Vu Nhiễm hung hăng trừng mắt nhìn nam sinh, “Niệm Sơ, tớ không có sao cả, đừng lo lắng, bên này tớ đang xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lập tức tới nhà tìm cậu liền.
“Nãy cậu đang nói chuyện với ai đó, sao lại thế này, tớ nghe gì mà coi thường mạng sống gì đó?” Kỷ Niệm Sơ truy vấn nói.
“thật sự không có việc gì đâu, tở đang đi ở trên đường, vừa mới có người gọi điện thoại đi qau tớ, không phải tớ, câu nghĩ cái gì thế, sao tớ có thể coi thường mạng sống mình chứ?” Vu Nhiễm hung tợn mắng trong điện thoại.
Kỷ Niệm Sơ nghe được giọng điệu bình thường của Vu Nhiễm, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên tâm cúp máy.
Vu Nhiễm vừa mới tắt máy xong, híp mắt nhìn nam sinh kia, tức giận nói, “Rốt cuộc con mắt nào của cậu thấy tôi muốn nhảy sông tử vẫn?”
“Em…” Nam sinh cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Chị mới vừa đứng ở lan can khóc, em cho rằng…”
Cậu vừa nói vừa cởi cái cặp sau lưng ra, cúi đầu vội vàng tìm cái gì đó.
“Tôi không khóc, gió lớn quá làm tôi cay mắt.” cô rất nhanh phản bác lại, còn định giáo huấn cái tên nhóc này một chút, nghĩ nghĩ, vẫn là thôi đi.
cô là một bà cô già sao có thể so đo với thằng nhóc này chứ, nam sinh này vừa nhìn cũng chỉ có mười chín hay hai mươi mấy tuổi, huống hồ gì người ta cũng xuất phát từ lòng hảo tâm.
Vu Nhiễm đeo kính râm lên một lần nữa, hướng về phía nam sinh xua tay, “Quên đi, chị đi trước.”
Nam sinh vừa mới tìm được khăn tay ngẩng đầu lên chuẩn bị đưa qua, bóng dáng người kia cũng đã đi xa, chỉ để lại thân ảnh tinh tế mơ hồ.
- --------------------
“Cậu thành thật nói cho tớ biết, rốt cuộc vừa rồi cậu làm gì?” Kỷ Niệm Sơ dựa trên sô pha, đôi mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt đỏ bừng, môi cũng có điểm sưng, hình như còn trầy da, còn có chút vết máu.
Toàn thân đều toả ra tính tình chán chường, ngay cả mặt sau của áo khoác đều có vết xước, nhăn nheo giống như lá cả, thấy sao cũng giống nhau.
Mí mắt cô giật giật, “Vu Nhiễm, cậu đây là chơi xe chấn hả?”
“Chấn cái đầu cậu á.” Vu Nhiễm bắt được cái hối liền ném về phía cô, hung hăng trợn mắt.
“Cậu tự nhìn lại bộ dáng bây giờ của mình đi ok, gương ở trong phòng quần áo.”
Vu Nhiễm lập tức bực bội, “Tớ không xem.”
“Mau thay đồ đi. Chúng ta đi dạo, lâu rồi cũng chưa đi ra ngoài chơi.” Kỷ NIệm Sơ thấy bộ dáng không vui buồn bực của cô, liền cười đề nghị nói.
Vu Nhiễm gật đầu ừ một tiếng, đi vào phòng thay quần áo.
Ở bên này Kỷ Niệm Sơ mới vừa mở WeChat ra, Bùi Lương Thành liền gửi tin nhắn tới, cô nhìn tin nhắn của anh gửi, kiềm lòng không được cười cười.
[-: Thứ sáu có rảnh không, tôi có một vụ kiện đặc biệt ở phiên toà, cô đi theo giúp tôi được không?]
[ngủ ngon: Tôi đi theo... Chắc không có sao chứ?]
[-: Đương nhiên là không.]
[ngủ ngon: Được, vậy tôi đi chung với anh. *nhe răng*]
[-: Nhớ tôi không?]
Kỷ Niệm Sơ dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào màn hình ba lân rốt cuộc vẫn gửi tin nhắn kia.
[ngủ ngon: Có phải anh đối với tất cả mọi người đều như vậy phải không?]
Cũng không nhận được tin nhắn gì, hồi lâu cũng không thấy anh trở lại, cô nghe thấy Vu Nhiễm đang trong phòng kêu to, "Cái đồ kẹp lông mi của cậu đâu rồi, sao tớ tìm không thấy?”
