Ninh Vũ Phi bị dọa đến mồ hôi lạnh toàn thân.
Nhắc đến nhẫn, Tạ Cảnh để tâm rất nhiều so với hai vị kia, bởi vì vị này luôn muốn công khai quan hệ hai người.
Ninh Vũ Phi vội mượn cớ: Fan nghị trưởng đại nhân quả thật rất nhiều, hôn nhân đại sự có thể sánh ngang với đại sự quốc gia, nếu bị bại lộ, Tạ Cảnh không có chuyện gì, nhưng cậu và người nhà cậu thì đừng nghĩ tới có ngày tháng sống yên ổn.
Lý do không thể không cân nhắc, dù sao xuất thân Ninh Vũ Phi quá nhỏ, Ninh gia chỉ có danh hiệu bá tước, mà toàn bộ thế gia trong thủ đô tinh đều biết, đây chính là cái xác rỗng, có thể kiên cường chống đỡ đến giờ đều nhờ vào Dương Nhược Vân dụng tâm kinh doanh.
Gia thế như thế cùng đại công Hầu phủ sáng như mặt trời, quả thật không thể so nổi.
Lại càng không nói Tạ Cảnh cá nhân có mị lực ra sao, danh hiệu ‘người đàn ông hoàn mỹ nhất dải ngân hà’ không phải giỡn, nếu bị người ta biết bạn đời của hắn chỉ là một tiểu nhân vật danh bất hư truyền thì…
Ha ha, tiếp đó không phải truyện cổ tích cô bé lọ lem biến thành vương phi, mà là kết cục đố kị hận thù, đủ khiến Ninh Vũ Phi chịu không nổi!
Đừng nói cái gì mà nghị trưởng – sama sẽ bảo vệ cậu, minh tiễn dễ chặn ám tiễn khó phòng, không ai có thể che chở ai cả đời, dù Ninh Vũ Phi có tư tâm nhưng cậu dứt khoát đong đo cái lợi cái hại trong đó, vì thế Tạ Cảnh cũng không thể không bị thuyết phục.
Chỉ là đánh người ta xong thì phải biết dỗ dành, Ninh Vũ Phi khuyên can đủ đường, cuối cùng bảo đảm với Tạ Cảnh: Sau này hai người gặp mặt, cậu nhất định mang theo nhẫn.
Đặc biệt lời này mới nói còn chưa tới một tuần, đây là lần đầu hai người hẹn gặp nhau, cậu lại quên đeo nhẫn!
Đúng là tìm đường chết a tìm đường chết, thực sự là ra vẻ muốn chết a muốn chết a!
Ninh Vũ Phi câm nín.
Càng nguy hiểm hơn là… Cậu thật sự không nhớ rõ cái nào là nhẫn của Tạ Cảnh…
Tuy thừa kế ký ức, nhưng cũng không phải cái gì cũng nhớ rõ, chi tiết nhỏ này cậu căn bản không để ý!
Theo lý thuyết… Nhẫn đều là theo đôi, tuy cậu không nhớ rõ, nhưng chỉ cần Tạ Cảnh mang nhẫn thì cậu cũng có thể nhận ra.
Đáng thương lại là, ‘Ninh Vũ Phi’ cũng đem đường lui của cậu cắt xong.
Cái tên này vì phòng ngừa vạn nhất, chặn nước mà nói với Tạ Cảnh: “Chúng ta đừng công khai quan hệ trước, anh đừng mang nhẫn có được không.”
Tạ Cảnh sao có khả năng chấp nhận, mà ‘Ninh Vũ Phi’ lại xài chiêu cũ: “Học trưởng anh thử nghĩ xem, mỗi ngày có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh như vậy, vạn nhất để ai thấy tay anh đeo nhẫn, phát hiện ra nhẫn, vậy nhất định sẽ nhấc lên một làn sóng lớn, nhiều tên rảnh rỗi không việc làm trong đế quốc truy tìm, em sớm muộn gì cũng bị người ta truy ra, đến lúc đó…” Chết càng khó coi hơn.
‘Ninh Vũ Phi’ vì giúp kê đường mà nghĩ vắt óc, lại không nghĩ tới Ninh Vũ Phi thảm hại bây giờ.
Tạ Cảnh theo ước định không đeo nhẫn, lúc này cậu đánh chết cũng không nhận rõ a a a!
Chẳng lẽ phải liều mạng đánh cược xác suất 1/3?
Quả nhiên vẫn là…
Ninh Vũ Phi quyết tâm, hạ thấp giọng, tội nghiệp nói: “Học trưởng, thật là có lỗi.”
Đôi mắt đào hoa Tạ Cảnh gắt gao, yên tĩnh nhìn cậu.
Tim Ninh Vũ Phi nhảy một cái, cứng rắn chống đỡ nói rằng: “Lúc đó em ở một mình, lấy… lấy nhẫn ra xem một chút, không ngờ sau đó tinh hạm xảy ra chuyện, em tuy không có chuyện gì, nhưng nhẫn… rớt.”
Trái lương tâm nói ra lời này, Ninh Vũ Phi thật sự ý định tự tử cũng có! Đời này cậu chưa từng lừa ai, không ngờ lúc này lại phải nói dối liên hoàn!
“Ở trên tinh hạm, em lấy nhẫn ra?” Thanh tuyến Tạ Cảnh rất mê người, âm thanh nói chuyện thả chậm như đang nói ra lời tâm tình.
Tiếc là Ninh Vũ Phi lại không để ý đến cái đó, cậu chỉ kinh hồn táng đảm tiếp tục che lấp: “Đúng thế.”
“Tại sao muốn lấy ra?”
“Vì…” Ninh Vũ Phi cúi đầu, cậu là bị dọa sợ, mà dáng vẻ khẽ run lại cực kỳ giống e thẹn, “… Đang nhớ học trưởng.”
Nói rồi, nói rồi, Ninh Vũ Phi cảm thấy tiết tháo của mình đã một đi không trở lại!
Mà hiển nhiên, phong cách nói dối của ‘Ninh Vũ Phi’ vô cùng có hiệu quả.
Bầu không khí băng lãnh vừa nãy lập tức dịu lại, vẻ mặt Tạ Cảnh tuấn nhã khẽ hòa hoãn, đưa tay ôm cậu vào lòng: “Em không có chuyện gì là tốt rồi, nhẫn rơi rồi thì thôi, qua mấy ngày nữa anh tặng em cái khác…”
Thanh âm hắn càng ngày càng ôn nhu, quả thực như gió đêm đầu hè, rất nhẹ lại mang từng đợt khí nóng, xuyên thấu qua da thịt mà chạm vào đầu trái tim, “Có thể cầu hôn em thêm một lần, anh rất cao hứng.”
Cầu hôn thêm một lần!?
Vốn là lời tâm tình rung động lòng người, Ninh Vũ Phi lại chột dạ muốn tìm chết.
Cậu đây là tạo ra cái nghiệt gì vậy hả!
Cũng may nhân viên phục vụ tinh thần tháp xuất hiện đúng lúc, giải cứu Ninh Vũ Phi.
Tạ Cảnh đã sớm ăn qua bữa trưa, lúc này một bàn mỹ thực dọn đến, hai bọn họ cũng vào ngồi.
Mỹ thực tinh thần tháp quả không phụ danh tiếng của nó, đúng là thế gian khó gặp, món ngon ngàn tỉ người khó cầu.
Ninh Vũ Phi vốn chột dạ lại hổ thẹn, căng thẳng, còn tưởng rằng bản thân nhất định ăn không vô, ai ngờ vừa mới động đũa đã không ngừng được.
Thật là kimochi~ (ăn quá ngon đi!)
Ngon đến mức không từ nào diễn tả nổi!
Mắt Ninh Vũ Phi đột nhiên sáng ngời, khóe môi cũng nhịn không được mà giương cao.
Tạ Cảnh không động vào thức ăn, chỉ nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Ăn ngon chứ?”
Ninh Vũ Phi gật đầu liên tục: “Ngon, rất ngon!”
Tạ Cảnh mỉm cười, trong con ngươi như tràn đầy ánh sao: “Trước uống một ly nước, rồi lại nếm thử Túc Thảo Tiên, mùi vị sẽ tốt hơn.”
Ninh Vũ Phi nghe theo lời hắn, chỉ ăn một miếng thôi mà suýt nuốt luôn cả lưỡi: “Tại sao có thể ngon đến thế chứ!”
“Thích là được rồi.” Tạ Cảnh lại đem mấy món và tiêu chuẩn cách ăn nói cho cậu nghe một lượt.
Một bữa cơm, bọn họ ăn hết đúng một giờ, Ninh Vũ Phi thoải mái lửng lơ, đợi đến khi ăn xong mới phát hiện: “Học trưởng, anh còn chưa ăn gì.”
Quả thật Tạ Cảnh gần như không ăn thứ gì, đồ ăn một bàn đủ để năm, sáu người ăn, một mình Ninh Vũ Phi ăn sao nổi? Ninh Vũ Phi trước đó hoàn toàn bị thức ăn cầm tù, ngơ ngác không chú ý đến Tạ Cảnh hầu như không động đũa.
Lúc này cậu hỏi, Tạ Cảnh lại không trả lời, chỉ hơi đứng dậy, ngón tay trắng nõn lướt qua bờ môi cậu.
Ninh Vũ Phi ngẩn người.
Tạ Cảnh thu ngón tay, đầu lưỡi liếʍ qua, rồi cười nói: “Quả thật hương vị rất ngon.”
“Oành!” …. Ninh Vũ Phi da mặt mỏng hoàn toàn hồng thấu, cả người cậu xoẹt một cái đứng lên.
Tạ Cảnh cũng đứng dậy, cánh tay dài duỗi một cái ôm cậu tới gần.
Vốn căng thẳng và lo lắng bị mỹ thực đè xuống, lại bắt đầu bành trướng lên, móe móe móe nó, sự cố bất ngờ!!
Còn chưa chờ cậu phản ứng, Tạ Cảnh đã cúi đầu, một nụ hôn nhẹ hạ xuống…
Giống như bị điện giật, Ninh Vũ Phi thẳng tắp lùi về sau một bước dài.
