã kết thúc, bách tính an cư lạc nghiệp, những chuyện cũ giữa ta và Yến Bình cũng nên để tan theo mây khói, không lưu lại chút dấu vết.

Nghĩ thông điều này, ta chợt cảm động vì sự cao thượng tiết nghĩa của mình, lại nghiêng đầu nhìn hắn, giục liên tục: “Không còn sớm nữa, nếu Yến tướng quân muốn ta đưa thư hộ thì mau mau viết đi chứ? Hay là, có vật liền thân muốn chuyển, ta cũng vui lòng làm chân sai vặt.”

Còn chậm trễ nữa, ta cũng mất luôn bữa tối của Phượng Triều Văn, ta thực không muốn bị đói bụng.

Ý cười trên gương mặt hắn đông cứng, biểu cảm có chút phức tạp, có điều chuyện này không đến lượt ta lo lắng, đây là nam tử cùng Tần Ngọc Tranh đôi bên tương ái, nên để tự họ lo cho nhau thì hơn.

Ta lắc lắc đầu, chắc hắn vẫn không tín nhiệm ta lắm.

Ta có thể hiểu, tư thông cung phi là trọng tội trong cung, đem điểm yếu này đặt vào tay ta, còn có cả vật chứng, e rằng Yến Bình sẽ ngủ không ngon suốt cuộc đời mất.

“Nếu Yến tướng quân không cần ta làm chân sai vặt, vậy ta phải về nghỉ ngơi đây. Bên hồ nặng hàn khí, tướng quân cũng quay về đi.” Hắn cười thờ ơ, ta lại thêm một câu: “Nhớ nhung một người, thật ra dù đứng trong rừng bích đào hay chui trong chăn ấm cũng có thể nhung nhớ hệt như vậy.”

Ta vẫy tay, bước chân nhanh nhẹn đi về phía Trùng Hoa cung.

“An Dật, trước kia nàng… cũng từng nhớ nhung một người như thế này sao?” Giọng nói của Yến Bình vọng đến từ sau lưng.

Ta bỗng dừng bước, lắc đầu: “Chuyện trước kia ta đã quên hết tất cả, không nhớ một chút gì.”

Trùng Hoa điện sáng như ban ngày, ta đi đi lại lại trước cửa bốn năm lượt, lại nằm bò xuống nhìn vào trong qua khe cửa, Phượng Triều Văn đang ngồi trước ngự án phê duyệt tấu chương, trên chiếc bàn tròn cách đó không xa, bốn món một canh sớm đã nguội ngắt rồi.

Đang chuyên tâm ngắm nghía thức ăn trên bàn, nước miếng chảy ròng ròng, bỗng nghe thấy Phượng Triều Văn thản nhiên nói: “Vào đây.”

Ta nhìn trái nhìn phải, thị vệ canh giữ cửa đứng im như khúc gỗ không hề nhúc nhích.

“Vào đây.”

Giọng nói này nghe có vẻ đã hơi mất kiên nhẫn.

Ta chọc chọc thị vệ bên cạnh, hạ thấp giọng nói: “Còn không mau vào đi, bệ hạ gọi ngươi kìa.”

Đột nhiên từ trong điện vọng ra tiếng quát: “An Dật, lăn vào đây!”

Ta nhích từng bước, chầm chậm lết vào Trùng Hoa điện, quỳ lạy xong xuôi, thành thật trả lời: “Bệ hạ, tội thần không biết lăn.”

Phượng Triều Văn ngừng bút, trong mắt ý cười xấu xa: “Nàng không biết lăn, sao biết đá người vậy?”

Ta khấu đầu: “Bệ hạ anh minh thần vũ, tội thần quả thực không biết lăn, chi bằng mời bệ hạ dạy tội thần lăn như thế nào, tội thần sẽ lăn lại cho bệ hạ xem!”

“Phì” một tiếng, Điền Bỉnh Thanh phía sau Phượng Triều Văn đang bụm miệng cười, người run bần bật quay qua chỗ khác, cúi gập nửa người, trông vô cùng khổ sở.

Phượng Triều Văn đá hắn một cái: “Muốn cười cút ra ngoài mà cười!”

Điền Bỉnh Thanh bước mau lui xuống.

Phượng Triều Văn mờ ám nhìn ta: “An Dật, nàng ra ngoài một lúc chắc đi dạo mệt rồi?”

Lời này dịu dàng hết sức, nếu kết hợp thêm gương mặt tình cảm chân thành, có lẽ ta sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Ta định học theo Tần Ngọc Tranh, nhẹ nhàng trả lời hắn: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, tội thần không mệt.” Nhưng trước nụ cười mờ ám kia của Phượng Triều Văn, cảm động cỡ nào cũng tiêu biến hết cả.

Ta cảnh giác lùi về sau một bước, lắp bắp nói: “Không… không mệt, một chút cũng không mệt.”

“Ta thấy nàng mệt đến phát hoảng rồi.” Hắn cười dịu dàng, khẽ nói với ta: “Chắc nàng hơi đói.” Không buồn tranh cãi, hắn mở miệng gọi: “Người đâu, đưa cô nương đi tắm rửa một lượt.”

Bốn cung nữ to khỏe lập tức xông vào cửa điện, bộ dạng hùng hổ, tiến lên trước lôi tay nhấc chân ta. Ta giãy giụa gào thét thảm thiết, chúng khiêng thẳng ta đến dục điện không chút trở ngại, thô lỗ ném ta vào hồ tắm làm nước trong hồ bắn lên tung tóe.

Ta vùng vẫy trong hồ mấy cái rồi nằm bò bên mép hồ, cười nịnh bợ: “Bốn vị tỷ tỷ, xưa nay An Dật quen tắm một mình, các vị tỷ tỷ vất vả nhiều rồi, hay là cứ để An Dật tự tắm nhé.”

Bốn cung nữ thô lỗ kia chen nhau lấn tới, thuần thục lột sạch y phục trên người ta, dùng khí thế giặt giũ y phục tạp dịch hạ đẳng trong cung, bắt đầu xắn tay áo chà xát ta…

Trận tắm rửa này kéo dài suốt một canh giờ, lúc ta lần nữa bị khiêng về Trùng Hoa điện đã đói đến nỗi bụng lép kẹp.

“Bệ hạ à, người tìm ở đâu về bốn vị tỷ tỷ đây vậy, lực tay quá manh, chà xát đến mức tội thần tróc mất mấy lớp da rồi.”

Phượng Triều Văn dù bận rộn nhưng vẫn ung dung, đang nghiêng người dựa trên long sàng, cầm quyển sách lật xem. Bụng ta chất đầy oán khí vì bị vứt xuống hồ, bị người ta dùng ruột mướp chà, lại bị mấy cung nữ xinh đẹp ấn xuống giường nhỏ bên hồ, bôi lên người mấy lớp dầu thơm, sửa móng chân móng tay. Ta bị giày vò xong một lượt như vậy mà hắn giả bộ làm ngơ, thản nhiên nói: “Họ đều là cung nữ chuyên cọ bô của tạp dịch điện, chắc thường ngày cọ bô quen rồi nên không biết khống chế sức lực lắm.”

Thêm Bình Luận