"Ở trong cái hộp ngay ngăn kéo thứ hai của bàn trang điểm." cô vừa mới dứt lời, điện thoại liền rung hai cái rồi dừng lại.
[-: mở cửa.]
?
Kỷ Niệm Sơ nghiêng người nhìn sang cái cửa đóng không kỹ, còn có khe hở ở giữa, cô nghĩ nghĩ, rồi đứng dậy đi mở cửa.
Mới vừa mở cửa ra, Kỷ Niệm Sơ liền bị ai đó ôm chặt lấy, rơi vào một cái ôm vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ, trên người đó có mùi hương quen thuộc dễ ngửi, ừ, là mùi hương mà cô thích.
Bùi Lương Thành cúi đầu, vùi đầu vào bên trong cổ cô, hô hấp phả ra hơi nóng phun ra bên cổ cô, cọ cọ làm cho cô ngứa ngứa, cô vừa muốn nói chuyện, cũng chỉ nghe giọng nói trầm thấp của anh vang lên, ở bên tai cô khẽ cười nói: " không có người nào khác cả, chỉ có em. " ( xin phép bắt đầu đổi xưng hô anh - em tại hai người đã có một bước tiến mới ))
Kỷ Niệm Sơ rụt cổ một cái, khẽ che môi cũng cười theo, " Ừ, em tin anh. "
cô đẩy anh ra, hỏi nhỏ, " không phải đáng lẽ ra anh nên ở văn phòng luật sư sao, sao lại đi về?”
" Mấy cái vụ kiện này tương đối đơn giản, tạm thời không cần anh phải ra tay.”
anh ngẩng đầu, vuốt tóc cô, trầm thấp cười nhìn cô.
Kỷ Niệm Sơ lấy tay nắm tay anh ra,"nói nhỏ chút, Vu Nhiễm đang ở đây, mấy ngày nay tâm tình của cô ấy không tốt, em đang chờ cô ấy để cùng nhau ra ngoài đi chơi. "
Vừa mới dứt lời cô liền ý thức được tình hình không ổn, sao lại giống ăn trộm vậy, có gì đó không đúng, vội càng đổi giọng, “không phải, ý của em là, chúng ta đứng ở cửa ra vào như vậy để cậu ấy thấy thì không tốt. "
Trời ơi...... Sao càng giải thích thì càng mơ hồ vậy nè, đầu Kỷ Niệm Sơ đầy xám xịt, thôi quên đi, tốt nhất cô nên im miệng luôn cho rồi.
Bùi lương thành nghe vậy quả nhiên nở nụ cười, thò tay lại ôm eo của cô thật chặt, cúi đầu xuống chậm rãi đến gần cô, vào lúc khoảng cách giữa hai chỉ còn đúng 1cm, thì anh dừng lại, tựa hồ trong lúc lơ đãng lướt qua cánh môi màu bạc từ dưới lên.
Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng hôn cái xoáy trên đầu cô một cái.
" anh sẽ đến đón em. " anh nói.
anh hôn một phát lên đầu cô... cô còn tưởng rằng anh sẽ hôn mình... Kỷ Niệm Sơ nói không ra được là mình đang chờ mong hay là sợ hãi, chẳng qua là loáng thoáng có hơi thất vọng.
Lúc trước cô nên nói chuyện yêu đương nhiều hơn một chút, nếu không thì giống như bây giờ một lần yêu đương cũng chưa nói, không có kinh nghiệm gì, thì cũng sẽ không bị dắt mũi như vậy.
Bùi Lương Thành nhìn biểu tình hơi thất vọng của cô, trong ánh mắt hiện ra một tia ngoài ý muốn, nhẹ nhàng cười cười, duỗi tay nắm lấy tay cô, mừoi đầu ngón tay đan vào nhau. (ỏoooooo)
Kỷ Niệm Sơ bị anh trêu chọc rất nhanh đã không đứng vững được, dựa vào cửa, thậm chí hai chân còn có chút nhũn ra.
anh cúi đầu, dùng tay nhẹ nhàng vuốt cổ cô, nhìn mạch máu nhỏ xanh tím như ẩn như hiện trên cô, trong mắt hiện ra vẻ chiếm dục mạnh mẽ.
Cuối cùng lại chỉ hôn khoé miệng cô, chôn ở bên tai cô thấp giọng nói, “anh chỉ đối với em như vậy, vĩnh viễn chỉ đối xử với em như vậy thôi.”
