Chương 48

Bị tập kích trước sau, phải chết hay muốn hết đây!?

Có lẽ chính là phải chết thì mới hết!

Ninh Vũ Phi không dám quay đầu, cậu đang suy nghĩ về dấu hôn trên cổ mình, có phải nên giấu hay không chứ mà để thái tử nhìn thấy thì, tuyệt đối bùng nổ!

Hai người này mà đánh nhau trước mặt cậu thì… Móa nó, hình ảnh quá đẹp này cậu nghĩ cũng cảm thấy tận thế thế giới đang ập tới!

Hơn nữa hai người bọn họ vạn nhất một câu thông mà biết được dấu hôn này là người thứ ba lưu lại…

Trời trời ạ, ông trời ơi ông muốn đùa chết con sao!

Đại não Ninh Vũ Phi xoay chuyển 365 vòng, tưởng tượng vô số phương án cuối cùng lại không tìm thấy chiêu tốt, cậu có thể làm chính là kéo dài thời gian, trước không thể quay đầu, được giây nào thì hay giây ấy, chết chậm một lúc thì chính là một lúc QAQ.

May là trạng thái quá quỷ dị này, Ninh Vũ Phi đứng bất động không chọc người hoài nghi.

Mà hai người đàn ông đã đối chọi gay gắt lạnh nói giằng co.

“Tôi và Tiểu Vũ gặp nhau còn cần phải báo cáo với thái tử sao?” Nghị trưởng phản kích thái tử một câu.

Thái tử điện hạ ngoài cười nhưng trong không cười: “Sao lại không thể chứ? Mỗi ngày dây dưa với bạn trai cũ là có ý gì?”

Ba chữ ‘bạn trai cũ’ không nghi ngờ mà đâm trúng chỗ đau của nghị trưởng, sắc mặt hắn lạnh xuống, vươn tay kéo Ninh Vũ Phi qua, chặt chẽ ấn vào trong l*иg ngực, dùng giọng nói ôn nhu đến chấn động lòng người: “Có phải là bạn trai cũ hay không thì cũng phải cần ‘anh họ’ nhà cậu phán quyết.”

Nói xong lời này, Tạ Cảnh vừa vặn cụp mắt trông thấy vệt hồng bên cổ Ninh Vũ Phi, nghĩ tới đây là thái tử làm thì hỏa khí xộc thẳng lên não, trong thường ngày Tạ Cảnh là một người rất có phong động nhưng lúc này hắn cúi đầu, gần như dùng khí lực thô bạo cắn lên cổ Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi không thể tránh thoát, cậu bị đau kêu rên lên tiếng, không nhịn được khẽ gọi nói: “Học trưởng…”

Hắn nhưng thật ra là kinh sợ nhưng vì giọng nói khàn khàn mà lan tràn ra mùi vị khác.

Lần này, hoàn toàn đốt lửa cả hai nam nhân.

Tạ Cảnh vừa nghĩ không lâu trước đây Ninh Vũ Phi còn mặc cho thái tử hôn môi, cũng dùng thanh âm này gọi một tiếng ‘thái tử’ thì trong lòng như xuyên ngàn vạn lưỡi đao.

Thái tử nhìn thấy động tác của Tạ Cảnh, trong mắt hoàn toàn đỏ ngầu, trong thanh âm đè lên lửa giận ngập trời: “Tạ Cảnh con mẹ mày buông em ấy ra!”

Tạ Cảnh ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thẩm Lăng Dục: “Mày có tư cách gì muốn tao buông!”

“Tao không có? Mày làm mấy chuyện đó…”

Mắt thấy giữa hai người nồng nặc súng lửa hạt nhân, Ninh Vũ Phi vẫn luôn trầm mặc không thể hèn nhát thêm, cậu hít sâu một hơi cắt ngang lời thái tử: “Đừng nói nữa.”

Ninh Vũ Phi vừa mở miệng, hai người đều yên tĩnh dồn ánh mắt tới trên người cậu.

Ninh Vũ Phi cảm thấy ánh mắt ấy quá nóng, bây giờ cậu nhất định bị nướng chín mà cái cổ kia vì điểm hồng mà quá chói mắt!

Bây giờ cậu nên cảm thấy may mắn vì hai người họ hiểu lầm lẫn nhau, chỉ mong đừng để lộ dù rằng thây hi vọng ấy quá xa vời…

“Nơi này có kẻ đi người lại, lát nữa bị người trông thấy thì rất phiền toái.” Ninh Vũ Phi kiên trì đến một câu.

