Chương 9

Về đến nhà, mở TV cho Tiểu Sư, tôi vào bếp nấu cơm, đột nhiên nghe được tiếng bước chân lạch cạch lạch cạch ở phía sau, Tiểu Sư kéo ghế vào phòng bếp, sau đó đi ôm ipad, ngồi trên ghế xem phim hoạt hình.

Tôi hỏi bé vì sao không ra phòng khách xem?

Tiểu Sư nói:"Muốn ở cùng ba."

Bé cau mày, trả lời rất nghiêm túc.

Trong lòng tôi vui vẻ, Tiểu Sư ỷ lại tôi, nhưng cũng cảm thấy chua xót, trong thế giới của bé chỉ có tôi.

Nhưng phòng bếp lại không phải nơi mà một tiểu hài tử nên ở, tôi bế bé lên, nói:"Con xem ở trên sô pha đi, ba nấu xong liền ra, ngoan."

Tôi sờ sờ trán bé, hôn môi bé một cái.

Tiểu Sư chớp mắt, rầu rĩ mà đồng ý.

Cái dạng này luôn làm tôi nghĩ đến một người, mỗi khi không cao hứng, mặt liền lạnh xuống, nhưng chỉ cần chủ động chịu thua, hôn hắn một cái thì chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Buổi tối lúc đi ngủ, bé cũng không an phận ngủ cho tốt mà nhất định phải chui vào lòng ngực tôi, cẳng chân gác trên bụng tôi.

Tôi sờ bụng mềm sụp của bé, chọc cho con trai cười rộ lên, trở mình như cá trạch.

Tiểu hài tử buổi tối không thể quá hưng phấn, nếu không sẽ gặp ác mộng. Vì thế tôi vỗ vỗ bé, dỗ bé ngủ, con trai ngủ thật mau, ngủ đến cái gì cũng không biết. Tôi đem bé bỏ qua một bên, bé cũng không hề phản ứng giống heo vậy.

Thế ngủ của tiểu hài tử không tốt nên tôi dùng mộc lan vây quanh một bên giường, nhưng so với trước khi ba tuổi cả người lăn đến trên gối đầu, hiện tại nhiều nhất là đá chăn xem như đã an phận.

Ngày hôm sau tôi bỏ vào cặp bé vài bao bánh quy nhỏ, dặn bé bao này có thể chia cho các bạn ăn, bao này để lại ăn.

Đưa bé vào nhà trẻ xong, tôi mới trở về đi làm.

Vừa đến công ty liền nhìn thấy cả văn phòng luống cuống tay chân.

Gọi điện thoại gọi điện thoại, đọc bản thảo đọc bản thảo, còn có vội vàng thúc giục bản thảo, cuối tháng luôn là thời điểm bận rộn nhất.

Tôi vừa ngồi xuống chủ biên liền đến kêu tôi đi xưởng in ấn một chuyến, bọn họ hình như gặp vấn đề. Trong điện thoại không nói rõ, muốn cho người đi qua một chuyến.

Vì thế tôi cầm chìa khóa xe ra cửa, đi xưởng in ấn cùng với người phụ trách liên hệ, sau khi biết rõ ràng lại chờ họ in bản sơ thảo mang về.

Lúc lái xe qua đèn xanh đèn đỏ nhìn thấy xe hoa, phản ứng đầu tiên của tôi là trời lạnh như vậy kết hôn, cô dâu phỏng chừng muốn lạnh chết, theo sau là trong đầu tôi hiện lên một ngày.

Còi xe phía sau đánh thức tôi đang phát ngốc.

Tôi vội điều khiển xe, lại không tự chủ mà đi về một hướng khác.

Đến khi phanh lại, ô tô đã dừng lại trước cửa khách sạn năm sao, hôm nay không biết là ngày mấy, bên ngoài đậu đầy xe, bảo vệ ở bãi đậu xe không ngừng chỉ huy xe lui tới. Xe tôi lẫn vào bên trong, cũng không có chỗ rời đi, chỉ có thể theo dòng xe cộ tiến vào bãi đỗ xe ngầm sau đó lại vòng ra.

Tôi đậu xe ở một bên, bước chân không tự chủ hướng về phía cửa chính, đập vào mắt chính là lãng hoa thật lớn cùng hôn khánh trang trí, trên thẻ khách sạn còn viết chúc mừng XX cùng XX hỉ kết liên lí.

Tên mơ hồ tôi không thấy rõ, vào đến đường lớn tôi mới thấy trên đó viết "Lưu Chí Cường cùng Từ Lam", hai cái tên xa lạ. Tôi cũng không biết nên thở phào một hơi hay nghĩ như thế nào, ngoài cửa đột nhiên náo nhiệt lên, có người kêu cô dâu cùng chú rể đến, pháo được bắn lên nổ bùm bùm.

Ngoài cửa lớn trong một khoảng thời gian ngắn đứng kín người.

Tôi đứng sau bồn hoa, tự hỏi vì sao lại ngốc tới nơi này.

Không giống với đại sảnh náo nhiệt, hành lang phía sau có vẻ an tĩnh hơn nhiều, chỉ có phục vụ đẩy xe đẩy lui tới, vị trí tôi đứng vừa lúc đối diện thang máy.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra. Sườn mặt tôi đối diện thang máy, đang nhắn tin tức về cho chủ biên.

