Chương 11

Hồi ức là bản năng, nhưng nghĩ quá nhiều, chính là tự mình đa tình.

So với tôi, Phó Dư Dã mới là người không muốn hồi tưởng quá khứ đi, đồng tính luyến ái, sư đồ luyến, những từ đó đặt trên người ai cũng đều có hiệu quả sát thương cao, không cần phải nói đến người như hắn. Càng là thứ tinh xảo tốt đẹp thì càng không chịu nổi đã kích.

Tôi có gì để khẩn trương đâu, trừ Tiểu Sư ra, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, không có gì để mất.

Tôi đi đón Tiểu Sư như ngày thường, hôm nay nhà trẻ tổ chức hoạt động vẽ tranh, Tiểu Sư đem giấy vẽ hớn hở cho tôi xem, nói:"Ba, đây là con vẽ."

Sau đó đưa tôi xem hoa hồng nhỏ trên tay.

"Cô giáo nói con vẽ tốt lắm."

Tôi nhìn đồ vật không ra hình dáng trên giấy vẽ, chỉ có thể cười cười, khen bé.

Tối hôm đó lúc rửa tay, nước rửa tay cũng không cho tôi bôi, tự minh xoa xoa tay nhỏ béo, còn có ý che chở hoa hồng nhỏ trên mu bàn tay.

Tôi nói:"Phải rửa cho sạch, ngày mai con biểu hiện tốt, cô giáo sẽ dán cho con."

Tiểu Sư cố chấp lắc đầu, nghiêm túc nói:"Ngày mai dán tay bên này, hai tay con đều có."

Tôi dựa vào cạnh cửa, nghĩ buổi tối nhân lúc bé ngủ đem con dấu tháo ra.

Liền nghe bé nói:"Ngô Khả Hân có tận hai cái."

Lời này làm tôi hiểu ra. Vì thế hỏi bé:"Vì sao Ngô Khả Hân có tới hai cái?"

Tiểu Sư nghĩ nghĩ, nói:"Bởi vì tranh của bạn ấy vẽ đẹp nhất nên cô giáo thưởng cho bạn ấy hai đóa hoa hồng nhỏ."

"Là vậy sao, ba cảm thấy con vẽ cũng rất đẹp!"

Tôi dùng ngữ điệu khoa trương biểu dương bé, Tiểu Sư ngây ra một lúc, sau đó lại lộ ra biểu tình ngại ngùng, muốn cười lại cố nén, bé nháy mắt nhào vào trong lòng ngực tôi, kêu tôi.

Bộ dáng ngượng ngùng chọc tôi cười ha ha, bé không hiểu được lời trêu chọc của người lớn, cảm thấy tôi khen quá thẳng thắn, làm bé không biết phản ứng như thế nào.

Bé che miệng tôi lại, không cho tôi cười nữa.

Tôi hỏi bé:"Vì sao không cho ba cười?"

Trên mặt bé còn mang theo hai "má hồng" đáng yêu, tránh né ánh mắt của tôi, lông mi rũ xuống, lập tức ngũ quan phóng đại nào đó xuất hiện kế bên.

Tôi trong nháy mắt xuất thần, nhịn không được chạm vào hàng mi dày của bé, Tiểu Sư bắt được tay tôi:"Chính là không được cười, ba."

Âm cuối nũng nịu của con trai làm tôi đầu hàng vô điều kiện, được rồi, không cười thì không cười, ai bảo bé là bảo bối của tôi.

Đồng hồ sinh học của tiểu hài tử không giống với người lớn, tôi chỉ nhớ rõ lúc tôi còn nhỏ, mỗi ngày 8 giờ đã bị mẹ đánh thức, tuy rằng lúc đó trong nhà tôi có TV, nhưng cơ bản là không được ngồi trước TV quá nửa giờ, nhưng thời buổi này với thời tôi còn nhỏ không giống nhau, khoa học kĩ thuật điện tử phát triển từng ngày, tiểu hài tử lớn được vài tuổi, chơi điện thoại đi động còn thành thạo hơn người lớn, ít nhất Tiểu Sư học rất nhanh, có lúc tự mình tìm được phim hoạt hình, sau đó click mở ngồi xem.

Nhưng mà trên phương diện này, tôi rất nghiêm khắc.

Tôi không hi vọng bé còn nhỏ đã nghiện loại sản phẩm điện tử này, cho nên mỗi ngày trước và sau khi ăn cơm chỉ cho bé xem nửa tiếng, sau đó bồi bé làm một số động tác nhỏ động não động tay.

Như là bồi bé chơi ghép hình, xếp gỗ, gấp giấy các thứ.

Tiểu hài tử thật nhanh bị gợi lên hứng thú, hơn nữa đối với một sự kiện, sự vật có thể bảo trì lòng hiếu kì rất lâu, một bộ trò chơi ghép hình bé có thể ghép lại mấy chục lần không chán. Chơi tới 9 giờ tối, chính là giờ uống sữa, lên giường đi ngủ.

Trò ghép hình hôm nay khá khó, bé chơi đến có chút mệt nhọc, cho nên sau khi lên giường một lúc liền tự mình ngủ thϊếp đi, cũng không cần tôi kể chuyện cho bé.

