Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đám Cưới Ma Quái

Chương 4: Tôi là chồng mợ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếng quát lớn làm tôi với mợ Bích giật bắn mình xém chút nữa là lộn cổ luôn xuống đất. Tôi cau có vừa nhìn xuống dưới gốc cây vừa lẩm bẩm chửi:

- Tiên sư cái thằng nào to mồm làm bà tí ngã xuống đất.......

Nhưng mới chửi tới đó mợ Bích đã vội vã lấy tay bịt mồm tôi lại rồi ghé tai nói nhỏ:

- Trời ơi!!! Đừng chửi nữa là cậu Lãnh đấy, không biết cậu đã nghe thấy chưa nữa.

Tôi mở to mắt nhìn thật kĩ xuống dưới gốc cây, đúng là cậu Lãnh thật, nhưng không phải cậu đi một mình mà đi cùng với một cô gái, nhìn cô gái đó có một bộ dáng ôn hoà, nho nhã và có chút lãnh đạm. Tôi tò mò quay sang mợ Bích hỏi nhỏ:

- Vị tiểu thư kia là ai đó mợ Bích???

- Cô Cẩm Tú đó, người sắp về chung nhà với mợ.

- Chung chồng nữa chứ.

Nói xong tôi với mợ Bích nhìn nhau cười khúc khích, liếc qua cậu Lãnh thấy cậu vẫn nhìn tôi chằm chằm, cậu tiến sát vào gốc cây đa hơn rồi giơ hai tay lên trên ra lệnh:

- Xuống đây.

Đòi bế tôi xuống á, mơ đi, tôi cũng phải có cái giá của mình chứ. Tôi leo xuống cành thấp hơn rồi nhảy bịch xuống đất, mợ Bích cũng theo sau tôi nhảy xuống. Cậu Lãnh bị tôi phớt lờ nghe chừng bực bội, cậu tiến về phía tôi rồi lạnh nhạt nói:

- Con gái, con đứa mặc váy mà leo trèo lên cây thì còn ra cái thể thống gì nữa.

- Kệ tôi. Liên quan gì đến cậu.

- Tôi là chồng mợ đấy.

- Chồng tôi mà không đi ngắm trăng với tôi lại đi ngắm với người con gái khác à.

Cậu Lãnh cứng họng chẳng nói gì được tôi nữa. Cô Tú thấy vậy liền lên tiếng giải thích:

- Em chào mợ cả. Em là Cẩm Tú, người sắp về cùng nhà với mợ, có gì mong mợ chỉ dạy ạ. Mợ cũng đừng hiểu nhầm cậu Lãnh, hôm nay em thấy khó thở nên nhờ cậu đưa ra ngoài cho dễ chịu.

Đúng là tiểu thư có khác, ăn nói nhẹ nhàng dễ nghe ghê, không kiểu bốp chát như tôi. Thật nào cậu Lãnh thích là phải, thôi thì người ta đã nói vậy rồi nên tôi cũng không muốn bắt bẻ nữa, tôi cười cười rồi nói:

- Tôi cũng chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu. Cậu Lãnh đi với tôi hay đi với mợ đều như nhau mà, chị em phải biết san sẻ cho nhau chứ. Thôi muộn rồi tôi về đây, cậu với cô ở lại chơi vui vẻ nhé.

Dứt lời tôi cầm tay mợ Bích ra về, trên đường đi mợ Bích cứ vỗ vai tôi rồi nói:

- Mợ can đảm quá, dám trả treo lại cậu Lãnh.

- Tôi thấy nói vậy bình thường mà, thế mợ không bao giờ nói lại cậu Thiên hay sao.

- Tôi sao dám. Trả treo như vậy cậu Thiên cho tôi nhừ đòn luôn rồi chứ không đứng nhìn như cậu Lãnh đâu. Kể ra thì mợ còn tốt số hơn tôi, cậu Lãnh tuy nhìn vẻ bên ngoài khó ở nhưng bên trong cũng quan tâm mợ đấy chứ, vừa nãy thấy mợ trèo cao sợ mợ ngã cậu giơ tay định đỡ mợ còn gì, thế mà mợ còn làm giá không cần.

- Cậu Lãnh đi với người thương nên thể hiện đó mợ, chứ ở nhà cậu toàn ngó lơ tôi thôi à.

