Chương 2: Xin Lỗi

"Tôi là Lâm Hạ Hy, tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các bạn trong năm nay." Cô nói rồi liếc nhìn cậu một cái.

Cả lớp ngạc nhiên rồi lại vui mừng, họ nghỉ giáo viên chủ nhiệm càng trẻ càng dễ thở hơn, cộng thêm chủ nhiệm sinh đẹp sẽ có nhiều hứng thú học tập.

Chưa đợi mọi người kịp vui mừng cô đã làm cho hy vọng dập tắt với 10 qui luật của lớp khiến lớp phải khóc trong lòng, vì đây là lớp học bình thường không phải lớp chọn nên cũng không cần khó khăn đến như vậy - lớp 10A3

Trần Ảnh một bên cười nồng nhiệt, nhìn cậu mặt hết sức trêu ghẹo, ghé miệng vào tai cậu thì thầm :"Cách đưa em trai đi học này có vẻ hợp lý quá." Cậu ta như đang chuẩn bị xem trò vui, khoái trí vô cùng.

Như đã nói, ra chơi đến văn phòng sinh gặp cô, cậu là cậu bé ngoan nên chưa một lần cãi lời, hỏi người này người kia để đến văn phòng gặp cô, gõ cửa vài tiếng thì bên trong vang lên giọng nói quen thuộc :" Vào đi, tôi ở đây."

Câu rón rén bước vào, lúc nào nhìn thấy cô cậu cũng rén :"Tiểu Minh đến rồi."

Cậu nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của cô trong lòng có chút sợ, không biết sợ cái gì là sợ bị bỏ rơi sao?

Cô buông viết xuống ngước mắt lên nhìn cậu :" Cậu có cảm thấy mình phiền phức không?"

Cái này cậu biết nhưng đừng có lúc nào cũng nói như vậy :" Em biết, nhưng hôm nay em đã sai điểm nào." Cậu vẫn không dám nhìn cô cuối đầu có vẻ uất ức.

Cô nhìn tổng thể, một tay cô nuôi cậu từ lúc 7 tuổi, một người không quen không biết nhưng lại làm cản trở cô như thế làm sao cô có thể bày ra vẻ mặt vui vẻ, tuy là cậu không làm gì quá đáng đi chăng nữa cô cũng không thể cố tỏa ra hài lòng với cậu.

Cô chịu bao nhiêu cực khổ thì cậu sướиɠ bấy nhiêu, chưa bao giờ đi làm, để ở nhà cô nuôi đẹp trai trắng trẻo, cô nhìn ngứa mắt cực kỳ :"Tôi họ Lâm và cậu cũng vậy, việc tôi và chị là chị em sớm muộn gì mọi người cũng biết, ở trường biết điều một chút, đừng dính liếu gì đến các nữ sinh gây ẩu đả thì tôi sẽ bỏ mặc cậu đấy."

Nghe từ bỏ mặc cậu gật đầu lia lịa, miệng không ngừng nói, người tiếng xát lại phía cô kéo lấy tay áo :"Tiểu Minh hứa, nhất định sẽ không gây sự."

Nhận được câu trả lời mong muốn, nhìn vào mặt cậu khiến cô không thể ghét được, cô vuốt tóc cậu :"Về lớp đi."

Hành động này không phải là lần đầu cũng không phải thường xuyên nhưng đây là điều cậu thích nhất, cũng là khoảng khắc gần gũi nhất của 2 người.

Đúng là cậu đi đến đâu cũng có việc, chiều hôm nay đại cá khối 12 đã xuống tìm câu, thì ra chị gái lúc sáng là người anh ta thích, thấy người mình thích gần người con trai khác thì kiểu gì mà không tức.

Lúc trên đường về nhà cậu bảo với Trần Ảnh về trước muốn ghé siêu thị mua chút đồ về nấu ăn cho cô, trên đường mang tui đồ về thị gặp đàn anh khoá trên chặn giữa đường.

