Chương 10: Cao trào trong phòng học

Cuối cùng xe buýt cũng đến trạm.

Từ Duyệt không còn sức lực, cả người cô toát ra một loại mị ý không nói nên lời.

Cô gian nan bước đến cửa sau của xe buýt, mỗi một bước đi đều làm gậy mát xa bên trong hai cái huyệt, chấn động xoay tròn không ngừng điều chỉnh góc độ, một chút lại một chút mãnh liệt kí©h thí©ɧ vách trong mẫn cảm.

Huyệt khẩu bị mạnh mẽ căng ra ở bên trong còn có cái qυầи ɭóŧ do nhân viên chuyển phát nhanh nhét vào, cái qυầи ɭóŧ màu trắng thuần khiết có đường viền hoa cuộn lại thành một khối tròn nho nhỏ bên trong, hoa văn thô ráp không ngừng cọ xát huyệt khẩu da^ʍ lãng cùng hai mảnh môi âʍ ɦộ. Dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng chảy ra ngoài, lại bị cái qυầи ɭóŧ đang lấp kín miệng huyệt tham lam hấp thu hết toàn bộ.

Đám đông chen chúc xuống xe đều bị chặn lại ở cửa sau, Từ Duyệt bị đám đông xô đẩy kẹp ở bên trong không nhúc nhích được, người phía sau Từ Duyệt chen lấn xô đẩy thúc giục cô xuống xe, ngực mềm mại phát trướng do chen lấn nên dính sát vào tấm lưng rộng lớn của người phía trước, quá thoải mái làm cô chỉ nghĩ muốn được xoa nắn bộ ngực, ở trong đám người lãng kêu ra tiếng.

Cô sắc mặt ửng hồng, khóe mắt còn vương chút nước, cánh mũi bởi vì kịch liệt thở dốc hơi hơi rung. Chịu không nổi nửa rồi...... Rất muốn......

Cuối cùng, Từ Duyệt cũng chen ra khỏi đám đông để xuống xe. Cửa xe vừa mở ra, nhân lúc đông người không ai chú ý đến, cô liền chạy nhanh cách trạm xe buýt một đoạn mới dừng lại, cả người hơi hơi run run ngồi xổm xuống, làm bộ cột dây giày, lấy khăn giấy ra lén lau chùi một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ở trên đùi.

Hỗn hợp chất lỏng tản ra mùi vị làm người ta mê say, Từ Duyệt không dám nghĩ nhiều, cảm giác được tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của mình phun ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, lập tức đứng lên đem khăn giấy ném vào thùng rác ngay cổng trường.

May mắn trạm xe buýt chỉ cách cổng trường khoảng hơn 10m, Từ Duyệt cắn răng cố gắng không rêи ɾỉ ra tiếng, cúi đầu bước nhanh hơn đi vào sân trường.

Bởi vì ở nhà bị ba và hai anh trai tàn nhẫn thao cả nửa ngày, nên cô đi học trời đã không còn sớm. Kỳ nghỉ kết thúc ngày đầu tiên trở lại, trường học yêu cầu phải tự học buổi tối, Từ Duyệt tăng tốc độ, thời gian đến khi chuông báo vào tiết tự học buổi tối chỉ còn lại không đến mười phút.

Từ Duyệt nhìn sân trường không một bóng người đèn phòng học sáng trưng, lấy di động ra nhìn thời gian.

Không còn cách nào khác, từ trước đến nay Từ Duyệt là học sinh giỏi luôn đi học đúng giờ, nên cô chỉ có thể cứ như vậy đi vào phòng học.

Cho đến khi kết thúc tiết đầu tiên của lớp tự học buổi tối kết thúc, lại đi WC xử lý đơn giản một chút. Từ Duyệt cúi đầu nhìn áo ngoài còn được xem là sạch sẽ của mình một chút, quyết tâm vẫn cứ như vậy đi vào phòng học.