Về đến nhà mọi người đã đi ngủ hết, phòng nào cũng tối om, tôi chào mợ Bích rồi lững thững đi về phòng. Mà kì lạ cửa sổ nhìn ra vườn mận của phòng tôi đang bị mở toang, tôi nhớ rõ ràng lúc đi tôi đã cài hết các cửa rồi mà. Từ hôm mơ thấy giấc mơ kì quái ở hồ sen tôi rất sợ nhìn ra vườn mận buổi tối, nó cứ u ám kinh dị kiểu gì ấy, vì thế tôi toàn đóng cửa sổ lại trước khi trời tối. Tôi run run đi về phía cửa sổ, vừa với tay chạm vào cửa sổ thì tôi nghe thấy tiếng bước chân xột xoạt giẫm lên lá khô, tôi rón rén thò đầu ra xem đêm rồi ai còn ở ngoài đó, nhưng đâu có ai, tôi nhanh chóng đóng cửa sổ lại rồi leo lên giường chùm chăn kín mít. Thế nhưng chưa nằm ấm giường thì chiếc cửa sổ lại một lần nữa bị bung ra, cùng lúc đó có tiếng mèo kêu rất thảm thiết. Tôi sợ hãi mồ hôi túa ra như tắm, phải cởi hết mấy dây áo yếm ra cho dễ thở. Tôi không dám ra đóng lại cửa sổ nữa mà nằm im trên giường rồi thϊếp đi lúc nào không hay. Trong cơn mê tôi thấy có ai đó thổi phù phù vào tai, mùi hôi thối từ mồm người đó bốc ra khiến tôi buồn ói vô cùng, tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi chỗ này nhưng không được, toàn cơ thể như bị ai đó ghì chặt xuống. Rồi một giọng nói ma mị truyền đến bên tai tôi:

- Ở đây chơi với ta.... Không được bỏ trốn. Không được bỏ trốn.

Tôi sợ hãi gồng hết sức kêu lên rồi bật người dậy, tôi nhìn ra phía cửa sổ thì thấy vẫn còn đóng im lìm. Quái nhỉ mọi thứ chỉ là mơ sao, rõ ràng lúc cửa sổ bị bung ra tôi vẫn còn thức mà. Tôi lau mấy giọt mồ hôi vẫn còn vương trên trán rồi buộc lại dây áo. Tôi định sẽ sang bên phòng mợ Bích ngủ nhờ, chứ ở phòng này tôi sợ không dám nhắm mắt. Vừa mở cửa bước chân ra ngoài tôi chạm ngay cậu Lãnh, thấy cậu giờ này mới về tôi liền lên tiếng mỉa mai:

- Chưa cưới hỏi gì mà đã ở bên nhau tới tận giờ này mới thèm mò về. Chắc mò mẫm nhau no nê rồi nhỉ??

Cậu Lãnh không thèm để ý đến câu nói của tôi, cậu liếc nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân rồi cau có nói:

- Đêm hôm mợ ăn mặc như thế này đi đâu?

Thật ra trên người tôi đang mặc mỗi chiếc áo yếm, trời nóng nên tôi ngại không khoác chiếc áo cánh bên ngoài. Tuy phòng mợ Bích với phòng tôi khác dãy nhưng tính ra cũng gần chạy vù cái là sang bên phòng nhau rồi, với cả đêm hôm nữa đâu có ai nhìn nên tôi mới mặc như vậy. Tôi thong thả đóng cửa lại rồi mới quay sang cậu Lãnh đáp tỉnh bơ:

- Đi đâu còn lâu mới nói.

Dứt lời tôi toan bước đi thì bị cậu giữ lại, ánh mắt cậu nhìn tôi đầy giận dữ, cậu dùng một tay nhấc bổng người tôi lên rồi đưa vào phòng ném lên giường. Cậu bực tức cởi phăng chiếc áo đang mặc trên người ra rồi gằn từng tiếng:

- Mợ quá đáng lắm rồi đấy, nếu mợ thích thì nói với tôi một tiếng, tôi chiều, hà cớ gì mợ lén lút đi làm chuyện đó với người khác để làm xấu mặt tôi ra.

- Ơ...... tôi....tôi.

