Chương 29

Vì tránh tình huống hai vị đại nhân đều có ‘tùy cơ’ biến thành một người, Ninh Vũ Phi dùng bữa xong thì vội vã lên lầu, bắt đầu lần lượt gọi điện đến từng người.

Bởi vì giấc mộng tối qua, Ninh Vũ Phi theo bản năng mà gọi cho nghị trưởng sama trước.

“Học trưởng, em vừa xem tin tức.”

Tạ Cảnh giống như đang bận, một lát sau mới trả lời: “Tiểu Vũ, lát nữa anh gọi cho em nhé, giờ em báo danh trước đi, nhất định người chọn là em.”

Ninh Vũ Phi vừa nghe, chỉ đành phải chờ thêm.

Cậu thoáng do dự rồi lại gọi cho thái tử điện hạ: “Lăng Dục, em vừa xem tin tức.”

Sắp tới là tiệc mừng thọ, Thẩm Lăng Dục làm thái tử lại càng thêm bận.

Tuy hoàng đế phóng túng, quan hệ cha con cũng không thân thiết, nhưng chỉ cần một ngày hoàng đế tại vị thì thái tử điện hạ chỉ có thể cung kính một mực với lão.

Loại chuyện như tiệc mừng thọ, hắn đương nhiên phải tự thân làm hơn nữa còn phải làm tốt nhất. Dù sao đây cũng là chuyện đại diện cho hoàng gia, muốn muôn dân ca ngợϊ ȶìиᏂ phụ tử, vậy nhất định phải coi trọng.

Cho nên… Thái tử rất bận, bận đến mức mười phút sau mới trả lời Ninh Vũ Phi: “Đừng lo, anh đã an bài xong cả rồi, chỉ cần em đến báo danh, người chọn nhất định là em.”

Hai vị này nói hệt như nhau.

Nhưng Ninh Vũ Phi lại không muốn được chọn!

Vừa hay lúc đó nghị trưởng sama cũng gọi tới: “Tiểu Vũ, báo danh chưa?”

Bây giờ Ninh Vũ Phi đã vô cùng nhuần nhuyễn với máy truyền tin, trực tiếp dùng một câu gửi cho hai người: “Đang muốn cùng anh nói về chuyện này, em không thể báo danh.”

“Sao thế?” Đây là Thái tử điện hạ.

“Có chuyện gì?” Đây là nghị trưởng sama.

Ninh Vũ Phi hắng giọng, tiếp tục lấy một chọi hai: “Là thế này, nguyên soái các hạ cũng tham gia tiệc mừng thọ, hắn chỉ tên để em tùy tùng.”

Lý do này coi như là quang minh chính đại, nếu nguyên soái ở đế đô tinh, thì nhất định sẽ tham gia tiệc mừng thọ của hoàng đế, mà cậu thân thuộc binh trực hệ nguyên soái, chuyện hộ tống cũng không tính là bất ngờ.

Giọng nói thái tử có phần tiếc nuối: “Vậy sao, anh còn nghĩ có thể danh chánh ngôn thuận với em cả ngày.”

Ninh Vũ Phi nở nụ cười.

Giọng nói của nghị trưởng lại tao nhã động người: “Không sao, có thể gặp em là tốt rồi.”

Ninh Vũ Phi vô cùng thẹn thùng, nhanh chóng nói một câu: “Học trưởng, em…” Lời chưa dứt, Ninh Vũ Phi bỗng khựng lại, nghiêm túc nhìn máy truyền tin trên cổ tay, xác nhận người nhận tin là Tạ Cảnh mới thở một hơi tiếp tục nói: “Hôm đó em luôn theo sát nguyên soái các hạ, chắc không thể cùng anh gặp mặt.” Nói rồi bổ sung thêm: “Hôm đó có nhiều người, chúng ta phải cẩn thận hơn mới được… Học trưởng, kính nhờ!”

Ninh Vũ Phi trịnh trọng kính nhờ, cậu biết tính cách Tạ Cảnh, hắn là người biết nhìn đại cục.