Cậu không nghĩ là chặn cậu lại bởi vì vậy chuyển vào thì làm sao có thù với ai được chứ, nên vẫn vui vẻ chọn đi đường cũ, nhưng cậu sai rồi rõ ràng là chặn cậu.

Tên to con cùng 2 tên khác đứng trước đường vào hẽm :"Mày là Lâm An Minh?" Hắn nhìn qua cậu một lượt rồi lấy điện thoại ra xem ảnh, mắt hắn từ từ tức hiện rõ tức giận.

Biết có chuyện chẳng lành cậu nhìn hắn, đôi mắt lúc nào cũng long lanh ánh nước. Thấy ánh mắt này anh ta còn khựng lại một chút, quay đi và bất ngờ quay lại cho cậu một đấm rồi chạy đi, không quên để lại một câu :" Cũng đáng yêu đấy, nhưng đừng dùng ánh mắt đấy dụ dỗ bạn gái tao."

Lúc này dù đau nhưng cậu không khóc, không chửi mắng lại cũng không nói gì, đứng dậy tay không quên nắm thật chặt bịch thức ăn và về nhà.

Về đến nhà cậu lấy đá lăn sơ qua, tìm một ít phấn bột che đi chỗ đỏ vì mới nên nó vẫn chưa được, bắt tay vào tất bật làm thức ăn mà không hề để ý vết thương đang chảy máu.

Đúng 18h cô về, bước vào nhà đã có mùi thơm thức ăn nồng nặc như thường lệ, cô bỏ túi xuống vào rửa tay rửa mặt sạch sẽ, vô tình nhìn vào sọt rác thấy một miếng vỏ băng keo cá nhân, nhưng cô cho qua không hỏi đến.

Dọn xong thức ăn , mặt cậu cũng bắt đầu sưng lên, hôm nay cậu không chọn ngồi trước mặt cô ăn mà ngồi bên cạnh cô dù thấy lạ nhưng vẫn không nói, để xem cậu ta muốn làm gì.

Ngồi nhai vô cùng từ tốn, như kiểu đang cấn cái gì đó ở miệng, cô bây giờ mới bắt đầu tra cứu.

Cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, quay sang nhìn cậu, lúc nào cũng cuối đầu trước cô :"Không nói cho tôi à."

Cậu vẫn im lặng nhưng không còn nhai được nữa, cô càng ngồi xát hơn, nhìn cậu chầm chậm cuối đầu thấp hơn, cô cũng không có thời gian chờ đợi, tiện tay kéo mặt cậu qua nhìn, vì cô ngồi bên phải cô nên cô chỉ thấy được má trái còn má phải sưng to thế này, đôi mắt ánh tia lửa, thấp giọng hỏi :"Như này là thế nào?"

Cậu vừa đau vừa uất ức :"Té ngã một chút."

Còn lâu cô mới tin, đứng lên lấy thuốc giảm đau và bông băng: "Miệng hư còn nói dối."

Cậu biết nói dối cô là điều không thể và cũng không nên, đành nói thật :"Là bị đánh một cái.". Cậu vội vàng nói :" Chỉ có một cái thôi."

Cô cười hẩy một cái, thấp giọng :"Chỉ có một cái? Cậu không biết đánh trả à?"

Cậu càng uất ức hơn :"Không nên đánh bạn."

Bất giác cô nghĩ, đây chắc chắn không phải lần đầu, vậy những lần trước cậu ta bị tê liệt à.

"Rõ ràng cậu to lớn như thế, sao lại để người khác ức hϊếp, đánh trả một cái thì sao, lần nay được còn có lần khác..cậu muốn..."

"Tiểu Minh không muốn gây rắc rối cho chị." Cô đang nói giọng nói lẫn nước mắt cậu rơi và ngắt lời.

Cô bỗng trầm mặt,đúng rồi, cô chỉ nói không được gây chuyện, nhưng không nói nếu có người gây chuyện thì phải làm sao.

Cô nhẹ nhàng lâu đi vết thương, lần đầu nói :"Xin lỗi."