Tôi nghe được tiếng bước chân trầm ổn cách tôi ngày càng gần, tôi tránh về phía sau, lại nghe được một âm thanh xa lạ gọi:"Đặng phó biên, sao cậu lại ở đây?"

Tôi kinh ngạc ngẩn đầu, nhớ lại lão nhân trước mắt này là Địa Trung Hải lão nhân trước đây từng hợp tác, vội vàng khom lưng chào hỏi.

"Lý đổng, ngài khỏe ngài khỏe."

Lý đổng thoạt nhìn rất vui vẻ, mặt mày hớn hở bắt tay tôi, sau đó vò cái đầu trụi lủi của ông, nói:"Phó tổng, đây là phó chủ biên Đặng Lăng của truyền thông Gia Văn."

Sau đó lại nói với tôi:"Đặng phó biên, đây là Phó tổng của tập đoàn Tranh Vanh."

Lúc tôi nhìn về phía hắn, hắn cũng đang nhìn tôi.

Nhưng tôi không biết hắn có giống tôi không, đại não đột nhiên trống rỗng.

Thời gian dường như trở nên rất chậm, hô hấp cũng vậy, tôi muốn duỗi tay đi hàn huyên, nhưng cánh tay như nặng ngàn cân, nhấc không nổi.

Chờ đến lúc tôi có thể khống chế hô hấp, tôi mới chú ý đến Lý đổng có chút xấu hổ, ông kêu tôi vài tiếng, tôi mới ngơ ngác mà trả lời.

Phó Dư Dã tựa hồ là nhìn không được, chủ động tiến lên một bước, một bước này làm tôi sợ tới mức lùi về sau, nhưng tôi quên phía sau là bồn hoa thật lớn, lá cây lại bị tôi đẩy rụt lại.

Có thể nói là phi thường mất mặt.

Phó Dư Dã lo lắng muốn tiến tới kéo tôi, lại bị tôi tránh đi.

Tôi vừa nói vừa rời đi:"Lý đổng, hẹn ngài hôm khác gặp lại, hôm nay thật sự bận quá, tôi đi trước..."

Nói xong liền lanh lẹ chạy ra phía cửa không có một bóng người, mặc kệ hai người sau lưng đang hai mặt nhìn nhau.

Trong không khí vẫn còn mùi lưu huỳnh, thật gay mũi, bức tôi rơi nước mắt. Tôi che mũi lại, chạy nhanh đến phố đối diện, tìm được xe chui vào, nhanh nhanh rời khỏi nơi này.

Rõ ràng lí trí tinh tường khống chế bản thân không cần nghĩ, nhưng vẫn không nhịn được nhớ tới.

Đó chính là người đã bốn năm tôi chưa từng gặp.

Hắn hiện giờ biến thành bộ dáng gì, ở trong mộng của tôi xuất hiện bao nhiêu lần, nhưng đều không có chân chính thấy mặt.

Nhưng đúng thật là vậy, khi hắn vươn tay ra, tôi mới có thể nhìn thấy khoảng cách bị sông núi ngăn trở giữa chúng tôi.

Tôi ngồi trên xe một hồi lâu mới bình tĩnh lại, cầm bản thảo lên lầu.

Lúc tôi đến văn phòng của chủ biên, chủ biên đang gọi điện thoại, nhìn tôi ý bảo tôi ở lại một chút, đại khái là có chuyện muốn nói.

Tôi chờ khoảng ba phút, chị tắt điện thoại, nói với tôi đem thời báo tháng sau lưu lại ba trang, để quảng cáo nước hoa Meir.

Đây là một nhãn hiệu lâu đời của Pháp, theo tôi biết thì hãng có đối tác cố định, hơn nữa sẽ không quảng cáo trên các thời báo như vậy, sao lại đột nhiên tới tìm chúng tôi.

Tôi đem nghi hoặc nói ra.

Chủ biên không trách mà liếc tôi một cái:"Cậu còn không biết, chị đây cũng là nghe được tin tức nội bộ, nghe nói phía trên Hội đồng quản trị cổ phần đã xảy ra biến đổi, bị Hagrid thu mua, cậu biết Hagrid đi, một trong ba công ty giải trí lớn nhất, nghe nói Mier muốn khai thác thị trường Châu Á, cùng nói chuyện hợp tác với Hagrid, chúng ta hiện tại cũng có như là thuyền nhỏ đáp trên gió đông, về sau là hướng ra quốc tế rồi..."

Tin tức này thứ hai chủ biên sẽ chính thức thông báo cho mọi người, hơn nữa trấn an nhân tâm nói rằng sẽ không có hành vi đuổi việc, đồng thời cũng thống báo mấy ngày nữa tổng bộ sẽ phái người xuống tiến hành khảo sát công tác.

Cũng may biến động ở tầng trên đối với công nhân tầng dưới chúng tôi ảnh hưởng không lớn, vẫn là làm từng bước mà qua ngày. Nhưng tôi không nghĩ tới, người đến thị sát, lại là Phó Dư Dã.