Tuy rằng qua một lúc lâu Tạ Cảnh mới trả lời lại: “Anh biết.” Âm điệu hơi thấp, âm cuối còn khẽ run rẩy lại ánh sáng mong manh bị mây đen che lấp, rơi trên mặt đất rồi biến mất, khiến lòng người sinh tiếc nuối.

Ninh Vũ Phi chính là đám mây đen đó nên cậu không chỉ tiếc nuối mà còn hổ thẹn…

Cách một lúc, Tạ Cảnh nhẹ nhàng hỏi: “Kết thúc tiệc mừng thọ, chúng ta đến Tinh Thần tháp ăn đêm nhé?”

Bởi vì cảm thấy có lỗi nên Ninh Vũ Phi không nghĩ ngợi mà nói: “Không thành vấn đề!”

Chỉ cần có thể sống qua bữa tiệc này, đến Tinh Thần tháp ăn đêm đã tính là gì? Đi ăn thì Ninh Vũ Phi không sợ, dù sao thì… khụ khụ, thức ăn chỗ đó rất ngon… _(: з” ∠)_

Bất ngờ an bài xong nghị trưởng sama, Ninh Vũ Phi nhanh chóng liên lạc với thái tử điện hạ.

“Lăng Dục…”

Ninh Vũ Phi còn chưa gửi thì thái tử điện hạ đã truyền tin tới.

Ninh Vũ Phi đột nhiên ngồi dậy, khôi phục tinh thần rồi mới nhận.

“Tiểu Phi, anh muốn em làm bạn nhảy của anh, vất vả lắm mới nghĩ ra biện pháp thế mà anh lại không đi báo danh.”

Trong giọng nói của thái tử tràn đầy oan ức, Ninh Vũ Phi không nhìn thấy người nhưng lại có thể tưởng tượng được thất vọng và bất mãn không hề che giấu trong ánh mắt vàng ấy.

Nghĩ tới vết thương trong hồi ức, Thẩm Lăng Dục máu chảy ròng ròng nằm trong lòng Ninh Vũ Phi, giọng nói không khỏi nhẹ xuống hơn nhiều: “Lăng Dục, dù em không phải tùy tùng của nguyên soái cũng không thể làm bạn nhảy của anh, quan hệ anh em họ của chúng ta không phải là bí mật gì, nếu em và anh cùng xuất hiện, đại công hầu tước thấy được sẽ không cao hứng.”

Tuy rằng hoàng hậu bệ hạ chấp nhận Ninh Vũ Phi nhưng sau lưng thái tử còn có một đại công hầu tước, thái độ người ta như thế nào cũng là điều khó nói.

Trường hợp công chúng như vậy, tuy thái tử dùng ‘tùy cơ’ chọn cậu thì cũng không ổn thỏa, trước mắt kẻ hữu tâm vẫn có thể nhìn ra vấn đề.

Đến lúc đó… Vô duyên vô cớ lại rước phiền phức vào thân.

Lý trí Ninh Vũ Phi tỉnh táo không khác gì thần trợ giúp an ủi thái tử điện hạ, nói đến mức đến bản thân cậu cũng bội phục mình, tài hùng biện của tui mới kích hoạt, sợ gì chứ? Chân đạp hai thuyền cũng chẳng sợ! Khụ… thuận miệng nói thôi, chớ tưởng thật…

Đối với đứa nhỏ đáng yêu thích ăn đường này, thái tử điện hạ còn khó dỗ hơn cả nghị trưởng sama, Ninh Vũ Phi phải đáp ứng một ‘khoản bồi thường rất lớn’, đó là: đáp ứng đi Bala tinh hái đào, đi Thương La cung uống trà, còn tối phải đi ngắm sao và kèm theo năm, sáu yêu cầu khác nữa, lúc này mèo-kun mới coi như hài lòng: “Tiểu Phi em là tốt nhất.”

Ninh Vũ Phi không ngừng cố gắng nhấn mạnh: “Lăng Dục anh vạn lần phải làm bộ không quen biết em.”