Phòng khách truyền đến tiến bước chân, Kỷ Niệm Sơ quay đầu liếc mắt một cái, hoảng loạn gật đầu, đẩy Bùi Lương Thành ra ngoài, ‘rầm’, đóng cửa lại. (Chắc chị có dịp đi Đà Lạt ăn bánh tráng nướng)
cô vốn dĩ định hỏi anh về id ‘niệm sơ tâm’, chuyện quét quà ngày hôm qua ở trên phát sóng trực tiếp, quên hỏi chuyện này luôn.
Vu Nhiễm vừa vặn đi ra, nhìn thấy Kỷ Niệm Sơ đứng ở cửa, có chút khó hiểu, “Cậu đứng ở cửa làm gì, có người tới sao?”
Kỷ Niệm Sơ lắc đầu, “Là bên bất động sản.”
cô nghĩ mình sẽ không khai ra đó là Bùi Lương Thành, cũng không muốn giấu giếm gì, mà chỉ sợ cô ấy lại nghĩ tới Hoắc Chính Phàm, sẽ có tình cảm chênh lệch, cô đã rất khổ sở rồi, vậy thì mình liền tận lực làm cho cậu ấy vui vẻ một chút.
“Ok lị.”
Vu Nhiễm đi đến tủ giày trước mặt, xách đôi giày cao gót của cô ra, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay chị em ta phải sung sướиɠ một phen.”
Giữa chân mày của Kỷ Niệm Sơ nhảy nhảy, nhìn cặp đôi giày cao gót kia, là một đôi giày cao gót có hồng hiệu Christian Louboutin, ừ…12 cm.
nói cũng trùng hợp, thương hiệu của hai đôi giày các cô đều giống nhau như đúc, cho nên hai người cũng thường xuyên đổi giày cho nhau, chẳng qua sau này Vu Nhiễm bắt đầu sống chung với Hoắc Chính Phàm, cô cũng không qua nhà cô ấy để đổi giày nữa.
“Nhiễm Nhiễm, cậu định mang đôi giày này sao?” cô thật sự nhịn không được, mở miệng hỏi.
“Này thì có cái gì, chị em ta hôm nay nhất định phải đi ra ngoài câu một anh đẹp trai, tại sao lại không thể ăn mặc đẹp chứ?” Trong miệng Vu Nhiễm ngâm nga một bài hát, giọng điệu nhẹ nhàng, ngược lại tâm tình giống như thật sự rất tốt.
Kỷ Niệm Sơ cạn lời, “đi thôi, cậu vui vẻ thì tốt rồi, dù sao người lái xe cũng khôgn phải cậu.”
Hai người lại ở nhà một lúc rồi mới ra cửa, Kỷ Niệm Sơ lái chiếc Audi R8 màu xanh ngọc của cô, đầu tiên hai người đi dạo phố ở Quốc Tế Trung Ngân, quét sạch một vòng từ trên xuống dưới, cho đến khi trên tay không còn cầm được gì nữa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà đi thương thành.
“Quả nhiên sảng khoái nhất là được tiêu tiền!” Vu Nhiễm xách túi, tâm tình rất tốt, cười tủm tỉm nói.
Kỷ niệm Sơ cười cười, hai người tay kéo tay nhau, trêu chọc nhau không ngừng trên đường đi.
đi đến bãi đỗ xe, cô cua xe một vòng rồi một vòng để đi ra ngoài, cô lái xe rất nhanh, dẫm chân ga hết mức, phóng xe đi nhanh.
Đây là chiếc xe thể thao hai chỗ ngồi, không gian cũng không lớn, vào lúc Kỷ Niệm Sơ mở cửa sổ xe ra, thì cô cũng thả chậm tốc độ lại.
Vu Nhiễm ngồi ở trên ghế phụ đưa bàn tay ra ngoài, gió thổi vào theo khe hở của cửa sổ xe, cô quay về phía cửa sổ, khuôn mặt bị gió thổi đỏ bừng, nước mắt chảy xuống. (Thôi, ở với KNS cả đời cũng được chị ơi, dẹp người thứ ba mang họ Hoắc qua một bên đi)
Kỷ Niệm Sơ thấy vậy, vươn tay ra kéo cô vào, đóng cửa sổ lại.
“Đừng làm bậy.” cô thấp giọng nói.
“Niệm Sơ, bây giờ tụi mình đi đâu?” Vu Nhiễm ngoan ngoãn ngồi xong, đột nhiên nghiêng người thò lại gần bên tai cô lớn tiếng nói
Kỷ niệm Sơ thấy dáng vẻ này của cô, tâm tình cũng tốt lên không ít, không nhịn xuống lại cười, “Cậu muốn đi đâu nào?”