Chẳng để cho tôi kịp nói hết cậu đã đặt một nụ hôn lên môi tôi rồi còn nhanh tay cởi phăng chiếc áo yếm trên người tôi ra rồi vất xuống đất. Bị bất ngờ nên theo bản năng tôi chống cự lại, tôi đẩy cậu ra rồi hổn hển giải thích:

- Tôi định sang phòng mợ Bích ngủ nhờ mà chứ tôi đâu có đi lén lút với ai. Sao cậu lại nghĩ tôi hư hỏng như thế.

Nói xong tôi lấy chăn che người lại rồi ấm ức khóc oà lên. Thấy tôi khóc cậu Lãnh mới dịu dàng trở lại, cậu bối rối lau nước mắt cho tôi rồi nhẹ giọng hỏi:

- Sao đêm rồi còn sang phòng mợ Bích ngủ nhờ??

- Tôi mơ thấy ác mộng sợ quá nên không dám ngủ một mình. Mà nhà này có ma hả cậu?

- Vớ vẩn. Làm gì có.

- Thật đó. Tôi mới về đây có mấy ngày mà đã hai lần mơ thấy ác mộng rồi, còn rất chân thực nữa.

Nghĩ lại giấc mơ đó mà da gà tôi nổi hết lên, tôi giữ cánh tay cậu rồi nói tiếp:

- Đêm nay cậu ngủ ở lại đây với tôi nhé??? Được không???

Cậu gật đầu đồng ý luôn, tôi vui vẻ ôm cánh tay cậu nũng nịu. Cậu cúi xuống đất nhặt lại chiếc áo yếm rồi mặc lại vào người cho tôi. Tôi nhìn cậu đầy khó hiểu, mỡ dâng tận miệng mèo như thế này rồi mà cậu vẫn từ chối, hay là tôi không đủ sức hấp dẫn với cậu nhỉ??? Hoặc cũng có khi cậu no xôi chán chè với cô Cẩm Tú rồi nên không còn sức. Tôi thở dài nằm xuống bên cạnh cậu rồi ghé sát vào người cậu hơn để tìm sự an toàn. Mùi hương trên người cậu thật dễ chịu khiến tôi nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.

Đến sáng hôm sau, khi ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua khe cửa tôi mới choàng tỉnh giấc. Trời ơi! Sao hôm nay bé Sương đi đâu mà không gọi tôi dậy cơ chứ, nhìn sang bên cạnh cũng không thấy cậu Lãnh đâu. Tôi luống cuống tìm chiếc áo cánh khoác lên người rồi vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy được một đoạn thì tôi nghe thấy bé Sương í ới gọi đằng sau:

- Mợ ơi! Mợ chạy đi đâu đấy.

- Hôm nay con đi đâu mà không gọi mợ dậy??? Bây giờ muộn giờ rồi thật nào ông bà cũng phạt mợ.

- Ơ.... Sáng nay con vào gọi mợ thì bị cậu Lãnh đuổi ra ngoài xong cậu còn lên nhà trên báo với ông bà là hôm nay mợ bị mệt không lên nhà chính được mà.

Nghe bé Sương nói tôi liền khựng lại, nheo mắt nhìn nó rồi cười tươi nói:

- Thật hả? Thế hôm nay mợ không cần phải lên nhà chính với mọi người nữa hả?

- Vâng. Cậu còn sai con đem cháo lên phòng cho mợ đây này. Mợ mệt mà sao con vẫn thấy mợ chạy khoẻ như trâu thế??

Tôi phì cười trước câu hỏi của bé Sương, chính tôi còn chả biết tôi mệt lúc nào nữa là. Tôi kéo Sương chạy về phòng tránh để ai nhìn thấy không lại rắc rối. Sương đặt bát cháo tía tô vẫn còn nóng hổi lên bàn rồi dục tôi ăn.

- Mợ ăn đi, ăn nóng mới ngon.

- Con ăn sáng chưa???

- Con ăn rồi mợ. Mà đêm qua cậu Lãnh ngủ lại với mợ hả???

- Ưʍ.

- Vậy nhân lúc cậu chưa rước mợ hai về thì mợ cố xin cậu lấy thằng cu tí cho sau này đỡ tủi.

- Mai cậu rước mợ hai rồi sao kịp xin được. Con cứ khéo lo, lấy mợ hai rồi thì thỉnh thoảng vẫn phải xuống mợ chứ. Cậu có bỏ không mợ đâu mà con sợ.

