Bây giờ cậu có thể được coi là chỉ có cô là người thân, cha ở trong tù còn 2 năm nữa mới ra ngoài, liệu cậu có thể bình an trưởng thành được không, không thể cũng phải có thể, cô bỏ cuốn sách xuống lòng đầy suy nghĩ.
Cô chắc chắn không bao giờ xem cậu là em trai, không cùng máu mủ, nhưng cô không thể bỏ rơi cậu được, cô như mẹ cậu chăm sóc từ bé, cậu không có lỗi gì cả một đứa nhỏ năm đó 7 tuổi đã phải theo cha lăn lộn bên ngoài, không ngày ăn ngon, hắn chỉ là một đứa nhỏ ngốc nghếch, làm sao biết được gì chứ, nghĩ vậy cô kêu cậu vào: "Tiểu Minh, vào đây."
Nghe được cô gọi, cậu đang rửa bát cũng vội vội vàng vàng chạy vào, không quên chỉnh đốn lại quần áo mặt mũi, bởi vì cô ghét nhất là bề bộn dơ bẩn.
Vì vội vàng mà cậu để lem xà phòng trên mặt, cô thấy nhưng cho qua, cô nghĩ mình không nên quá khắt khe với cậu, cậu ta còn chưa được 18 tuổi, để khiến cậu không áp lực nhiều.
Cậu quỳ xuống trước mặt cô, cô ngước nhìn cậu, chà cậu nhóc này mới đây đã cao quá rồi, quỳ xuống mà còn khiến cô phải ngước lên nhìn.
Cô bước đến ngăn bàn lấy ra một kẹp tóc nhỏ xinh xinh, đứng trước mặt cậu rồi kéo một chúm tóc của cậu kẹp lại, tay lau đi xà phòng trên mặt cậu, có chút dịu dàng nói: "Chả phải tôi ghét lôi thôi lắm sao?"
Biết mình mắc lỗi cậu vội vàng lau đi xà phòng trên mặt, càng lau càng bẩn, cô nhăn mặt chặn tay cậu đang phá lại: "Đừng lúc nào trước mặt tôi cậu cũng bối rối như vậy, tôi khiến cậu sợ hãi thế à."
Cậu vội vã lắc đầu: "Tiểu Minh không có sợ hãi, chỉ là không muốn chị buồn." Cuối thấp đầu, lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Cũng hiểu chuyện quá nhỉ, cô hỏi mong lung vài câu: "Nếu như chúng ta không làm chị em nữa, cậu thấy thế nào."
Cậu khó hiểu suy nghĩ một chút rồi bỗng xanh mặt bối rối: "Chị...chị là muốn vứt bỏ Tiểu Minh sao?"
Thấy sự bối rối của cậu cô vô thức nở nụ cười: "Ý tôi là không phải chị em, còn nếu vứt cậu được thì tôi đã vứt từ lâu rồi."
Lần này cậu hiểu nhanh nhưng mà... Từ trước đến giờ bọn họ cũng đâu phải chị em, bọn họ không cùng máu mủ, lúc đó dù chỉ 7 tuổi nhưng cậu đã biết nhận thức, cậu cũng biết cô đã vất vả như thế nào để nuôi dưỡng cậu, hơn là mẹ ruột nên cậu luôn vui vẻ nghe lời không dám cãi, bởi vì cậu nghĩ mình là vật cản to lớn nhất trong đời cô.
Nghĩ đến đây cậu không khóc là may lắm rồi, biết cậu suy tư, cô cười nhẹ nhàng: "Cậu không thấy nếu rời xa tôi cậu sẽ được vui vẻ hơn sao? Ví dụ như ở bên một cô gái dịu dàng khác, ví dụ hơn nữa là cô gái lúc sáng."
Nhắc đến cô gái lúc sáng cậu giật hết cả người: "Đừng nhắc đến, anh ấy sẽ đánh Tiểu Minh." Cứ mỗi lần bị đánh là cậu uất ức không ngừng, rõ ràng là không làm gì có lỗi với ai, không gây sự với ai, cứ luôn bị bắt nạt, nếu không chơi cùng Trần Cảnh chắc là cậu đã nghỉ học từ lâu, mà người như cậu thì cũng chỉ có Trần Cảnh chịu chơi cùng.
Biết được lý do cô âm thầm cười nhẹ, đánh cậu nhóc này, thế thì kỳ này xem như trung bình nhé.
Nhưng thấy hôm nay cô dịu dàng cậu nhẹ nhàng hỏi: "Có phải Tiểu Minh đã làm gì khiến chị không thoải mái không?" Lúc nào cũng rón rén như vậy.
Không thể khẳng định được nhan sắc này của cậu.
Cô vừa nói trêu vừa nói thật: "Tôi là người nuôi cậu lớn, nếu như ăn cậu thì cũng có thể mà, nhỉ?"
Cậu ngạc nhiên vô cùng, tuy cậu ngu ngốc nhưng cái này Trần Cảnh nói mỗi ngày, khiến cậu nghe phát đã đỏ hết cả mặt, nhưng là to gan nói: "Chỉ cần chị muốn cái gì cũng được."
Đúng vậy, cô là ân nhân cũng lâu người thân duy nhất, chỉ cần cô muốn cái gì cậu cũng làm...chỉ mong sẽ được cô quan tâm một chút.
Thấy được sự trung thành của hắn cô cũng phần nào vui vẻ, tươi cười đôi chút, vuốt tóc cậu: "Tôi là nói đùa thôi, em trai ạ."
Nghe tiếng em trai có gì đó đúng cũng có gì đó sai khiến cậu khó chịu vô cùng, nhưng hôm nay cô dịu dàng và cười nhiều nên cậu cũng không nghĩ nhiều nữa, duy trì được thế này là tốt lắm rồi.
Cô nằm xuống giường nhắm mắt nghĩ ngơi, cậu cứ thế đứng nhìn cô ngủ, cô đang muốn ngủ cũng khó thể thoải mái mà ngủ mở nhẹ đang hàng mi: "Cậu đợi tôi cái gì, chén đang đợi cậu ngoài kia."
Nghe cô nói cậu mới giật mình cuối đầu rời đi, phía sau vang lên giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn chút mệt mỏi: "Tuần sau là sinh nhật cậu, cậu muốn gì không?"
Hôm nay cô có vẻ rất kiên nhẫn, lần đầu tiên cô hỏi cậu muốn gì chứ không phải là quyết định cho cậu cái gì, cứ miên man suy nghĩ, cô không có kiên nhẫn gắt lên một tiếng: "Từ khi nào đứa trẻ ngốc như cậu cứ suy nghĩ vậy, nghĩ có ra cái gì không mà nghĩ."