🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hà An liếc nhìn Hạ Diệu Diệu, quyết đoán đưa thẻ cho nhân viên lễ tân, đi đến chỗ Tiền Quân nói ư? Trừ khi anh chết!
Hạ Diệu Diệu bất mãn trừng mắt lườm Hà An, không thèm nhìn cô nhân viên phục vụ xinh đẹp quá mức ở quầy lễ tân, ngang nhiên lật mặt Hà An lại, cũng không cho Hà An nhìn! Không dừng lại đi để một cô gái xinh đẹp như vậy
đây làm gì chứ, rõ ràng là có dụng ý khác! Trong lúc nhân viên phục vụ quẹt thẻ, tư thế thẳng tắp, nụ cười càng thêm phần cung kính, thần sắc đoan trang tao nhã: “Xin chào anh, rất vinh hạnh được phục vụ anh, xin hỏi anh cần một phòng hay hai phòng?” Phục vụ phòng cấp tổng thống đương nhiên phải nhanh trí, có thể ám chỉ rất nhiều2vấn đề.
Nhưng hai người đang đứng trước mắt cô ta lúc này quá trẻ, quần áo trên người cũng không phải là hàng hiệu, cô ta cảm thấy không nắm chắc lắm.
“Một phòng!” Hạ Diệu Diệu không đợi Hà An lên tiếng đã vội vàng giơ một ngón tay. Hai phòng thì Hà An nhà cô sẽ phá sản mất, chẳng lẽ tuần này bảo hai người họ phải ăn bánh bao chay với dưa muối hay sao, đúng là bụng dạ khó lường.
Hà An nhìn Hạ Diệu Diệu với vẻ khác thường.
Hạ Diệu Diệu bỗng đỏ bừng tại lên, cô muốn sao! Chẳng qua cô muốn tiết kiệm tiền cho anh thôi, hời cho anh quá rồi còn gì nữa! Hạ Diệu Diệu nghĩ đến đây, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà bóp lên cánh tay Hà An, cố sức ấn chặt xuống8dưới.
Thực ra cô rất không thoải mái, có một cảm giác… không nói được thành lời, nếu không sẽ không bắt đầu thấy oán thầm trong lòng như vậy.
Hà An gật đầu.
Cô lễ tân lịch sự nói: “Vâng thưa cô, xin cô vui lòng đợi trong giây lát.”
Hạ Diệu Diệu kéo tay áo Hà An, ánh mắt nhìn quét qua xung quanh một phạm vi nhỏ, tỉnh ki bo thể hiện hết ra.
Ở chỗ cửa cách đó không xa, thư ký đi đầu hàng nghi hoặc nhìn Cục trưởng Liễu. “Anh đang nhìn gì vậy?”
Cục trưởng Liễu đã ngoài năm mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất lạc quan phấn chấn nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt: “Nhận làm người thôi.”
Đám đông nhanh chóng rời đi.
“Xong rồi, xin mời hai vị.”
Hạ Diệu Diệu nhìn thẻ phòng được trả lại, trái tim như đang nhỏ máu, tiền của6cô! Tiền của cô đấy! Phòng Hà An thuê cực kỳ thoải mái, hay nói cách khác ở trong mắt Hạ Diệu Diệu phòng khách sạn cũng không có quá nhiều đẳng cấp. To lớn, rộng rãi, thoáng mát, còn có cả phòng khách, sô pha trong phòng khách trông có vẻ như có thể mua được cả tiểu khu rách nát cô đang ở.
“Oa! Khách sạn cao cấp có khác, đẹp thật đấy!”
“Thưa anh, thẻ phòng của anh, tôi là quản gia riêng của chuỗi phòng tổng thống, nếu anh có nhu cầu gì tôi luôn sẵn sàng phục vụ.” Hạ Diệu Diệu đang tò mò chạy khắp phòng: “Oa! An An, anh nhìn cái đèn này đi, thật… thật…” Không biết dùng từ gì để hình dung nữa, lóng lánh như pha lê, đẹp quá, tuyệt vời quá, ảo diệu quá, điện thoại đâu! Điện thoại3đâu rồi! Phải chụp lại mới được, cả đời cô cũng coi như là xứng đáng rồi!
Hạ Diệu Diệu chạy như bay tới, móc điện thoại trong túi áo Hà An ra.
Hà An thấy vậy vẫn không hề thay đổi vẻ mặt, bất cứ ai cũng không thể nhìn ra được sự khác thường trên khuôn mặt anh: “Biết rồi, ông ra ngoài đi.”
“Vâng thưa anh.” Hạ Diệu Diệu hưng phấn nhìn qua nhìn lại, cô rất thích phong cách bài trí của khách sạn này, từ cốc trà cho đến số pha, từ đèn trên trần hay thảm trải sàn dưới đất đều khiến cố có cảm giác như đang nằm mơ. Đặc biệt là sau khi mở máy lạnh lên, cô có cảm giác như sự đẹp đẽ, an vui của cả thế giới này đều tranh nhau vọt tới trước mặt cô. Hạ Diệu Diệu5nằm rạp lên chiếc giường lớn mềm mại. Chạm tay vào chăn đệm lạnh lẽo mềm mại khiến cô không khỏi nhắm mắt lại, thoải mái chà sát. Hà An đứng chỗ cửa tủ rượu đi ra bếp, dịu dàng nhìn cô. Cho đến khi Hạ Diệu Diệu rên lên khe khẽ, vô tư mời Hà An mau nằm xuống giường thử xem.