Ai có thể nghĩ đến, áo ngoài sạch sẽ cùng bề ngoài tốt đẹp thanh thuần như vậy, nhưng bên trong lại rất dâʍ đãиɠ?

Càng không ai nghĩ, hai cái huyệt của cô còn tắc hai cây gậy mát xa đang chuyển động điên cuồng, trong đó tiểu huyệt còn bị nhét qυầи ɭóŧ vào, hung hăng ma sát huyệt khẩu.

Từ Duyệt nghĩ như vậy liền cảm thấy có chút hưng phấn, cô cố ý đi qua bục giảng, làm cản trở tầm mắt của mọi người, làm bộ để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy xuân tình trên mặt cô, cổ cao cao cùng hai vυ", thậm chí là hai cái huyệt da^ʍ đang nhỏ dâʍ ŧᏂủy̠.

Không thể nghi ngờ, thân thể dâʍ đãиɠ của cô bởi vì ý nghĩ như vậy càng thêm hư không và ngứa ngáy, nhưng mà cái cảm giác tự mình thỏa mãn, có chút bí ẩn và xấu hổ, làm lòng cô vô cùng vui sướиɠ, không có nào kềm chế được.

"Từ Duyệt, cậu sao vậy?" Bàn cùng bàn quan tâm hỏi.

Mặt Từ Duyệt đỏ bừng, đôi mắt ướŧ áŧ làm hắn không rời mắt được chỉ cảm thấy cô hôm nay phi thường mỹ lệ.

"Không có việc gì a." Từ Duyệt điều chỉnh dáng ngồi một chút, nỗ lực duy trì âm điệu bình thường trả lời.

Nga...... Do qυầи ɭóŧ chưa bị nhét hết vào tiểu huyệt còn xót lại một góc nhỏ ở bên ngoài, nên lúc cô thay đổi tư thế không ngừng cọ xát huyệt khẩu cùng môi âʍ ɦộ...... Thật thoải mái......

Tư thế ngồi xuống hơi tách ra hai chân khiến cho gậy mát xa trượt ra một ít lại bị Từ Duyệt kẹp hai chân, dùng tiểu huyệt ra sức nuốt trở về vị trí ban đầu, kéo theo qυầи ɭóŧ bên trong lại căng lớn huyệt khẩu hơn nữa, Từ Duyệt cảm giác vải dệt qυầи ɭóŧ hình như đã bị hỗn hợp bên trong tiểu huyệt cô làm cho ướt đẫm.

Bạn ngồi cùng bàn nghi hoặc nhìn Từ Duyệt sắc mặt ửng hồng, nghe âm thanh thở dốc của cô, nhịn không được có phản ứng.

Trời ơi! Bây giờ còn đang ở trong phòng học! Ở trên lớp tự học buổi tối! Bạn ngồi cùng bàn hoảng sợ, nhanh chóng nhếch chân lên cao một chút hơi hạ eo che dấu phản ứng giữa hai chân mình.

Tuy rằng ở tuổi dậy thì rất dễ xúc động, nhưng mình cũng không bị ai câu dẫn! Chỉ là nhìn thoáng qua bạn nữ ngồi cùng bàn liền ngạnh! Đây chính là một cô gái thanh thuần là một học sinh giỏi!

Bạn nam ngồi cùng bàn có chút hổ thẹn với ý nghĩ xấu xa của mình, không dám tiếp tục nói chuyện với Từ Duyệt.

Từ Duyệt hơi hơi ghé vào trên bàn, cảm nhận được vυ" không ngừng phát trướng, cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ ở tiểu huyệt không dừng lại một phút nào, cảm nhận được dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy tới huyệt khẩu bị qυầи ɭóŧ hấp thu tạo cảm giác ngưa ngứa, cả người vừa thoải mái vừa khổ sở, toàn thân mềm nhũn.

"Cả lớp đều đến đông đủ rồi đi? Lúc trước không phải lớp chúng ta nghỉ mất một tiết học sao, chúng ta liền lấy tiết tự học buổi tối hôm nay bù vào đi. Các bạn học sinh mở sách luyện tập III trang 12 ra, chúng ta nói một chút về bài tập 3." Giáo viên ngữ văn tên Lâm Binh vừa nói, vừa bước lên bục giảng.