Thẩm Lăng Dục và Tạ Cảnh đều tỉnh táo lại.

Hai người đều không phải kẻ kích động, nếu dễ kích động thì đã không đi đến địa vị như hôm nay, chỉ là sáng nay bị kí©h thí©ɧ quá độ nên mới không biết lựa lời nói với kẻ trước mặt như vậy.

Nhưng tỉnh táo cũng không có nghĩa họ thoái nhượng.

Tay trái Tạ Cảnh vẫn vòng qua eo Ninh Vũ Phi, thanh tuyến trở nên bằng phẳng, giọng nói ôn nhu như hóa thành thực chất chạm vào đầu quả tim: “Tiểu Vũ, mấy ngày nay anh rảnh nên dẫn em đi nghỉ phép nhé?”

Ninh Vũ Phi nào dám đáp ứng.

Thái tử điện hạ cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Thật ngại rồi, Tiểu Phi đã đáp ứng tôi đi Bala tinh.”

Tay nghị trưởng ôm Ninh Vũ Phi đột nhiên dùng sức, Ninh Vũ Phi run lên, quả thật cậu đã đáp ứng Thái tử, lúc đó để không bị lộ nên Ninh Vũ Phi vì động viên thái tử mà đáp ứng vô số điều kiện, trong đó có đi Bala tinh hái đào…

Nhưng bây giờ thái tử đem lời nói này đi ra lại khiến Tạ Cảnh liên tưởng tới chuyện Ninh Vũ Phi đáp ứng thái tử tối hôm qua rồi lưu lại dấu hôn trên cổ cậu… Quá quá khốn nạn!

Ninh Vũ Phi không biết nên vui hay nên gào khóc.

Quả nhiên, Tạ Cảnh hiểu lầm hoàn toàn.

“Hai người có hẹn?”

Ninh Vũ Phi cảm thấy mình chính là tội nhân, trong lòng một người đã tổn thương lại còn đâm thêm cho một nhát, e rằng cậu còn tàn nhẫn hơn, cậu đâm cả hai.

Nếu là Ninh Vũ Phi quyết đoán thì đã không phải sống trong lo sợ trước sau như thế này!

Cân nhắc một lát, Ninh Vũ Phi nhỏ giọng nói rằng: “Đúng thế.”

Cả người Tạ Cảnh cứng đờ nhưng rất nhanh hắn nở nụ cười, giáo dưỡng tốt đẹp, phong độ hoàn mỹ phối hợp với ngũ quan anh tuấn khiến mỗi động tác cử chỉ của hắn đều mê người, lại càng không nói đến bây giờ Tạ Cảnh đang cố ý tăng thêm lực hấp dẫn này: “Không sao, anh cũng đi Bala tinh.”

Thẩm Lăng Dục thu liễm nụ cười, nheo mắt nguy hiểm nói: “Bị cự tuyệt thì tự giác chút, dây dưa như thế không thấy ngại sao?”

Thẩm Lăng Dục nói trắng ra nhưng Tạ Cảnh lại nhịn xuống, hắn quay đầu nhìn về phía thái tử, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Tiểu Vũ là chủ động từ chối và bị uy hϊếp từ chối, đó là sự khác biệt.”

Trong lời này có gai nhưng thái tử lại bình tĩnh, hắn cong nụ cười, báu vật đế quốc vạn phần chói mắt lại âm lãnh: “Vậy thì xem lại chút đi, rốt cuộc là ai đang đe dọa ai?”

Ninh Vũ Phi bế tắc, cậu vô cùng sợ hãi với chuyến đi Bala tinh này, hai người này muốn cùng cậu đi sao? Bọn họ muốn biến kỳ nghỉ phép của cậu thành độ kiếp kỳ sao?

Đừng xem một chữ, đó chính là khác biệt quá lớn.

(Chú: Nguyên gốc ‘kỳ nghỉ phép’ là ‘độ giả’.)

Một chữ là nhàn nhã tự tại, mỗi chữ là ngũ lôi oanh tạc…

Vừa nghĩ tới chuyện cậu phải đối mặt với vế sau, Ninh Vũ Phi đau lòng muốn chết.

E rằng, cậu nên suy tính không đi Bala tinh…

Không đợi Ninh Vũ Phi há miệng thì cậu lại ý ức đây là không thể.

Giờ cả hai đang đối chọi gay gắt, quay đầu lại cậu nói mình không đi… thì cả hai người này có khi dưới cơn nóng giận chặt cậu chết!

A a a a! Đau đầu chết đi thôi!

Ninh Vũ Phi chỉ đành kiên trì xem một bước đi một bước, trước mắt là nên trốn nhanh về nhà: “Việc đó… học trưởng, em chuẩn bị cùng người nhà đi Bala tinh, em về nhà trước cùng mọi người xếp đồ.”

Tạ Cảnh nghe vậy, buông lỏng tay cậu, nhẹ giọng nói: “Đi đi, bên hội nghị đã phê chuẩn cho Ninh Vũ Tường.”

Hắn tri kỷ như thế, Ninh Vũ Phi rất cảm kích, chỉ là không đợi cậu mở miệng thì thái tử đã kéo cậu qua, nhướng mày cười: “Anh họ đi thong thả, tôi và Tiểu Phi trở về phủ trước, dì và dượng đang chờ chúng tôi.”

Khoe khoang trong giọng quá mức rõ ràng rồi đó!

Nghị trưởng tuyệt đối không dám đặt chân vào cửa phủ bá tước nhưng thái tử lại có thể tùy ý ra vào.

Ngón tay Tạ Cảnh co rút, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng trên mặt hắn vẫn vững chãi duy trì phong độ tao nhã hoàn mỹ, nhẹ giọng nói với Ninh Vũ Phi: “Hẹn gặp lại sau.”

Ninh Vũ Phi muốn nói lời tạm biệt với Tạ Cảnh nhưng thái tử lại không cho cậu cơ hội ấy, lôi người trở về phủ bá tước, mới vừa vào cửa thì kéo Ninh Vũ Phi đến một góc, không nói một lời mà cắn lên cổ cậu, khí lực lớn đến mức không thể xuyên qua da thịt mà khảm vào trong huyết quản, nếm thử tư vị dòng máu.

Cái cổ của Ninh Vũ Phi hôm nay vận xui quá lớn, cậu bị đau mà kêu rên, dùng sức muốn đẩy Thẩm Lăng Dục.

Nhưng thái tử điện hạ giận điên lên, khí lực lớn đến kinh người, siết chặt cơ thể Ninh Vũ Phi không cho cậu nhúc nhích.

Lúc này không thể lấy cứng đối cứng, tuy cảm thấy trên cổ mình dính máu nhưng Ninh Vũ Phi vẫn vững vàng quyết tâm động viên nói: “Lăng Dục, anh tỉnh táo đi.”

Ninh Vũ Phi không tức giận, không nóng nảy cũng không có biện pháp, Thẩm Lăng Dục đầy ngập lửa giận bỗng nhiên đều mất mục tiêu như một quyền đánh vào bông, cảm giác vô lực đó quá mức bức điên người.

Thẩm Lăng Dục buông lỏng Ninh Vũ Phi nhưng vẫn muốn xả giận mà hôn lên môi cậu.

Ninh Vũ Phi đột nhiên mở to mắt, bản năng bắt đầu chống cự nhưng đối diện với đôi mắt đỏ ửng của thái tử thì tim chấn động đến phát đau.

Thẩm Lăng Dục hôn thô bạo dã man, tràn đầy tàn ác lộ liễu lại như liều mạng chứng minh thứ gì đó, không ngừng muốn xác nhận thứ gì đó, không ngừng dùng phương thức lừa mình dối người để bình phục lại lục phủ ngũ tạng.

Đợi đến khi Thẩm Lăng Dục buông ra thì Ninh Vũ Phi thở hồng hộc, bất đắc dĩ lên tiếng: “Lăng Dục…” Cậu không muốn nhìn thấy hắn tự dằn vặt như vậy.

Tiếc là thái tử không muốn nghe lời cậu, hắn ôm lấy cậu, chôn đầu bên trong hõm cổ, vóc dáng cao lớn lại như đứa trẻ bị vứt bỏ, không hề muốn rời xa Ninh Vũ Phi, dùng âm khàn khàn nói: “Chừng nào em mới quên hắn ta đây, đến lúc nào em mới không nghĩ tới hắn, đến khi nào trong mắt em chỉ có mình anh.”