“đi…… Ừ, đi qua quán bar mới mở ở hồ bên kia đi.” Vu Nhiễm cười nói.
Tác giả có lời muốn nói: Bác sĩ Hoắc ở chương trước muốn đi tìm đường chết
Vì thế sẽ up nhiều thêm một chương
Gửi ngọt ngào cho mọi người
hắn sẽ lập tức lập tức phải truy vợ hỏa táng một trận *nắm đấm*
Ban ngày cô đã đi qua chỗ đó rồi, không khí ở đó cũng rất tốt, phong cảnh cũng rất đẹp, đứng ở trên cây cầu kia, gió đêm thổi bay bay nhất định rất mát, thấm vào ruột gan, ừ, đột nhiên cô rất muốn đi xem.
“Được.”
Hai người một đường đi tới bên hồ, vẫn là cái quán bar xa hoa đó, tên là Thiên Ngâm, làm thẻ thành viên, công tác bảo mật cũng rất tốt, đem chìa khoá xe giao cho phục vụ của bãi đỗ xe, hai người liền đi vào cửa.
“Nhiễm Nhiễm, cậu đã đến quán bar này rồi sao?” Kỷ Niệm Sơ hỏi.
Vu Nhiễm lắc đầu, “Tớ chưa tới, nhưng tớ biết quán bar này, tuy vừa mới khai trương, nhưng rất nổi tiếng.”
Mới 8 giờ tối, quán bar cũng không nhiều người, nhưng cũng không tính là ít, hai người tìm một phòng ngồi xuống, lúc này Kỷ Niệm Sơ mới bắt đầu đánh gia mọi thứ xung quanh.
Quán bar rất lớn, thiết kế cũng rất hợp lý, có mấy tầng, chính giữa là một cái đài hình tròn, trên đài là dàn trống Jazz, bên cạnh trên mặt đất là các loại nhạc cụ bày rải rác, chắc là có người tới hát, nhưng mà người này còn chưa đến.
Phía dưới sân khấu còn có một cái sân nhảy hình nửa vòng tròn, nửa vòng tròn vây quanh cây cột.
Nhìn ra bên ngoài một vòng vây quanh đều là ghế lô, đều là ghế lô đơn, nhưng lúc mở cửa ra lại có thể thấy rõ ràng cây cột* ở bên ngoài, có thể nói thiết kế phi thường nhân văn. (Mọi người à, văn miêu tả của tui có hạn, gặp edit đoạn này tui như chết đi sống lại, từ cây cột ở đây bản convert là trú đài, raw là 驻台 ai biết hãy chỉ tuii, thank you)
Rượu được lên rất nhanh, Vu Nhiễm mở chai champagne rồi đổ một ly cho mình, ngồi ở trên sô pha, cửa mở rộng ra hơn phân nửa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Khắp nơi của quán bar đều chiếu ánh đèn năm màu, quỷ quyệt làm ánh mắt người ta mê ly, cái loại tinh tế này, nhợt nhạt này, không biết tên chất lỏng được rót đầy trong ly rượu là gì, chậm rãi nuốt xuống.
Vu Nhiễm từ lúc ngồi xuống xuống, liền một ly rồi lại một ly, không hề tiết chế lại.
Kỷ Niệm Sơ nhíu mày, tuy rằng tới bồi cô uống rượu, phát tiết tâm tình, nhưng cũng không muốn cô sẽ uống thành như vậy.
cô vốn định cướp lấy ly rượu trong tay cô ấy, có thể thấy được dáng vẻ khó chịu này của cô, cũng chỉ lẳng lặng nhìn cô nửa ngày, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài, không nói chuyện.
không biết khi nào, bên ngoài truyền đến giọng hát trầm thấp, Vu Nhiễm mơ màn liếc qua, ánh đèn tối tăm chiếu xuống làm cô không nhìn thấy rõ, nhưng từ hình dáng lại có thể mơ hồ nhìn ra là một nam sinh trẻ tuổi.
Nam sinh rất đẹp, đứng quay lưng về phía cô, trong ngực ôm một cây ukele, trong miệng hát khúc tình ca nhẹ nhàng mà du dương, so với mấy người đàn ông trang điểm trong hộp đêm, thật không giống nhau. (nam sinh này… không lẽ nào?!)
Giống như… Giống như giống với Hoắc Chính Phàm năm đó.