“Yên tâm, nhưng…” Đang nói, Thẩm Lăng Dục đột nhiên dừng lại.

Tim Ninh Vũ Phi thịch một tiếng, vị này thường không đánh bài theo lẽ thường, nhỡ đâu lâm thời phản chiến thì…

“Nhưng sao?” Ninh Vũ Phi cẩn thận hỏi.

Thẩm Lăng Dục chậm rãi nói: “Sau khi kết thúc tiệc mừng thọ, em phải chờ anh ở cửa…”

“Khoan, chờ làm gì?” Ninh Vũ Phi không nhịn được mà nói lắp, chuyện này không khác gì ngồi xe lên núi không ngừng lắc lư chập trùng, tim không vững vàng!

“Chờ em thưởng cho anh.”

Ninh Vũ Phi ngơ ngác: “Không phải là mấy ngày sau đi Bala tinh sao, Thương La cung còn có sau núi…”

“Hôn một cái.” Thái tử điện hạ quăng mị nhãn: “Anh muốn em hôn anh.”

Ninh Vũ Phi ngơ ngác, sau khi lấy lại đại não thì càng lắp bắp: “Cái đó, đó…”

“Cứ quyết định vậy đi.” Đây là lần đầu thái tử điện hạ còn cúp máy nhanh hơn cả Ninh Vũ Phi: “Sau khi kết thúc anh chờ em bên cửa, không gặp không về.”

Không về cái chó gì!

Tại sao phải đưa ra điều kiện như vậy? Tại sao phải chọn thời gian và địa điểm như vậy?

Bên cửa hoàng cung, giống như cố ý để người nhìn thấy?

Ninh Vũ Phi hoảng hốt nhưng lại thoáng vui mừng, dưới lần đọ sức này thì tiệc mừng thọ cũng không phải chốn thiêu thân gì.

Chỉ cần đối phó qua trường hợp công chúng này, chuyện sau đó… tính sau đi!

Hai ngày sau, khắp chốn mừng vui, ngày mừng thọ bệ hạ đều được phát sóng trực tiếp trên mạng toàn bộ hành tinh.

Ngày đó Ninh Tử An và Dương Nhược Vân cũng dậy rất sớm, tuy bọn họ không ưa vị hoàng đế này nhưng đây vẫn là một ngày náo nhiệt khiến bọn họ vui mừng không ít. Dù sao hôm nay là ngày lễ, kỳ nghỉ mà, không thể thiếu chuyện dạo phố mua sắm, Dương Nhược Vân ngầm kinh doanh mấy gian hàng đều rất nóng, mức tiêu thụ gấp ba lần so với bình thường, sao lại không vui cơ chứ?

Trước kia Ninh Vũ Phi ra cửa, lần này không đến Nguyên Soái hào mà chờ ở trong căn cứ.

Ninh Vũ Phi đổi một bộ lễ phục tinh xảo, buồn chán chờ nguyên soái đại nhân.

Biến mất trong một đoạn thời gian, Hoắc Bắc Thần xuất hiện trước lúc khai mạc tiệc mừng, có vẻ hắn mới từ Nguyên Soái hào trở về, trên áo khoác đen còn dính sương tuyết, theo từng bước chân mà cuốn theo từng đợt khí lạnh khiến người nam nhân này càng thêm khí thế khϊếp người.

Hắn vừa đi vừa cởϊ áσ khoác, khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi thì khóe môi khẽ giương lên: “Lại đây.”

Ninh Vũ Phi đi tới trước mặt hắn.

Hoắc Bắc Thần quan sát trên dưới một phen, giơ tay ôm lấy cằm Ninh Vũ Phi hôn một cái: “Rất đẹp.”

Ninh Vũ Phi không ngờ hắn sẽ hôn mình ở đây, sợ đến mức lùi mạnh một bước, hai má nóng lên, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu.

Dáng vẻ hoang mang của Ninh Vũ Phi khiến khóe môi Hoắc Bắc Thần tràn đầy ý cười, một con người thường ngày thận trọng nghiêm túc khi cười lên lại có mị lực kinh người, đặc biệt là với một nam nhân khiến người khác không dám nhìn thẳng, dù chỉ hơi giương khóe môi cũng đã làm người ta cảm giác được coi trọng, giống như chiếm được lời khen ngợi mà trong lòng sinh ra phấn chấn.

Ninh Vũ Phi không dám ngẩng đầu, sợ nguyên soái lại làm chuyện gì đó.

Cũng may thời gian không còn nhiều, Hoắc Bắc Thần chỉ khẽ nói với cậu: “Chờ tôi.”

Ninh Vũ Phi hành lễ: “Vâng.”

Nguyên soái cất bước đi xa, Ninh Vũ Phi mới dám ngẩng đầu, nhìn người nam nhân vẫn xuất chúng giữa đám quân nhân.

Hoắc Bắc Thần, là một người dường như mãi mãi không thể tìm thấy điểm yếu.

Đó là một loại cường thế từ lúc sinh ra đã có, đều mang tính xâm lược đối với bất cứ thứ gì xung quanh, hắn rất nguy hiểm nhưng đối với bất cứ ai nhìn thấy hắn, đều có cảm giác bị hấp dẫn.

Nhân loại đều có một lòng ngưỡng mộ kẻ mạnh, đó là một thừa nhận, thần phục, một sự thuận theo không thể giải thích.

Ninh Vũ Phi kinh ngạc nhìn, mãi đến khi Hoắc Bắc Thần thay một bộ chính trang nguyên soái đi ra…

Mắt cậu không khỏi sáng lên.

Không thể nghi ngờ, đây chính là nam nhân hợp quân trang nhất là Ninh Vũ Phi từng gặp, một khí tức nam tính tự nhiên cùng với chế phục được may tinh xảo.

Vai rộng eo thon, cánh tay hữu lực, đôi chân rắn chắc thon dài, đều được chính trang nguyên soái màu đen tuyền bao quanh, hiện lên một loại mị lực khiến lòng người mê mẩn, điều này đại diện năng lực, chương hiển huyết tính và chiến ý, khiến cho huyết dịch tất cả sinh vật nam tính đều bị thiêu đốt, mất lí trí mà đi theo hai hướng thái cực: Một là đi theo hắn vào chiến trường nhiệt huyết, một là cùng hắn liều mạng một trận chiến huyết cũng không hề hối tiếc!

Ninh Vũ Phi nhìn không chớp mắt, Hoắc Bắc Thần ghé sát bên tai cậu, nhẹ giọng nói: “Thích sao?”

Hơi nóng phả trên mặt, Ninh Vũ Phi mới giật mình hoàn hồn, hé miệng không nói nên lời.

Hoắc Bắc Thần vô cùng tự nhiên khẽ cắn lên vành tai Ninh Vũ Phi: “Cởi ra thì em càng thích hơn.”

Xoẹt một tiếng, mặt Ninh Vũ Phi như bị thiêu đốt, cậu vội vã lùi về phía sau, giọng nói hoảng hốt: “Các hạ!”

Hoắc Bắc Thần dõi theo cậu: “Sao càng lúc càng xấu hổ vậy?”

Chỉ sợ hắn càng nói ra lời kinh người, Ninh Vũ Phi chỉ đành vội vàng nhắc nhở: “Các hạ, chúng, chúng ta nên xuất phát.”

“Ừm.” Hoắc Bắc Thần khá là ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cậu: “Đi thôi.”

Đế quốc ngân hà phồn vinh hưng thịnh, tiệc mừng thọ hoàng đế bệ hạ đương nhiên được tổ chức long trọng, thời khắc cả nước chung vui thì xa hoa phô trương đến thế nào cũng không quá đáng.

Đế đô tinh vốn là vùng đất phú quý, ở trong trung ương hoàng cung càng tập trung toàn người xa hoa, bây giờ bệ hạ là người thích hoa mỹ kiều diễm, mọi người vì làm người vui lòng mà không ngừng bày ra những thứ ánh sáng mỹ lệ như cảnh mộng.

Hoàng cung hôm nay không giống vật phàm, mà lại giống như cung điện trên mây thời viễn cổ trong truyền thuyết, khói mờ mờ tản, tiên âm vờn quanh, sướиɠ nhân sở tưởng, hoành cảnh thịnh thế, một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình.

Hoắc Bắc Thần tới không tính là sớm, nhưng hắn vừa xuất hiện đã thành tiêu điểm trong đám người.

Không nói dung mạo ra sao, chỉ cần trải nghiệm của người này đã là tồn tại trong truyền thuyết.

Từ một cô nhi không tiếng tăm ở một tinh hệ xa xôi, từng bước đi tới thành nguyên soái sáu sao như ngày hôm nay, hắn sáng tạo ra một kỳ tích đủ để tất cả mọi người ở đây đều phải liếc mắt.

Có người ước ao ngưỡng mộ, cũng có người kiêng kỵ chán ghét.

Nhưng mặc kệ là tâm tư gì, hắn vẫn trở thành tiêu điểm của tất cả.

Ban đầu Ninh Vũ Phi còn tưởng Hoắc Bắc Thần sẽ không am hiểu ứng phó mấy trường hợp kiểu này, nhưng ai ngờ lại là ngược lại, một nguyên soái đại nhân máu lạnh vô tình chém gϊếŧ trên chiến trường lại vô cùng thành thạo điêu luyện xã giao trong yến hội.

Đây là lễ nghi chu toàn mà bất kể con cháu quý tộc truyền thừa mấy trăm nào cũng không thể moi móc được sai lầm.

E là trong lòng họ ngầm gọi hắn là ‘nguyên soái chân đất’ nhưng dưới trường hợp này đều tâm phục khẩu phục.

Ninh Vũ Phi đi theo phía sau hắn, bỗng nhớ tới một chuyện, không nhịn được mà hiểu ý nở nụ cười.

Hoắc Bắc Thần không phải là một thân sĩ, tuyệt đối không phải.

Hắn dám móc súng dí đầu giám sát viên, dám trực tiếp hất bàn rời đi trong viện nguyên lão, dám vô lễ chất vấn với tòa án quân sự, dám một cước đạp lăn quan tòa đang nói chuyện, không coi ai ra gì mà nghênh ngang rời đi…

Chuyện như vậy đếm không xuể, hắn có lễ nghi chu toàn khiến người khác không soi mói ra sai sót, nhưng chỉ cần chạm vào giới hạn của hắn thì sẽ lộ rõ ngay bản tính thổ phi lưu manh khiến người ta không thể phòng bị và càng không thể ứng phó nổi.

Làm kẻ thù của hắn, thường hận hắn nghiến răng thậm chí còn nhức đầu muốn chết.

Có thể trở thành thuộc hạ của hắn, lại cảm thấy rất sảng khoái rất đã, vì… bạn tuyệt đối sẽ không chịu oan ức.

Ninh Vũ Phi nhịn không được mà cười cười, rất nhanh lại thấy mất mát.

Một cấp trên tốt như vậy, tại sao quan hệ hai người lại thành ra như thế này?

Nếu chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới thì thật tốt.

Ninh Vũ Phi lắc đầu, không muốn nghĩ sâu thêm.

Ngay tại lúc này, xung quanh vang lên tiếng ồn ã, Ninh Vũ Phi ngẩng đầu nhìn thấy, cả người chấn động mạnh.

Thời khắc này hoàng cung xa hoa hoa lệ, nhưng dù ánh đèn có sáng ngời ra sao, trang sức có lộng lẫy thế nào, trang hoàng có mỹ lệ ra sao thì đều không đuổi kịp sự tao nhã cao quý của hai người kia.

Đấng tạo hóa vẫn không công bằng như vậy, cho họ thân phận cao quý lại còn ban cho họ dung mạo kinh người như vậy.

Không nghi ngờ chút nào, đối với chuyện hai anh em họ cùng xuất hiện cũng đủ khiến toàn phái nữ trên hiện trường đều thần hồn điên đảo, đầu óc trống rỗng, ánh mắt như đèn magie mà dán chặt theo từng bước chân của bọn họ.