- Úi biết đâu được đấy mợ, như cậu Thiên đó lấy mợ Bích với mợ Ngọc hai năm nay rồi đã có mụn con nào đâu.

- Tại cậu Thiên ham chơi bên ngoài nên mới chưa có thôi. Mới cả mợ vẫn có con bên cạnh mà nên không sợ bị tủi thân đâu.

- Con nói mợ không nghe mai sau có xảy ra chuyện gì thì gắng chịu nha.

- Rồi rồi. Thưa bà cụ non.

Kể ra số tôi cũng may được bé Sương đi theo chứ như mợ Bích làm gì sai sót một tí là bị con Đào mách lẻo với ông bà ngay, nhiều khi nó còn láo lếu quát lại mợ Bích nữa chứ, mà mợ Bích hiền toàn bỏ qua cho xong chuyện. Con Đào tinh tướng như vậy là vì nó là bạn thân con Mây, Mây đi theo bà hai làm được việc nên được bà tín trọng lắm, dù là đầy tớ thôi nhưng nó còn soi cả các mợ cơ.

Sương còn kể bọn nó còn ăn hϊếp cả người làm, Sương thỉnh thoảng cũng bị chúng nó bắt nạt. Tôi thở dài ngẩng mặt lên nhìn bé Sương đang ngồi đối diện mà cổ họng nghẹn đắng, ngày mai tôi đi rồi không biết bé Sương sẽ ra sao??? Tôi lôi trong hộc bàn ra sợi dây chuyền mà mẹ tặng đưa cho bé Sương rồi nói:

- Mợ tặng cho con nè.

- Oà! Viên ngọc xanh sáng mà đẹp quá mợ ơi, nhưng mà quý quá con không dám nhận đâu.

- Mợ tặng thì con nhận cho mợ vui. Đi theo mợ là con bị thiệt thòi rồi, mợ không phải tiểu thư quyền quý nên chẳng có tiền cho con cũng không có tiếng nói trong nhà để bảo vệ con được.

- Mợ đừng nghĩ như thế, được đi theo mợ con thấy vui lắm. Mợ chẳng bao giờ hạch sách con cả, lại cho con ăn cùng mợ nữa, mợ coi con như em của mợ chứ không như mợ Ngọc suốt ngày bắt cái Sen làm việc, bắt nó hầu hạ từ cái chân tơ kẽ tóc một, sai sót chút là bị đánh đòn ngay. Mợ tặng thì con xin nhận. Con đội ơn mợ ạ.

- Ừ. Thôi mợ ăn xong rồi con bê bát xuống bếp giúp mợ nhé?

- Dạ. Vâng.

Chờ cho Sương ra khỏi phòng tôi cũng đứng lên ra ngoài vườn mận xem xét tránh đêm dài lắm mộng, không biết đêm qua là bước chân người hay ma nữa. Tôi đi vòng quanh vườn mận nhưng chẳng phát hiện ra được thứ gì, tôi đánh liều đi thẳng ra hồ sen, cảnh vậy nơi đây lạnh lẽo, ảm đạm khiến tôi bất giác rùng mình. Tôi nhìn sang bờ bên kia, nơi có người phụ nữ đứng vẫy tay gọi tôi trong giấc mơ, bên đó chỉ có rặng tre vàng óng. Đứng đây một lúc mà tôi thấy cơ thể dần dần lạnh đi, tôi quay người toan bước về thì bỗng nghe trong miếu phát ra tiếng “ cạch”. Nhưng ngôi miếu này đang khoá cửa ngoài rồi mà đâu có ai trong đó mà có tiếng động được chứ, tôi tò mò tiến lại ngôi miếu, ghé mắt qua cái khe cửa bé tẹo nhìn vào trong, tôi sửng sốt khi thấy một ông già gầy trơ ra toàn xương, ông mặc bộ đồ màu gụ tay cầm lá bùa rồi miệng lẩm bẩm cái gì đó tôi không nghe rõ. Đây là ai??? Có khi nào là ông thầy Vọng của nhà họ Cao không??? Tôi đang chăm chú nhìn vào bên trong thì đằng sau có một cánh tay luồn lên bịt mồm tôi lại rồi vội vã kéo tôi đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »