Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đám Cưới Hào Môn

Chương 33: Hà an đi chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Giọng Hà An rất bình tĩnh: “Đồ ngủ, khách sạn cung cấp.”

Hạ Diệu Diệu chỉ muốn đập đầu vào bồn tắm, lại khiến người khác hiểu lầm: “Em đây.” Khẽ mở ra một khe hở nho nhỏ, với lấy quần áo, vội vàng mặc lên, cô gái trong veo như nước dù không có dung mạo tuyệt sắc nghiêng thành nhưng lúc này cũng ánh lên sự linh động sáng trong của tuổi thanh xuân: “Ten ten ten, em tắm xong rồi.” Ánh mắt Hà An hơi trầm xuống, di chuyển đi chỗ khác, không tiếp xúc với làn da cô.

“Anh tắm đi.” Hạ Diệu Diệu lau tóc ngồi xuống bên cạnh bàn trang điểm, kinh ngạc hổ lên khi nhìn thấy đồ dùng bày đầy trên bàn, không chú ý rằng phòng tắm mình vừa tắm xong lại để cho một chàng2trai dùng có cảm giác ái muội thể nào.

Mới đầu, Hà An cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, một gian phòng tắm mà thôi, huống hồ chỗ Hạ Diệu Diệu từng dùng rất sạch sẽ, tuy có vài hạt nước chảy ra, đồ dùng tắm rửa cũng đã bị tráo đổi vị trí, nhưng như vậy cũng không sao cả.

Nhưng luồng hơi thở của Hạ Diệu Diệu giống như luồng khí nóng chưa tan đi hết, hòa trộn với sự ái muội xao động khıêυ khí©h trái tim Hà An đập loạn nhịp hơn.

Dường như anh có thể nhìn thấy Hạ Diệu Diệu đang ở trong phòng tắm bên cạnh đi tới đi lui, đôi chân thon dài giơ ra bên ngoài bồn tắm cười vui vẻ, cánh tay đặt lên từng tấc da thịt trên người như không để ý đến điều8gì, và cả thái độ cố tỏ vẻ lạnh lùng của cô trước kia, dáng vẻ cô sợ hãi kéo vạt áo anh hôm nay, cả sự thỏa mãn của cô khi ngâm nga ngồi trên giường, và cả nước tắm anh xả cho cô còn được chính tay anh cho thêm tinh dầu vào.

Cô ở bên trong, thân hình nhỏ bé nõn nà không một mảnh vải.

Hà An càng nghĩ càng thấy nôn nóng, một số cảm xúc không dễ bị khơi dậy chỉ nhờ vào cảm giác tưởng tượng mà khiến anh ngẩng đầu lên. Hà An không thích những chuyện vượt ngoài tầm khống chế, sắc mặt anh càng lúc càng lạnh đi, anh chỉ dội nước qua loa rồi mặc áo ngủ đi ra ngoài.

Nhờ vào khả năng hiệu triệu mạnh mẽ của điều hòa, Hạ Diệu Diệu đã6chui vào trong chăn đệm mềm mại, thoải mái ngâm nga, cơ thể tỏa ra hương thơm thanh mát. Hà An nhìn cảnh đó, cố gắng kiềm chế bản thân mới không xông lên.

“Anh ra rồi à.” Hạ Diệu Diệu nghiêng đầu vô tư nhìn anh.

Hà An không thèm nhìn cô, cầm chăn gối đi ra phòng khách ngủ.

Hạ Diệu Diệu vui vẻ lăn lộn hưởng thụ chăn đệm mềm mại vừa phải, không để ý đôi chân trần hở ra một nửa của mình có khả năng sát thương lớn thế nào trong không gian kín mít đó…

Bỗng nhiên đèn phòng ngủ tối lại, bầu không khí trong phòng ngủ lập tức trở nên dịu dàng ấm áp lại mệt mỏi buồn ngủ. Một lát sau Hạ Diệu Diệu rón rén thò đầu ra nhìn phòng tắm rồi lại ngó phòng khách,3bỗng nhiên trong lòng có cảm giác thất bại nặng nề, tiếp theo đó là cảm giác không cam tâm, còn có chút khó xử và ấm ức vì thấy bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Khi bước vào phòng Hạ Diệu Diệu đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó với một số yêu cầu vô lý của Hà An. Thậm chí còn đã nghĩ xong xuôi, nếu thực sự không được thì chỉ cần không làm đến bước cuối cùng là được, nhưng trong tình huống này Hà An lại…

Hạ Diệu Diệu xoay người, không bị bạn trai chạm vào có một chút mất tự tin, Hà An không thích cô sao? Cô và anh yêu nhau đã gần một năm rồi, những chuyện nên biết không nên biết đều đã biết hết, bình thường cũng hôn nhau nhiều5lần rồi, nhưng bây giờ anh như vậy là sao chứ? Thấy cô không có đủ sức hấp dẫn, còn chưa đủ sức hút của phụ nữ hay sao?

Hạ Diệu Diệu liếc nhìn lại bản thân, tuy hành vi có hơi ấy một chút, nhưng cô tự nhận thấy dáng người mình cũng tạm, ít ra thì… ít ra thì cũng không kém hơn cô gái chỉ có cái mặt đẹp như Khổng Đồng Đồng. Hạ Diệu Diệu tức giận quay đầu sang, tâm trạng đang rất tốt đẹp đã bắt đầu thấy bực dọc vì Hà An không biết điều, hơn nữa còn có xu thể không ngủ được đâm đầu vào trong chăn. Có ai lại không biết tình huống đó là an toàn nhất cho cô, những suy nghĩ của nam nữ khi yêu đôi khi đều hay có những lúc muốn tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy. Hạ Diệu Diệu càng nghĩ càng thấy giận, dù là một người chưa bao giờ tự để bản thân mình phải ấm ức. Cô bỗng vén chăn ra, đi chân trần đến bên cạnh Hà An.

Hà An bỗng mở mắt ra, dù ánh đèn lờ mờ anh vẫn nhìn rõ được người đang đứng trước mặt mình. Hạ Diệu Diệu đang xõa tóc ra, mặc bộ đồ tắm cùng loại anh đang mặc, ấm ức nhìn anh chằm chằm, nhưng đôi chân lại đá vào sô pha không hề khách sáo: “Đứng dậy!” Hà An hít một hơi thật sâu, ngồi dậy: “Không ngủ được à?” Anh ngủ được à? Hạ Diệu Diệu cứ nhìn anh như vậy. Hà An yên lặng một lúc rồi trấn tĩnh kéo tay cô: “Đi ngủ đi.”

Hạ Diệu Diệu nghe vậy bỗng hất tay anh ra, bây giờ có rất rất không thoải mái! Không thoải mái nên bắt đầu nổi nóng với Hà An xưa nay vẫn rất nghe lời: “Anh có phải là đàn ông không hả?” Sao anh có thể đối với em như vậy? Sao anh lại coi em như không khí thế? Sao anh lại không thích em chứ! Càng nghĩ Hạ Diệu Diệu càng thấy ấm ức, đôi mắt đã lấp lánh ánh lệ, cô thấy tủi thân vô cùng! Thà cô chết quách đi cho xong! Hà An bỗng xoay người Hạ Diệu Diệu ngồi lên số pha, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt như thiêu đốt như thể muốn nuốt gọn cô: “Diệu Diệu em đừng có hối hận…”

Hạ Diệu Diệu chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, chưa kịp hoàn hồn lại.

Hà An bá đạo cúi xuống hôn cô… “Ưm…” Áo ngủ dường như không hề che đậy bị công thành đoạt đất. Trên bàn trà, một chiếc lá cây văn trúc mảnh dẻ khẽ rơi xuống, chao liệng rồi rơi vào trong ly cà phê nóng bốc hơi nghi ngút. Bỗng nhiên một trận dao động kịch liệt, cành lá xanh biếc nhuốm màu xám tro không chịu đựng được lắc lư. Chất lỏng màu xám đang chảy vào lá cây mềm mại, chiếc lá nhỏ điên cuồng giãy giụa, cuối cùng vẫn bị một cơn sóng mạnh mẽ không dễ phản kháng đánh bại, dần dần chìm xuống, chìm vào những gợn sóng dưới biển sâu đang không ngừng dao động. Hạ Diệu Diệu thực sự rất muốn xé nát Hà An!

Xé nát anh!

Bóp chết anh!

Gϊếŧ chết anh!

Đá chết anh!

Giữa đêm khuya vắng, gió mát phất phơ, sự nhiệt tình của Hà An vẫn không hề giảm đi, khoan khoái vừa đủ, còn đẹp đẽ hơn so với tưởng tượng, còn khiến anh khó lòng khống chế được lòng tham mà càng muốn đắm chìm vào trong đó hơn bất kỳ lần rung động nào.

Trong lòng Hạ Diệu Diệu đã thấy hối hận, hối hận vì hành động lúc trước. Chuyện xảy ra hoàn toàn khác so với cảnh tượng nam sinh dụ dỗ như cô tưởng tượng. Hạ Diệu Diệu gặp sự cố không đáng có rất muốn nói lại những lời cô đã nói cho Hạ Tiểu Ngư nghe hôm nay lại cho bản thân một trăm lần…

“Em mệt rồi…”

“Chỉ một lát thôi…”

Mười lăm phút sau.

“Em mệt thật rồi… Hà An mẹ kiếp anh có nghe thấy không hả, em mệt rồi…” Nhưng chỉ là kêu lên yếu ớt. “Một lát…” Giọng nói trầm thấp khàn khàn tràn ngập sự mê hoặc, nhưng về tổng thể chỉ có bốn chữ “nói dối thiện chí”. Nửa tiếng sau. “Em mệt lắm rồi thật đấy…” “Sắp xong rồi…” Một tiếng sau.

“Hà An… sao anh không đi chết đi hả…”

Sáng hôm sau khi trời tờ mờ sáng, Hạ Diệu Diệu khẽ cử động phần hông, kỳ lạ thật? Sao chỉ thấy hơi hơi đau nhỉ? Không hề đến mức mệt mỏi rã rời như trong truyền thuyết cũng không đến mức xương cốt vỡ vụn như trong tưởng tượng nhưng sau khi đã biết mùi lại tham lam chỉ muốn thêm một lần nữa.

Í? Chẳng lẽ tối qua cô nằm mơ sao? Vậy thì tốt quá!

Nhưng khi nhìn thấy Hà An với tướng ngủ khó coi bên cạnh, Hạ Diệu Diệu chỉ muốn chọc mù hai mắt mình, sao cô lại cảm thấy anh dịu dàng tao nhã, thanh tâm quả dục, dễ khống chế cơ chứ!

Hà An thấy cô tỉnh dậy, cơ thể rắn chắc quay sang, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc không hề thay đổi. “Cút!” Hạ Diệu Diệu đặt ngón tay lên trán anh, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo: “Cút xuống dưới!” Đó gọi là làm bộ làm tịch, dù sao thì người háo sắc thực sự cũng không phải là cô! Bị người ta nếm mùi rồi, dây diều đương nhiên đang nằm trong tay mình, muốn được tác thành thì phải xem tâm trạng cô thế nào đã.

Đa số con gái đều suy nghĩ như vậy, thực ra muốn biết có đúng hay không thì phải hỏi con trai mới biết được.

Lần đầu tiên Hà đại tổng tài bị mắng bằng chữ đó, anh hơi nhíu mày lại, thấy rất không thích ứng, nhưng vì tình cảnh lúc này khác, lại được thốt ra từ miệng Hạ Diệu Diệu, nên bị anh hiểu ra thành ý tứ chọc cười ái muội, khiến anh thấy khoan khoái trong lòng nhưng không hề thể hiện ra ngoài mặt, lạnh lùng dị thường: “Đừng loạn nữa…” Loạn cái đầu anh ấy! “Hà An! Đừng cắn em…”

“Hà An! Anh đi chết đi đi chết đi đi chết đi!”

“Ùm… An An…”
« Chương TrướcChương Tiếp »