Chương 1

Em gái đáng yêu.

Dưới bàn ăn, em gái đáng yêu của cô đang dùng chân cọ vào phần mắt cá chân dưới ống quần của cô.

Dừng đũa lại, Lâm Thác nhìn đối phương, cô gái trước mặt ngồi cạnh mẹ, cười ngọt ngào: "Trường học của chúng con ở gần đây, mẹ yên tâm nha, con sẽ thường xuyên qua đây thúc giục chị." Nói rồi, nàng liếc cô với ánh mắt trách móc: "Chị gầy quá rồi, dáng cao như vậy mà mới có tầm 45kg."

Nói đến cuối, giọng điệu của nàng kéo dài quyến rũ, bàn chân dưới gầm bàn cũng nâng ống quần lên trên, nhẹ nhàng lướt dọc theo xương ống chân, tạo cảm giác tê dại khắp người.

Mùi bơ thoang thoảng xuyên qua bàn thức ăn ngon lành rồi xộc vào mũi Lâm Thác, cô động đậy ngón tay cứng ngắc, cắn một miếng thức ăn, ậm ừ vài tiếng qua loa rồi cúi đầu im lặng.

Rõ ràng nét mặt cô trở nên rất khó coi, giống dây đàn kéo căng, như thể đang kìm nén điều gì đó. Người phụ nữ lườm cô một cái, an ủi cô gái nhỏ: "Đúng đúng, nhiều năm vậy rồi mà chị con vẫn cứ như người câm vậy, con năng động, sau này nhớ chăm sóc chị nhé."

"Không thành vấn đề ạ, con thích dáng vẻ trầm tư ít nói của chị mà, rất đáng yêu." Nguyễn Chân Chân ngoan ngoãn mỉm cười, ngón chân hơi duỗi dài trượt xuống bắp chân, dừng lại ở mắt cá chân của cô. Thấy alpha trước mặt nhíu mày nhiều hơn, nàng mới hài lòng mà rụt chân xỏ lại giày, gắp một miếng thức ăn cho cô: "Nè, chị ăn nhiều lên, em vừa tới thành phố A, lạ người lạ chỗ, sau này còn phải làm phiền chị quan tâm đấy."

"Đều là người một nhà, làm phiền cái gì chứ." Người phụ nữ không biết mình còn có thể nói thêm lời gì hay nữa, vội vàng cười nói: "Chân Chân này, con mà thiếu cái gì thì cứ bảo chị mua cho, đừng có khách sáo với nó, mới đây chị con vừa thăng chức đấy!"

"Dạ, con biết rồi."

Lâm Thác giương mắt nhìn cô gái, đúng lúc nàng bắt gặp ánh mắt của cô, ánh đèn trắng trên đầu khiến đôi mắt của nàng long lanh hơn, gương mặt ngây thơ trong sáng, hoàn toàn là dáng vẻ của cô gái ngoan mới lên đại học.

Ai mà biết được cô gái này lại từng phá thai một lần.

Sau bữa ăn, Lâm Thác chủ động bưng bê và dọn dẹp rồi nói vài câu tiễn mẹ đi. Sau khi ly hôn, mẹ cô kết hôn lần thứ hai, đối tượng có một cậu con trai, cả nhà sống ở phía tây thành phố A, đi về mất hai tiếng. Chắc hẳn mẹ cô cũng muốn quay về chăm sóc hai cha con càng sớm càng tốt, bởi vậy ôm cô gái kia vài cái, nói hai ngày nữa sẽ đưa chồng theo rồi đi ngay.

Rửa bát xong, cô đến cửa của một căn phòng, còn chưa đợi cô gõ cửa, bên trong đã nói: "Vào đi."

Lâm Thác đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô gái đang ngồi trên giường, cúi đầu chơi điện thoại.

Đương nhiên, thế này không có gì đặc biệt, nếu nàng không mặc một bộ đồ ngủ ren lụa màu hồng.

Ngón tay giữ cửa khẽ siết chặt, dùng lực khiến các khớp tay nhô lên càng rõ ràng hơn. Bước chân của Lâm Thác dừng lại ở cửa phòng một lúc rồi mới đi vào trong, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhìn nàng với vẻ nghiêm túc.

Nhưng giờ cô mới giật mình phát hiện, bộ đồ này thật sự rất hở hang, vị trí trước ngực bị đầu ngực đẩy nhô lên hai điểm nhỏ, thịt mềm tròn trịa phía dưới thoắt ẩn thoắt hiện, đồ ngủ ngắn cũn chỉ che đến đùi, đôi chân thon dài trắng nõn xếp trên chăn.

Nàng thậm chí còn không mặc qυầи ɭóŧ.

Nguyễn Chân Chân buông điện thoại trong tay xuống, nhìn đôi lông mày nhíu chặt của cô và mỉm cười: "Chị sao thế?"

"Về chuyện em phá thai." Lâm Thác nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt vừa sắc bén vừa nghiêm túc: "Trao đổi chút nào, có chuyện gì vậy?"