"A...... Sao vừa mới đi học lại liền phải học bù a......" Trong phòng học toàn tiếng kêu rên.

Từ Duyệt vẫn cứ ghé vào trên bàn, không ngẩng đầu cũng không phát ra tiếng, thân thể không ngừng run rẩy.

Thầy giáo Lâm rất nhanh đã chú ý tới vẻ khác thường của Từ Duyệt đang ngồi ở dãy bàn đầu.

"Học sinh Từ Duyệt, thân thể em không thoải mái sao?"

Từ Duyệt được thầy giáo và các bạn học công nhận là học sinh giỏi, thầy giáo Lâm rất thích cô, vì vậy chẳng những không trách cứ cô không lễ phép, ngược lại còn ôn nhu nhìn sắc mặt mà quan tâm hỏi cô một câu.

Từ Duyệt vẫn nằm trên bàn như cũ, đem mặt chôn thật sâu trong khuỷu tay, không có trả lời.

Ở trong phòng học làm trò trước mặt thầy giáo cùng các bạn học bị gậy mát xa chấn động xoay tròn chơi tới cao trào, Từ Duyệt không biết mình là đang hưng phấn hay vẫn là sợ hãi, cả người của cô run rẩy đến lợi hại.

Tuyệt đối...... Tuyệt đối không thể nói chuyện...... A...... Sẽ nhịn không được...... Ân...... Kêu ra mất...... A!......

"Thầy giáo, buổi tối hôm nay Từ Duyệt đi học, mặt rất đỏ, hiện tại toàn thân phát run, chắc là bị bệnh rồi?" Vẻ mặt bạn cùng bàn có chút kì lạ trả lời thay cho Từ Duyệt.

"Học sinh Từ Duyệt bị bệnh sao?" Thầy Lâm lo lắng hỏi.

Hắn đi xuống bục giảng, quan tâm nhẹ nhàng đem tay đặt ở trên vai Từ Duyệt: "Cần thầy đưa em đi khám bác sĩ không?"

Bàn tay to của người đàn ông mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp, xuyên qua áo sơ mi của đồng phục hơi mỏng an ủi vỗ về thân thể đang run của Từ Duyệt, lời nói quan tâm đặc biệt ôn nhu.

Thầy giáo Lâm...... Thân thể Từ Duyệt bỗng nhiên chấn động, cô đã từng nằm mơ, là giấc mơ về thầy Lâm hình ảnh dâʍ đãиɠ ở trong mơ, phảng phất giống như đã hòa nhập với hiện thực, làm cô hai mắt mê mang.

Trong mơ...... Nhìn thấy...... Thầy giáo...... Côn ŧᏂịŧ...... Lớn...... Như vậy......

"Học sinh Từ Duyệt?" Thầy Lâm lo lắng kêu một tiếng, lại vỗ nhẹ nhẹ bả vai Từ Duyệt một cái.

Từ Duyệt mơ hồ ngẩng đầu, hai mắt đều là nước mắt do bị gậy mát xa chơi đến cao trào sướиɠ tới cực điểm mà chảy ra.

"Thầy......"

Trong thanh âm của cô gái nhỏ mang theo một chút dụ hoặc và một chút nũng nịu, làm các bạn học nam đều nhịn không được mà trộm nuốt một chút nước miếng.

Thầy Lâm nhíu đôi lông mày: "Từ Duyệt, mặt em đỏ quá nhìn không giống bình thường, thầy đưa em đi khám bác sĩ!"

"Không cần...... Thầy, em......" Không có việc gì.

Từ Duyệt còn chưa nói xong, thầy giáo đã ôm cô đứng dậy: "Từ Duyệt lời nói không rõ ràng, thoạt nhìn bệnh rất nặng. Cả lớp tối nay tự học đi, thầy mang Từ Duyệt đi xem bệnh."

Tạm thời tránh được việc học bù các bạn trong lớp phát ra một trận hoan hô, chỉ có bạn nam ngồi cùng bàn với Từ Duyệt nhìn thầy giáo ngữ văn ôm Từ Duyệt đi ra khỏi lớp lại nhăn mày.

Từ Duyệt bị bệnh đến không thể đi được sao? Nói thế nào thì cô cũng đã là học sinh cấp 3, lại không phải trẻ con, bị một giáo viên nam dùng tư thế công chúa ôm đi ra ngoài...... Bạn nam ngồi cùng bàn đột nhiên ý thức được đêm nay đầu óc mình thật sự là quá xấu xa, hắn cúi đầu, nhìn sách luyện tập vừa mới mở ra phát ngốc.

"Thầy Lâm?" Từ Duyệt ở trong khuỷu tay hữu lực của người đàn ông, bất an động động thân thể.

"Thầy Lâm, em có thể tự mình đi."

Bị thầy giáo ôm trong lòng ngực như vậy, trên người thầy phát ra hơi thở người đàn ông làm cô bắt đầu có những suy nghĩ không đúng. Từ Duyệt lo lắng thân thể mình lại mất khống chế, càng sợ hãi cúc huyệt không bị lấp kín của mình phân bố dịch ruột làm ướt nhẹp váy, chảy tới trên tay thầy giáo, cô chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang ôm mình của thầy giáo.

"Có thể chứ?" Thầy Lâm cúi đầu cười với cô một cái: "Vậy Từ Duyệt tự mình đi đi, trong văn phòng của thầy có tủ thuốc, thuốc uống hay chích đều có, chúng ta đi tới văn phòng đi."

Văn phòng thầy giáo có đầy đủ hết tất cả các loại thuốc sao? Từ Duyệt cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn nhịn xuống kɧoáı ©ảʍ từ tiểu huyệt do bị cọ xát không ngừng, bước nhanh hơn để theo kịp thầy giáo.

"Phanh" một tiếng, cửa văn phòng đóng lại.

Thầy Lâm ở trong bóng đêm sờ soạng công tắc mở đèn, đi đến bàn làm việc sau đó quay đầu lại nhìn Từ Duyệt vẫy vẫy tay: "Từ Duyệt, trong ngăn kéo bàn làm việc của thầy có thuốc, em lại đây một chút."

Từ Duyệt không biết làm thế nào để cự tuyệt sự quan tâm đầy thiện ý của thầy Lâm, cũng không biết giải thích thế nào về phản ứng khác thường của cơ thể mình, chỉ có thể do dự đi qua.

"Ở trong ngăn kéo phía dưới này, Từ Duyệt em tự mình mở ra lấy đi." Thầy Lâm vừa nói, vừa đem ghế dựa kéo ra, ngồi ở phía sau Từ Duyệt, để cô thuận tiện mở ngăn kéo.

Từ Duyệt chỉ có thể ngồi xổm xuống.

"Thầy có từng nói qua không, Từ Duyệt chân của em thật xinh đẹp?" Thầy Lâm đột nhiên hỏi.

Cái gì? Từ Duyệt ngây ngẩn cả người.

Cô nửa ngồi xổm xoay người nhìn về phía thầy giáo, thầy giáo ngồi trên ghế, giữa hai chân nổi lên lều trại cao cao! Thầy Lâm vậy mà thật sự giống với trong giấc mơ hoang đường của mình......

Trong nháy mắt Từ Duyệt có chút hoài nghi mình vẫn đang nằm mơ, thầy Lâm chính trực dễ gần như vậy.........Làm sao có khả năng......

"Đáng tiếc thầy chưa có nhìn qua bộ ngực của Từ Duyệt, nhưng mà nhìn áo sơ mi của em bị căng đến như vậy, vυ" Từ Duyệt hẳn là cũng rất lớn rất đẹp đi?" Thầy Lâm tiếp tục nói.