Chương 2

Lúc tôi 20 tuổi, ở Đại học F hệ tiếng Trung năm hai, giới thiệu cho chúng tôi văn học nước ngoài là một tiền bối có tiếng, đã về hưu, lại bởi vì nhiệt tình yêu thương văn học mà xung phong nhận việc. Ông nói giảng bài sinh động như thật, như chỉ cần mang lên hai đĩa điểm tâm nhỏ lại đến hồ trà, chính là nhân vật kể chuyện ở trà lâu. Ông có tri thức hơn người cùng khí tức thanh cao, không vì tiền tài mà khom lưng.

Tôi đánh bậy đánh bạ mà trở thành trợ thủ của ông, thường ngày giúp ông thu báo cáo hoặc là phát thông báo. Chỗ tốt là trong văn phòng của ông có rất nhiều sách, hơn nữa học sinh có thể tùy tiện mượn đọc.

Thời điểm học kì kết thúc, ông hỏi tôi nghỉ hè có rảnh hay không, con trai của bạn ông mới từ nước ngoài trở về tiếng Trung không tốt lắm, cần tìm một giáo viên phụ đạo.

Tôi ngay từ đầu cũng không có đáp ứng, bởi vì trước đây tôi chưa từng dạy học sinh, sợ dạy không tốt, lỡ như là hài tử nghịch ngợm, vậy càng làm cho người ta đau đầu.

Ông lại nói cho tôi suy xét một chút, bởi vì tôi là học sinh của ông, ông yên tâm về nhân phẩm và năng lực của tôi. Hơn nữa tiền lương rất cao, một giờ hai trăm khối.

Tôi thật sự kinh ngạc.

Sinh viên kiêm chức gia sư, nhiều nhất cũng một lần một trăm, nhưng tiền lương cao như vậy đích xác làm người động tâm lại còn nghi vấn.

Đại khái là hài tử rất khó dạy đi, cho nên lương mới cao như vậy.

Tôi nghĩ nghĩ vẫn là lấy năng lực của mình không đủ mà từ chối.

Giáo sư cũng không tức giận, vỗ vỗ vai tôi, nói: "Thật là quá đáng tiếc".

Tôi đi ra văn phòng, hậu tri hậu giác có một tia tiếc hận, dù sao cũng là một lần hai giờ bốn trăm khối, không thể bắt người ta không thèm để ý.

Qua một tuần, tôi đem bản thảo luận văn cuối kì thu được nộp lên văn phòng của giáo sư.

Giáo sư không ở đây, có một nam hài ngồi trên ghế sô pha màu đen ở đối diện. Đó là Phó Dư Dã đã mười sáu tuổi.

Ánh sáng trong văn phòng rất tốt, tảng lớn ánh sáng đem gương mặt hắn chiếu đến phá lệ trắng nõn, cùng với mặt mày tinh xảo. Phó Dư Dã vốn là đang xem sách, sau đó nâng lên đôi mi phảng phất như có trọng lượng.

Đồng tử là màu hổ phách nhợt nhạt, bên trong như có một con bướm màu đen.

Tôi đem luận văn đặt ở trên bàn, nhịn không được nhìn xem anh ta đang xem cái gì, liền thấy hắn nằm nhoài trên mặt bàn xem Kinh Thi.

Tờ kia là Kinh Thi đệ nhất đầu thơ "Quan Sư"

Phó Dư Dã nhìn có chút buồn rầu, hoặc là cái loại áp suất thấp phát ra lệnh người khác không được bỏ qua, tôi đột nhiên nhớ tới giáo sư nói đến tìm gia sư cho hài tử, tôi tưởng hài tử chỉ ở độ tuổi học tiểu học, không ngờ là lớn như vậy.

Hơn nữa cái loại chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi sạch sẽ thuần túy lại mới lộ đường nét xinh đẹp, giống đồ sứ nạm đá quý dễ vỡ lại cứng rắn. Là tác phẩm nghệ thuật đặt ở tủ kính pha lê cao quý cho người nhìn lên và tán thưởng.

Không nhịn được tới gần, lại thấy bản thân mình hèn mọn.

Khi đó tôi cũng không biết bị làm sao, đầu óc vừa động, liền đi qua nói với hắn, hai chữ này đọc "Con chim gáy" (?), là một loại chim.

Sau đó hắn hỏi tôi một vấn đề mà tới nay tôi đều cảm thấy buồn cười.

"Ý là đem chim nhốt lại sao?"

Ngày sau tôi chứng kiến hắn biến thành một người trầm ổn lạnh nhạt lại cường đại như thế nào, nhưng như cũ nhớ rõ lần đầu tiên gặp, hắn có thể coi như vô tri.

Thời điểm giáo sư trở về, tôi đã chỉ hắn đọc xong bốn câu thơ, hơn nữa là giải thích ý nghĩa.

Giáo sư nhìn tôi lại nhìn Phó Dư Dã, đối với trường hợp nhận nghề truyền đạo này thích nghe ngóng:"Tiểu Dã, đây là Đặng Lăng."

Sau đó tôi liền cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Phó Dư Dã, chỉ đơn thuần là lễ phép nhìn chăm chú, hình như là đem mặt của tôi liên hệ với cái tên kia.

Nhưng là tôi ở dưới ánh mắt thẳng thắng lại không hề có thâm ý đột nhiên sinh ra một loại cảm giác co quắp. Có lẽ là ngoại hình hắn thật sự đẹp, có lẽ là ánh mắt hắn quá thân cận, đều làm tôi có cảm giác lòng bàn tay ra mồ hôi.

Tôi hơi hơi muốn thối lui một bước, Phó Dã Dư liền chân thành, tha thiết lại kiên định hỏi: "Anh có thể làm tutor của em sao?"

Tôi không biết nên nhận lời hay từ chối.

Hắn nhất định là nhìn ra tôi do dự bất an, cho nên hạ thấp tư thái hỏi lại lần nữa: "Có thể chứ?"

Đôi môi của Phó Dã Dư giống như đá quý, giống như cánh hoa kiều diễm. Đồng tử nhạt màu phản phất một tia chán nản, theo dõi nhất cử nhất động của tôi, một ý niệm cũng không thể che dấu.

Khi đó tôi không biết hắn thông minh như vậy, lợi dụng sở trường của mình bắt giữ tâm tư của người khác. Cho nên mấy năm sau đó, tôi ở trước mặt hắn không cách nào cố kị lại nan kham.