Ninh Vũ Phi trầm mặc, không dám cam đoan với Thẩm Lăng Dục.

Cùng lúc đó, Tạ Cảnh ngồi tại trong phi hành khí sắc mặt âm trầm, trầm mặc một hồi mới đột ngột mở miệng, trong không gian bịt kín vang vọng ngữ điệu hoa lệ lại lạnh thấu xương.

“Tối hôm qua họ ở đâu.”

Bởi vì vừa nãy Tạ Cảnh vẫn luôn ôm Ninh Vũ Phi nên trông thấy thứ đó rất nhiều, dấu hôn này tuyệt đối không chỉ ở trên cổ, dù cổ áo quân trang khóa chặt nhưng hắn vẫn thấy dấu đỏ kéo dài xuống dưới, hơn nữa bước chân của Ninh Vũ Phi lướt nhẹ…

Hận ý thấu xương đốt cháy lục phủ ngũ tạng, trên mặt Tạ Cảnh bình tĩnh nhưng khớp tay trắng bợt lại bại lộ tâm tư của hắn: Hắn phải biết bọn họ đang làm cái gì!

Không lâu sao thì một lượng thông tin lớn truyền đến trí não, Tạ Cảnh thông qua công cụ kết nối nhìn thì càng nhíu chân mày.

Tối hôm qua Ninh Vũ Phi không ở phủ bá tước, tối hôm qua thái tử điện hạ không ở cùng Ninh Vũ Phi!

Là ai?

Còn có ai!

‘Ầm’ một tiếng, Tạ Cảnh đập một quyền lên tay vịn, kèm theo tiếng đập vang là đau nhức nhưng lại không sánh bằng đau xót ở tận trong xương cốt.

Không phải Thẩm Lăng Dục làm, còn có người khác, hơn nữa còn là người hắn không biết!

Trong đầu Tạ Cảnh hiện lên những ngày tháng đánh mất Ninh Vũ Phi, thời gian ba năm ấy là quãng thời gian đáng sợ nhất trong cuộc đời hắn: Chật vật, thống khổ, bất kham, nát đến cực hạn thần kinh, khát vọng cái chết, tuyệt vọng với sống sót, đánh mất chính mình… không thể chịu nổi, cuộc sống như vậy hắn không muốn chịu đựng thêm một lần nào nữa.

Hưởng thụ qua ánh sáng, sao có thể cam tâm chìm vào trong bóng tối?

Chiếm được cứu rỗi, sao có thể nỡ lòng buông bỏ?

Tại sao luôn có người muốn cướp người đó khỏi tay hắn? Tại sao luôn có người muốn cướp đồ của hắn?

Hắn cần người đó, trên đời này không ai cần người đó bằng hắn!

Tạ Cảnh đột nhiên mở con mắt, thấp giọng nói: “Điều tra, người trong quân đội!”

Hôm qua Ninh Vũ Phi đi quân đội, sau một đêm không về thì để lại dấu vết như vậy, không cần nghĩ cũng biết đó là người trong quân đội.

Bốn năm Ninh Vũ Phi tham gia quân đội là thứ hắn không thể khống chế, mà trong bốn năm này xảy ra chuyện gì hắn cũng không thể điều tra được toàn bộ, nhưng giờ đã có đường vào, phải tìm cho rõ người khiến Ninh Vũ Phi động tâm.

Trong đầu Tạ Cảnh lóe ra tư liệu vô số người, cuối cùng cố định trên gương mặt ngông cuồng cường thế của một người đàn ông.

Hoắc Bắc Thần.

—— nếu là ngươi thì lần này hợp tác còn có ý nghĩa gì nữa.



Ninh Vũ Phi lén lén lút lút lên lầu, thay đổi thành áo cao cổ mới đi xuống lầu, may mà mấy hôm nay trời đổ lạnh nên mặc vậy dù hơi mất tự nhiên nhưng cũng không quá quái lạ.

Lúc thay quần áo, Ninh Vũ Phi nhìn gương đánh giá nửa ngày, đúng là rất bất đắc dĩ.

Màu da Ninh Vũ Phi không tính là quá trắng, con trai mà, trắng như vậy làm gì nhưng dù trắng hay là không trắng thì bị gặm thành như vậy thì cũng là một cảnh giới.

Nếu Ninh Vũ Phi là thẳng nam thì đi ra ngoài, nhất định bị đám anh em cười chết vì cậu đi tìm một con mèo hoang làm bạn gái.

Được rồi… Dù là bạn gái mèo hoang cũng không làm ra chuyện như này! Đến ba người mới được…

Bất giác, trong đầu Ninh Vũ Phi lại hiện lên hình ảnh thái tử, nghị trưởng và nguyên soái miêu hóa.

… Quá, quá moe rồi!

Ninh Vũ Phi lắc lắc đầu, cười khổ, tâm thái này đúng là tự mình luyện ra, ở trong tình huống này vẫn có thể tự mình mua vui.

Nói thật, nếu có ba con mèo như thế thì chủ nhân của chúng nó cũng bị cào cho chết, chứ đừng nói đây là ba người…

Cậu hưởng không nổi cái ‘ôm trái ấp phải’ này, Ninh Vũ Phi tự giận mình mà bọc cả người thành bánh chưng.

Cậu thay quần áo, thái tử không lên cùng, thậm chí hắn còn không tiến vào phủ bá tước.

Ninh Vũ Phi lên lầu, hắn đi thẳng về phi hành khí, sau khi mở ra thì sầm mặt dò hỏi: “Tối hôm qua hắn ở cùng Tạ Cảnh, sao không nói cho tôi?”

Vì chuyện dấu hôn lần trước nên thái tử canh chừng Ninh Vũ Phi rất kỹ, chỉ cần Ninh Vũ Phi rời phủ thì hắn là người biết đầu tiên, ví dụ từng có lần ra đêm thì nhất định phải báo ngay cho Thẩm Lăng Dục.

Ninh Vũ Phi không quên được Tạ Cảnh, hắn biết, Tạ Cảnh có dây dưa không dứt với Ninh Vũ Phi, hắn cũng biết.

Nhưng lần này, sao Thẩm Lăng Dục có thể cho Tạ Cảnh thêm cơ hội!

Chuyện bốn năm trước, sao có thể giẫm lên vết xe đổ!

Sau khi Thẩm Lăng Dục lạnh giọng chất vấn thì thuộc hạ lập tức trả lời.

Thẩm Lăng Dục xem tài liệu trong tay, trong mắt tràn đầy cuồng phong sóng lớn, hận không thể nghiền nát xung quanh.

“Tối hôm qua Ninh Vũ Phi không ở cùng Tạ Cảnh?”

Vậy là ai!

Quân đội… Nguyên Soái hào.

Lý Đại Lỗi, Kinh Hình, An Thanh… Những người tiếp xúc với Ninh Vũ Phi đều hiện lên một lượt trong đầu Thẩm Lăng Dục.

Cuối cùng hắn đột nhiên mở mắt ra, ánh nhìn u tối như không gian đều là địa ngục.

Hoắc Bắc Thần!

Bỗng dưng, Thẩm Lăng Dục hoàn toàn tỉnh táo, trong mắt hắn hoàn toàn trống rỗng, trên mặt lạnh băng, vững vàng ngồi trên ghế dựa, thần thái tỉnh táo khiến người nhìn không thấu càng không suy đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Ninh Vũ Phi hồn nhiên không biết sau lưng mình đang có chuyện phát sinh, cậu an tâm cùng cha mẹ thu dọn đồ đạc.

Dương Nhược Vân vô cùng hứng thú đối với kỳ nghỉ bất ngờ của Ninh Vũ Phi, vì Bala tinh là một tinh cầu có nhiệt độ ổn định nên bà xếp rất nhiều bộ quần áo đẹp, hoàn toàn thả lỏng đi du lịch.

Ninh Vũ Phi thấy vậy thì rất thoải mái, tuy nói bọn họ đều chán ghét Dương Thanh Hải đến cực điểm nhưng dù sao Dương Nhược Vân không giống họ, đó là cha ruột của bà, nếu bà có thể tuyệt tình với gã thì đã không thỉnh thoảng tiếp tế vào lần, trả nợ cho gã và trợ giúp sinh hoạt.

Nhưng bây giờ nhìn thần thái Dương Nhược Vân chắc đã thoát khỏi u tối, không cần quá lo lắng.

Người một nhà đều thu thập xong, thái tử cũng xuất hiện, hắn giương lên nụ cười mê người, dăm ba câu đã khiến Dương Nhược Vân cười rộ.