Tôi lấy điện thoại đang sạc trên đầu giường, thấy có người gửi văn kiện lên diễn đàn công tác, là thông báo của nhân viên huấn luyện, click mở lại thấy chia làm vài mục, mỗi cái là chủ đề bộ môn huấn luyện khác nhau.

Tôi nhìn đến thông báo tin nhắn, rời khởi giao diện văn kiện, thấy được tin nhắn riêng chủ chủ biên gửi cho tôi:

[Tiểu Đặng, thứ sáu này tôi đi công tác một chuyến, khoảng ba ngày, cậu mang trang báo Meir đến báo cáo trực tiếp với Phó tổng.]

Theo sau là một thiếu nữ cầm dải lụa rực rỡ mang biểu tình cố lên.

Đáng tiếc, tâm tình của tôi lại giống như xe lửa chệch đường ray, một lời khó nói hết.

Nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được hỏi:[Không đợi chị về xử lí sao?]

Chủ biên:[Cậu có ngốc không? Cho cậu cơ hội biểu hiện mà còn không nhìn ra!]

Tuy rằng tôi biết chủ biên có ý tốt, nhưng tâm tình vẫn thật phức tạp, nếu là người khác, đương nhiên sẽ nắm chặt cơ hội biểu hiện trước mặt lãnh đạo, nhưng tôi cùng Phó Dư Dã trước kia là quan hệ giao lưu thân thể, hiện tại muốn tôi đi tăng độ hảo cảm, giống như ăn đồ ăn chính mình đã nhổ ra, còn không tự cách ứng mình sao.

Hơn nữa, Phó Dư Dã cũng không ngồi không để mình bị đẩy vòng vòng.

Nhưng ngoài mặt tôi chỉ có thể đồng ý, cũng không thể nói với chủ biên thật ra nhiều năm trước tôi cùng Phó tổng của chị có một chân, hơn nữa tiểu hài tử chị gặp tết năm ngoái là tôi sinh cho anh ta, ngẫm lại tổng biên cũng đã sắp bốn mươi, áp lực cuộc sống không nhỏ, vẫn là không nên ngược đãi chị ấy.

Vặn tối đèn ngủ lại, nhìn Tiểu Sư đã ngủ thành hình chữ đại, tôi nhẹ tay nhẹ chân đi ra phòng khách xem tư liệu của Meir.

Thông qua tin tức trong tư liệu, tôi biết được người phát ngôn ở Châu Á năm nay của Meir là Thẫm Miên.

Mười tám tuổi xuất đạo, hai mươi tuổi đóng phim điện ảnh, sau đó sự nghiệp nghệ thuật như diều gặp gió, hai mươi ba tuổi liền chạm đến danh hiệu ảnh đế, sau này lại phát triển ra thế giới, hiện giờ hai mươi lăm tuổi, có thể nói hắn vinh quang tột đỉnh.

Một người như vậy, nhận được phát ngôn ở Châu Á cũng không có gì lạ.

Sáng sớm hôm sau tôi ngồi trên xe Phó Dư Dã, cùng đến studio.

Xe này bên ngoài điệu thấp, bên trong xa xỉ.

Trên xe trừ tài xế lái xe, nữ trợ lí ngồi ở ghế phụ, tôi cùng Phó Dư Dã ngồi ở ghế sau.

Lúc vừa bước lên xe, còn có chút náo loạn xấu hổ.

Tài xế mở cửa cho tổng tài của hắn, đây là đương nhiên.

Nhưng Phó Dư Dã lại kéo cửa xe, nhường tôi lên trước.

Có tổng tài nào mở cửa xe cho cấp dưới của mình sao?

Tôi thấy loại việc ngốc này chắc chắn sẽ không làm.

Tôi vội vàng xua tay, nói:"Phó tổng, mời ngài lên trước."

Hắn không nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi, đôi môi mỏng mấp máy, đây là điềm báo tâm tình hắn không tốt, trước kia hắn cũng như thế, ngay từ lần đầu tiếp xúc, tôi đã cảm thấy hắn có điểm cao ngạo tùy hứng, nhưng tâm địa vẫn là tiểu thiếu gia thiện lương. Hơn nữa hắn nhỏ tuổi, lớn lên lại đẹp, rất nhiều lúc hắn muốn gì, tôi đều nghe theo.

Nhưng càng tiếp xúc sâu thì sẽ phát hiện, hắn là một khối ngọc lạnh, nếu sưởi ấm bên ngoài thì bên trong vẫn lạnh, hơn nữa còn cứng rắn, cố chấp. Muốn làm cái gì đều phải theo ý hắn.

Hắn chưa bao giờ là một người nóng tính sẽ bởi vì một chút không hài lòng lại khóc lại nháo.

Ngược lại, gia giáo tốt đẹp làm hắn biến biểu hiện không cao hứng thành có chừng mực, chính là loại cảm xúc có thể nhận thấy được, nhưng lại không tìm ra được điểm nào đã đυ.ng tới vảy ngược của hắn.

Giống như hiện tại.

Tôi thề nếu tôi tiếp tục đứng bất động ở cửa xe, hắn không nhất định đem tôi xách vô, nhưng nhất định sẽ cùng tôi đấu đến khi tôi thỏa hiệp.