Chương 1

Tôi đã chết được ba năm.

Tất cả mọi thứ ở cõi âm đều tốt ngoại trừ không có ánh sáng mặt trời với Wi-Fi.

Tài khoản Ngân hàng của tôi mỗi ngày đều được ba mẹ đốt rất nhiều tiền bạc.

Nhà tôi làm dịch vụ tang lễ vậy nên thứ quan trọng không bao giờ thiếu nhất chính là tiền.

Cứ thế tôi trở thành một tiểu phú bà ở cõi âm, người ta hay nói có tiền mua tiên cũng được, cuộc sống hiện tại của tôi còn sung sướng hơn lúc làm người, vậy nên, tôi không nhất thiết phải đầu thai.

Nhưng hôm nay, phiền phức của tôi đã đến.

“Khúc Tử Nhã, đến Trạm Chim Ngốc nhận chuyển phát nhanh, hôm nay có hàng bự lắm!”

Bị tiếng hét từ tầng dưới đánh thức, tôi mở cửa sổ nhìn xuống.

Một chiếc xe ba bánh bằng sắt màu đen đang đậu dưới cửa sổ, hồn ma đã gọi tôi là em trai Triệu Chí Quốc của Headwind Express.

Lúc còn sống cậu ta cả đời làm nghề chuyển phát nhanh nên sau khi chết cậu ta cũng bắt đầu dịch vụ chuyển phát nhanh cõi âm.

Triệu Chí Quốc thấy cái đầu thăm dò của tôi, xem như nhiệm vụ đã hoàn thành, cậu ta cứ thế lái chiếc xe ba bánh nhỏ của mình “tu tu tu” đi giao hàng tiếp.

Tôi cảm thấy nụ cười trước khi rời đi của cậu ta rất lạ, giống như đang xem một vở kịch thú vị vậy.

Hàng kiểu gì mà không thể nhét vừa chiếc xe ba bánh nhỏ của cậu ta, bắt tôi phải tự đi lấy?

Tôi thay bộ đồ ngủ, rửa mặt rồi ra ngoài.

Hàng chuyển phát nhanh ở cõi âm đều là đồ của bà con bên trên cúng xuống, được chuyển tới trạm dịch rồi mới vào tay chúng tôi.

Hôm nay không có nhiều ma nhận hàng, dì Trang ở trạm dịch lúc nhìn thấy tôi đã nở một nụ cười như mẹ hiền, như thể bà đã đợi tôi rất lâu.

“Tiểu Khúc, ba mẹ con đối với con thật tốt. Mỗi ngày chả cần lo lắng chuyện ăn uống. Con nhìn xem, hôm nay họ gửi cho con cái gì kìa.

Cô ấy chỉ vào dãy ghế cạnh tường.

Tôi chết lặng khi nhìn thấy nó, gần như rớt cả quai hàm.

Ba mẹ tôi … thế quái nào họ lại gửi cho tôi một người đàn ông!?

Tôi liếc nhanh nhìn anh ta rồi nhanh chóng gục đầu.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng hỏi: “Dì Trang, dì không nhầm đó chứ, sao lại có thể là đàn ông được!”

Dì Trang nhấm nháp hạt dưa, kiểm tra số thứ tự giao hàng.

“Không nhầm đâu, là của con đó.”

Tôi lại len lén nhìn người đàn ông kia, không đúng, ma nam kia.

Lần này anh ta cũng nhìn tôi.

Là một con ma rất đẹp trai.

Chỉ có điều có vẻ mắc bệnh, nhiều khả năng anh ta vừa mới chết cách đây không lâu.

Tôi bị ngoại hình mlem của anh ta làm cho xao nhãng, thậm chí còn không nghĩ tới chuyện mình có thể có quyền từ chối nhận hàng một lần, giơ tay ký tên xong tôi liền dẫn anh ta về nhà.

Chuyện ba mẹ tôi gửi cho tôi một chú rể ma dường như đã lan truyền khắp nơi, tất cả mấy con ma mà tôi biết trên đường đi đều hiếu kỳ hít drama.

“Tiểu Khúc, tối nay động phòng hả? Nhớ mời tụi này đến uống rượu mừng nha!”

Tôi thổi bay anh chàng lắm lời này “Cút cút cút, có gì hay mà nhìn, đừng xúm lại bọn tôi nữa!”

“Haha, còn ngại ngùng xấu hổ nữa chứ!”

Mặt tôi nóng lên.

Tôi nhẹ ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua vẻ mặt lãnh đạm của chú rể ma, an ủi anh ta: “Anh hôm nay là lần đầu tiên tới đây, đừng lo lắng, bọn họ cứ cái dạng vậy thôi chứ không cắn người đâu.”

Anh ta rất ít nói, thậm chí còn không đáp lại lời nói của tôi, luôn ra vẻ thờ ơ u uất.

Tôi tự hỏi liệu anh ta có phải là người câm hay không, hay anh ta đang bài xích tôi nên mới không muốn nói chuyện với tôi.

Nói thì nói vậy, chứ anh ta rất hợp tác.

Trước khi tôi đến trạm dịch đón anh ta, anh ta vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi tôi, sau khi tôi tới đón anh ta rồi, anh ta lại ngoan ngoãn đi theo tôi.

Giống như một đứa trẻ mẫu giáo ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Thực ra, tôi rất thích những người đàn ông ít nói.

Cộng thêm vẻ ngoài ưa nhìn.

Tôi yêu từ tận đáy lòng.