Dương Nhược Vân còn không yên tâm hỏi: “Điện hạ bận như vậy, sao có thể nghỉ đi ra ngoài chứ?”

Thái tử nhìn qua Ninh Vũ Phi, sau đó chớp mắt với Dương Nhược Vân: “Bận mấy cũng phải bồi người nhà.”

Lời này của hắn quá ghim tim, Dương Nhược Vân xót mũi, càng thương tiếc cho hắn.

Ninh Vũ Phi vốn đang lo lắng đề phòng, sau đó thì mặc kệ. Đằng nào cũng là tử cục, đến đâu thì đến đó!

Thái tử xuất hành, dù không công khai nhưng thế trận vẫn không nhỏ.

Vì lý do an toàn nên bọn họ ngồi là tinh hạm chuyên dụng, phòng ngự cấp S, đừng nói là đi Bala tinh mà đi đến thiên hà cũng không thành vấn đề.

Từ đế đô tinh đến Bala tinh dùng hơn bốn giờ, thiết bị trong tinh hạm đầy đủ, từ quán bar đếm rạp chiếu phim, thư viện, bể bơi, các loại sân vận động, thậm chí có cả võ trường cơ giáp… Bốn tiếng đủ để tham quan một vòng.

Dương Nhược Vân đi spa, Ninh Tử An uống trà tại thư viện, Ninh Vũ Tường đi sân vận động.

Thái tử điện hạ có ý đẩy bọn họ đi, Ninh Vũ Phi có thể cảm giác được nhưng không có biện pháp ngăn cản.

Tinh hạm lớn như vậy, bọn họ chỉ có năm người, muốn tụ tập một chỗ cũng chuyện khó.

Chỉ còn dư lại hai người, Thẩm Lăng Dục ôn nhu hỏi Ninh Vũ Phi: “Muốn chơi gì không? Anh đưa em đi.”

Ninh Vũ Phi cân nhắc rồi hứng thú hỏi: “Trong bar có rượu gì?”

Thẩm Lăng Dục cười vô cùng sủng nịch: “Tất cả đều là thứ em thích, đến đây đi!”

Ánh mắt Ninh Vũ Phi sáng lên nhưng trên mặt còn có ngượng ngùng, cậu hắng giọng nói: “Cũng không nên uống rượu mạnh…”

“Anh biết, đều là ngọt, không say.”

Ninh Vũ Phi gật đầu liên tục.

Ý cười trên môi Thẩm Lăng Dục lan đến mắt, không nhịn được mà nắm chặt tay Ninh Vũ Phi: “Còn có đồ ăn, có rất nhiều Karp nhưng không có đầu bếp ở trong Tinh Thần tháp.”

Ninh Vũ Phi nghe tới Karo thì nhanh chóng nói: “Cái đó ăn ngon mà, không cần quá cầu kỳ.”

Thái tử khiêm tốn nói vậy nhưng đầu bếp chuyên trách trên tinh hạm có thể không ngon sao? Chinh phục một Tiểu Phi tham ăn là chuyện quá dễ dàng.

Hệ thống cân bằng trong tinh hạm vô cùng tốt, ngồi bên trong lại không hề có cảm giác gì, Ninh Vũ Phi thích nhất là rượu trái cây, trong rượu có mùi thơm đặc thù của trái cây, cay cay ngòn ngọt, khi uống vào cuống họng còn rất ấm, rất thư thản.

Thật ra tửu lượng của Ninh Vũ Phi không tệ, Ll như vậy cậu vẫn có thể đẩy ngã nhưng cũng không phải ngàn chén không say, hơn nữa Ninh Vũ Phi không thích uống say, không thích say rượu thất thố, cũng không thích ngày hôm sau đau đầu cho nên không động vào rượu mạnh mà rất thích rượu có nồng độ nhẹ, uống mà không say mới là tốt nhất.

Thái tử nhìn Ninh Vũ Phi vui vẻ thì bản thân cũng vui vẻ, uống một chút lại bắt đầu ghẹo người.

Miệng Thẩm Lăng Dục ngọt thích làm nũng, trời sinh mang dung mạo tuấn mỹ, chớp mấy cái Ninh Vũ Phi đã chống đỡ không nổi.

Uống uống, hai người lại càng ngồi gần nhau.

Đợi đến khi Ninh Vũ Phi hơi mơ hồ thì Thẩm Lăng Dục đã ôm cậu vào trong lòng, hai người cùng uống một ly, ăn cùng một món điểm tâm.