Hà An quay người đi ra phòng khách.
Hạ Diệu Diệu vẫn chưa phát hiện ra, còn đang chìm đắm trong sự hủ bại của chủ nghĩa tư bản xa hoa không thoát ra được, chăn đệm mềm mại, điều hòa đã được trả tiền đang phả ra hơi mát trên đầu, dưới đất được trải thảm mềm mại, thảm trải sàn màu xám mềm mại, chỉ cần nhìn qua đó còn có cả bàn làm việc và sô pha trong phòng ngủ, sự phù hoa đó cô phải phấn đấu cả đời mới có được. Hạ Diệu Diệu xoay người, nhìn ánh đèn dịu dàng nhưng vẫn không mất đi ánh sáng nhu hòa cách đó không xa. Cô không khỏi vỗ lên mặt mình, cười ngây ngốc. Vận đen hôm nay đã bị cô vứt sang một bên vì sự hưởng thụ lúc này.
Hạ Diệu Diệu đã mệt mỏi cả ngày trời, bỗng nhiên nghĩ đến một người nữa.
Cố lập tức ngồi bật dậy, không thèm đi giày chạy trên chiếc thảm trải sàn mềm mại không phát ra tiếng động. Cô nhoài người lên cửa, thấy Hà An đang cầm bảo ngồi trên sô pha đọc, cảm giác ưu việt, xa hoa trong phòng khách dường như trong một khoảnh khắc nào đó cũng phải lùi ra xung quanh anh, làm nổi bật lên sự khiêm tốn thâm trầm không thể xâm phạm. Hạ Diệu Diệu cứ thể ngây ngốc nhìn Hà An nhà cô rất lâu. Hà An dường như phát hiện ra nhìn về phía cô.
Hạ Diệu Diệu cảm thất khoảnh khắc này nếu như Hà An vẫy tay một cái thì cô sẽ đi đến đó cởi thắt lưng và y phục ra, tạ chủ long ấn.
Hạ Diệu Diệu lập tức rũ bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, thầm cười nhạo mình ngốc nghếch: “… Mấy giờ rồi?”
“Không còn sớm nữa, em đi tắm đi.”
Hạ Diệu Diệu bỗng nhìn về phía phòng tắm và phòng vệ sinh trong suốt trong phòng, rồi lại nhìn sang chiếc tủ ô vuông trống rỗng giữa phòng ngủ và phòng khách, bảo cô đi tắm rửa đi ngủ, ngày mai cô làm gì còn mặt mũi gặp ai nữa chứ, quan trọng nhất là da mặt cô không dày đến thế. Hạ Diệu Diệu bỗng mang tổ tiên mười tám đời người thiết kế khách sạn ra mắng, không bỏ qua cho người đề nghị là Hà An.
Hà An lâu không nghe thấy động tĩnh gì, quay đầu lại thấy cô đang đứng tại chỗ nhìn chăm chăm vào anh, ánh mắt sáng trong như ngọc, vừa yêu kiều vừa giận dữ.
Hà An vô thức thu hồi bàn tay định ấn chuông phục vụ lại, chủ động đi tới đó, dịu dàng kéo cô vào phòng tắm, ẩn một cái nút, vách phòng tắm trong suốt như nước dần có một lớp vách ngăn dâng lên, ngăn cách với không gian bên ngoài, hình vẽ xa hoa tráng lệ, bố cục đẹp đẽ, như thể tạo ra một vùng trời mới.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy vô cùng xấu hổ vì sự quê mùa của mình! Để tìm lại thể diện, cô cố ý bình tĩnh nói. “Xả nước tắm cho em, xong rồi nhớ gọi em.” Nói xong cô tiêu sái quay người đi ra ngoài.
Hà An đứng trong phòng tắm, nhìn chằm chằm vào bồn tắm, xả nước tắm… anh còn chưa bao giờ xả nước tắm cho mình cả…
Một lúc sau. Hà An từ từ xắn tay áo và vạt áo lên, cúi người xả nước tắm cho Hạ Diệu Diệu. Anh không quen làm việc này lắm, làm ướt cả người, nhưng thần thái tự nhiên vẫn cứ ngọc thụ lâm phong như thường: “Xong rồi, cẩn thận sàn trơn, anh đổ thêm cả tinh dầu vào cho em rồi.”
Tinh dầu? Cái này có thêm hay không cũng có gì khác biệt đâu? Không biết có phải chưa bao giờ vào thời điểm như này, dưới ánh đèn ảo diệu, nhìn thấy dáng vẻ này của Hà An hay không mà Hạ Diệu Diệu bắt đầu thấy hồi hộp, tim đập nhanh hơn. Không đợi hai chữ “tinh dầu” nhảy nhót một vòng trong đầu xong, cô đã vội vàng chạy ra đóng cửa lại, nhốt người nào đó ở lại bên ngoài: “Không được nhìn trộm!”