Ninh Vũ Phi choáng váng.

Cậu tự nhận mình không phải là người trông mặt mà bắt hình dong người, nhưng bây giờ… có vẻ đã bị đầu độc mất rồi.

Sớm biết hai vị này giá trị nhan sắc nghịch thiên, nhưng không ngờ khi tỉ mỉ chăm chút lại nghịch thiên đến nước này!

Chính phục thái tử là trắng bạc viền vàng, trên vai có bảo thạch tô điểm, bên hông là thắt lưng bao quanh càng nhấn mạnh vẻ đẹp của hắn, phi phàm tuấn mỹ. Chính phục nghị trưởng là trường y tu thân màu trắng bạc, cổ áo bó buộc, phía dưới còn có hoa văn đoan chính màu đỏ thoáng kéo dài, bên ngoài chính phục là màu trắng bạc tinh khiết, bên trong là đỏ sậm nồng nặc, mỗi một động tác đều tao nhã quý khí, khí chất lỗi lạc.

Ninh Vũ Phi nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy bọn họ cùng nhìn qua đây.

Vì tránh gây chú ý, Ninh Vũ Phi vội vã cúi đầu, tránh tầm mắt.

Nghị trưởng cùng thái tử đã tới, Hoắc Bắc Thần cũng đến, bọn họ vốn nên tới chào hỏi một lần.

Thẩm Lăng Dục nhếch môi, nụ cười mê người đi thẳng vào lòng người: “Các hạ.”

Trên mặt Tạ Cảnh mang nụ cười khéo léo, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn, thanh tuyến ôn nhu như chạm vào đầu tim người khác: “Các hạ, đã lâu không gặp.”

Hoắc Bắc Thần nhìn bọn họ, bỗng khẽ cong môi, thờ ơ đáp lễ.

Đây không phải là lần đầu bọn họ gặp mặt, đôi bên đều quen thuộc, dăm ba câu liền hàn huyên.

Nơi có bọn họ ở, đương nhiên không ai dám tới bắt chuyện, đại sảnh huyên náo nhất thời yên tĩnh lại, tất cả mọi người như đang lắng nghe thánh chỉ, không cần biết nghe có hiểu hay không đều ngưng thần yên lặng nghe, nghiêm túc như học sinh tiểu học.

Muốn nói trong toàn bộ cung điện này, người hoảng loạn nhất là ai…

Thì Ninh Vũ Phi nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

Tuy sớm chuẩn bị tâm lý một phen, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu như thường.

Đều mong kế hoạch không biến hóa, ai mà đoán được dây thép có đột nhiên đứt rời hay không!

Thật ra bọn họ tán gẫu cũng không lâu nhưng Ninh Vũ Phi lại cảm giác như một giây như một năm, đợi đến khi hoàng đế cùng hoàng hậu lên sân thì sau lưng cậu đã thấm đẫm mồ hôi.

May mà lễ phục rườm rà, bằng không Ninh Vũ Phi nhất định sẽ làm người ta nghi ngờ!

Thẩm Lăng Dục và Tạ Cảnh tại lúc hoàng đế xuất hiện thì đều lần lượt rời đi, Ninh Vũ Phi thở phào nhẹ nhõm rồi mới dám ngẩng đầu đánh giá một phen.

Chỉ là, vừa mới ngẩng đầu không may chạm mắt với Hoắc Bắc Thần.

Giật mình chột dạ, Ninh Vũ Phi tự nhận mình không lộ nhân bánh, bèn nghi hoặc hỏi: “Các hạ?”

Con ngươi Hoắc Bắc Thần đen thẳm nhưng rất nhanh bình tĩnh mà dời mắt, nhẹ giọng đáp: “Không sao.”

Tim Ninh Vũ Phi đập loạn điên cuồng nhưng không dám hỏi nhiều.