Tạ Cảnh không cho cậu tránh, hơi dùng lực, ôm lấy cậu: “Được rồi, không đùa em, để anh ôm chút nào.”
Ninh Vũ Phi đầu vang ong ong, nhưng không dám tránh thêm.
Tạ Cảnh rất ôn nhu, nhưng… Không thể chọc, tuyệt đối không thể chọc!
Tạ Cảnh quả thật không làm gì thêm, chỉ ôm cậu, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Hôm nay anh rất vui, Tiểu Vũ, anh rất nhớ em, rất nhớ.”
Ninh Vũ Phi quá hoảng loạn, nên không nghe được hắn nói gì, bởi vì theo góc độ quan hệ, sau khi nụ cười kia thu liễm, trên gương mặt ưu nhã sâu không lường được.
Kết thúc bữa trưa, Tạ Cảnh trở về nội các, Ninh Vũ Phi cũng dẹp đường hồi phủ.
Đi một đường cậu vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.
Chỉ mới gặp hai tên ‘bạn trai’ mà cậu đã chống đỡ không nổi, nếu gặp thêm người thứ ba, mỗi ngày đọ sức dằn vặt, thật là có xúc động muốn đập đầu tự vẫn!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
Hay là nhanh chóng…
Ý niệm này còn chưa xoay chuyển trong óc, Ninh Vũ Phi đột nhiên đạp phanh xe, mạnh mẽ dừng phi hành khí.
Phía trước có một chiến cơ cấp A màu đen tuyền nghiêm chỉnh chắn ngang, mười sáu chiếc khác ở hai bên trái phải, tuy đều là phi hành khí không có tính công kích, nhưng chỉ bày ở một chỗ đã để lộ ra sát khí thấm cốt lẫm liệt!
Phi hành khí nhỏ của Ninh Vũ Phi cơ hồ lập tức biến mất bên trong chiến cơ, căn bản không ai chú ý đến.
Mà khi cậu từ trên phi hành khí đi xuống, một người đàn ông quân trang màu xanh lam đã nghiêm trang hành lễ với cậu: “Thiếu tướng!”
Ninh Vũ Phi đáp lễ: “Thượng úy!”
“Nguyên soái triệu kiến, xin mời đi theo tôi.”
Thân thể Ninh Vũ Phi rõ ràng cứng đờ, nhưng ngoài miệng vẫn đáp lại rất nhanh: “Nhận mệnh!”
Mười sáu chiến cơ cấp A đến không tiếng động, đi càng không có tiếng động, chỉ sợ dân thường đều không biết nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì, chỉ có thì thầm to nhỏ thán phục một tiếng phi hành khí thật đúng là huyễn khốc đến không địch thủ!
Mà ngồi bên trong chiến cơ huyễn khốc không địch thủ, Ninh Vũ Phi đã thấp thỏm lên xuống không ngừng.
Một người, hai người rồi ba người, quả nhiên… Phải một hơi xoát hết sao? Quan trọng là, người cuối cùng này không xoát nổi a! Cậu còn chưa sẵn sàng tâm lý mà!
Gần như trong chớp mắt đã đến mục đích.
Ninh Vũ Phi không chỉ đứng thẳng, mà bắp chân nhỏ của cậu run đến mức thoát ly khỏi khống chế của chủ nhân mà nghênh ngang đi vào.
‘Ninh Vũ Phi’ nguyên bản có một mối kính nể không khống chế được đối với vị nguyên soái đại nhân, hiện giờ áp lên trên người Ninh Vũ Phi, hiệu ứng tăng lên gấp đôi, tâm chạy trốn giật giật, còn lẹ hơn cả tiểu bạch thỏ!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ?! Một đường trong đầu toàn xoẹt xoẹt lên đạn, cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng đi vào cánh cửa trắng tự động.
Thật ra Ninh Vũ Phi căn bản không chú ý bài trí trong phòng này là gì, bởi vì chỉ cần vào được thì tất cả ánh mắt đều bị nam nhân ki dễ dàng cướp đi.
Nhưng dù bị cướp đi tầm mắt, cũng không có can đảm thể nhìn hắn thêm tiếp.
Hắn chỉ ngồi đằng kia, xử lý quân vụ, mà khí độ toàn thân đã khiến lòng người sinh kính sợ, hận không thể quỳ rạp xuống.
Đây chính là nguyên soái sáu sao duy nhất trong đế quốc, nắm toàn bộ quân đội cường đại nhất dải ngân hà, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi được, dùng hai mươi năm để viết lên một truyền kỳ —— Hoắc Bắc Thần.
Ninh Vũ Phi ngơ ngác đứng đằng xa, đại não gần như trống rỗng.
Mà nam nhân trong phòng thậm chí không liếc mắt qua, chỉ hạ tay, vỗ nhẹ lên đùi rắn chắc của mình.
Cả người Ninh Vũ Phi run lên một cái, nhìn đã hiểu ngay ám chỉ này.
Diễm Thiếu: Bạn trai số báo danh 001 đã hiển linh, oánh quá đi /(-v-)/~