Tư thế mập mờ này, Ninh Vũ Phi tỉnh hồn lại không nghĩ ra.

Thẩm Lăng Dục ôm lấy eo cậu, dùng âm thanh mềm nhẹ lại cường thế nói: “Đừng nhúc nhích.”

Thân thể Ninh Vũ Phi cứng đờ.

Thẩm Lăng Dục kề sát cắn bên tai Ninh Vũ Phi, nhẹ giọng nói: “Không làm gì, chỉ trò chuyện được không?”

Ninh Vũ Phi mở miệng nói: “Em sợ cha mẹ về tới.”

Thái tử trấn an: “Có người bên ngoài canh giữ, họ đến sẽ báo cho chúng ta.”

Ninh Vũ Phi yên lòng nhưng vẫn ngồi không yên.

Thái tử lại rất hưởng thụ, cọ cọ bên cổ Ninh Vũ Phi, lơ đãng hỏi: “Tiểu Phi, có thể kể cho anh một số việc trong quân đội không?”

Không biết tại sao thái tử hỏi việc này, Ninh Vũ Phi bỗng dưng chột dạ.

“Em đi Vân Chưng tinh mấy năm, anh lại không nghe được tin tức, nếu không phải thỉnh thoảng em gửi thư cho anh thì anh rất muốn chạy đi tìm người.”

Thẩm Lăng Dục nói tới điều này, Ninh Vũ Phi mơ hồ có ấn tượng.

Khi đó thái tử bận rộn đứng vững gót chân ở đế đô tinh còn Ninh Vũ Phi đi chiến trường, lúc cậu rời đi đã đáp ứng thái tử, định kỳ gửi thư cho hắn nói về tình hình của mình.

Nhưng định kỳ quá đứt quãng, vì chiến trường hỗn loạn nên tín hiệu bị nhiễu không ít, thông tinh truyền cực mạnh đều bị dẫn sai nên cậu gửi hai mươi thì thái tử chỉ nhận được bảy. tám là tốt rồi.

Hơn nữa trong thư không nói gì thêm vì sợ có người cướp tình báo nên Ninh Vũ Phi chỉ báo bình an.

Giờ thái tử hỏi lại không có gì đáng trách.

Ninh Vũ Phi không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng nói một số chuyện trong ký ức.

Thời gian bốn năm có vô số hồi ức, Ninh Vũ Phi quen được rất nhiều bạn bè, trải qua vô số trận chiến, tùy ý nói một cái cũng đủ để gϊếŧ thời gian.

Thẩm Lăng Dục yên tĩnh nghe, nghe đến nơi nguy hiểm thì đau lòng hôn Ninh Vũ Phi một cái, nghe đến chỗ vui vẻ thì mỉm cười cọ cọ cậu…

Ban đầu Ninh Vũ Phi còn tùy tiện nói nhưng càng về sau thì ký ức càng lúc càng thức tỉnh, có nhiều thứ bị xem nhẹ đã quên, những thứ vụn vặn, đoạn ngắn ngổn ngang đều từ từ hiện rõ.

Trên chiến trường chém gϊếŧ, chiến hữu giao phó lẫn nhau, chiến đấu đẫm máu, thắng trận gian nan, có rất nhiều người chết đi, rất nhiều người bị thương, rất nhiều người vĩnh viễn chỉ lưu lại trong trí nhớ.

Ninh Vũ Phi nói nói, âm thanh từ từ hạ thấp, đến cùng trong đầu cậu không ngừng hiện lên một hình bóng của một người đàn ông.

Sau lưng hắn kiên cố khiến lòng người tin cậy, hắn trở thành tín ngưỡng để mọi người mạnh mẽ tín phục.

Vô số lần trở về từ cõi chết, vô số lần chuyển bại thành thắng, vô số lần cứu vớt và phá vòng vây.

Giống như Chiến Thần từ trên trời giáng, bình phục tai nạn, sáng lập kỳ tích, độc chiếm tầm mắt mọi người.

Bỗng dưng tim Ninh Vũ Phi hơi ngưng lại, có phần không nói nổi.

Âm thanh Thẩm Lăng Dục bỗng ghé vào tai cậu vang lên: “Là Hoắc Bắc Thần, đúng không?”

Diễm Thiếu: Hiệp sĩ đập nồi, một like cho anh:v