Cũng may tiệc rượu đã bắt đầu, cuộc sống hoàng đế bệ hạ riêng tư hỗn loạn đến đỉnh điểm cùng với bề ngoài anh tuấn của ông không thể tách rời liên quan, dù tuổi đã già nhưng trên mặt vẫn còn mơ hồ thấy phong thái năm đó, đôi mắt vàng dù hơi vẩn đυ.c nhưng trời sinh đã mang theo rực rỡ chói mắt.

Hoàng đế theo lệ nói vài câu, đơn giản là khích lệ, cổ vũ, mở màn phấn chấn lòng người, đợi đến khi vỗ tay kết thúc, lại có một nhóm nguyên lão đi ra ca công tụng đức một phen, ước chừng giày vò hơn một canh giờ, tiệc rượu mới chính thức kéo màn mở đầu.

Một màn vũ đạo khiến người hoa mắt mê mẩn kết thúc, trưởng công chúa ngồi bên cạnh hoàng hậu bỗng cười nói: “Hôm nay mừng thọ hoàng huynh, ta ngẫu hứng nghĩ tới một trò chơi, không bằng chúng ta chơi thử?”

Hoàng đế chỉ có một người em gái, vô cùng ôn hòa đối với bà: “A Huân bao lớn rồi mà lúc nào cũng nghĩ tới chơi.”

Thẩm Thiên Huân trừng mắt nhìn: “Lớn thì đã sao!? Muốn chơi thì chơi thôi!”

Hoàng đế có một đống tình nhân, trong tính cách cũng thích chơi đùa, nghe bà nói vậy thì hứng thú: “Vậy chơi trò gì đây? Nói nghe chút coi.”

Thẩm Thiên Huân cười nói: “Hoàng huynh ngài để A Cảnh nhận khiêu vũ mở màn nhưng lần này chúng ta làm một bất ngờ, đơn giản tùy cơ chọn ra bạn nhảy, tất cả mọi người đều ở đây, dù là ai cũng phải nhảy một bài.”

Hoàng đế vừa nghe thì cười to: “Em đấy, toàn linh tinh quái lạ, nếu A Cảnh rút phải trẫm, chẳng lẽ trẫm phải làm bạn nhảy của nó?”

Thẩm Thiên Huân chế nhạo nói: “Đương nhiên rồi, đây mới chính là lạc thú! Hơn nữa kỹ thuật nhảy của huynh cao siêu thế nào, người trẻ tuổi bây giờ đều chưa biết đấy!”

Lời nói này khiến long nhan hoàng đế vui vẻ, cũng có phần mong đợi, Tạ Cảnh phong nhã hào hoa là một người tài ba trong giới trẻ, hoàng đế nhìn hắn không khỏi nhớ lại năm xưa mình cũng không hề thua kém Tạ Cảnh, không đúng.. là hơn mới đúng! Khi đó người vây quanh mình nhiều như sao trên trời, sao có thể cứng nhắc như Tạ Cảnh chứ, thật không hiểu phong tình gì cả!

Trong xương nam nhân đều có tâm lý ‘khổng tước’, thấy ai tốt thì đều đem ra so sánh, không cần biết tuổi tác ra sao.

Hơn nữa lời Thẩm Thiên Huân nói tất cả mọi người ở đây nghe được, tâm từ người lớn tuổi là gì thì không bàn tới nhưng những người trẻ tuổi lại hưng phấn không kiềm chế nổi!

Qua nhiều năm như vậy, hoàng cung tổ chức vô số tiệc rượu, đa phần đều là hoàng đế để Tạ Cảnh đảm đương khiêu vũ mở màn mà bước nhảy của Tạ Cảnh đẹp đến kinh sợ, nhưng mọi người đều biết Tạ Cảnh chưa từng nhảy điệu nhảy thứ hai, mặc kệ là ai tới mời, hắn đều mỉm cười từ chối.

Cho nên tất cả mọi người ở chốn này dù có thể thường gặp Tạ Cảnh nhưng người cùng hắn khiêu vũ lại quá ít ỏi.

Nhất thời nghe được lời này của Thẩm Thiên Huân, ai ai cũng nóng lòng muốn thử, mong chờ không ngừng, còn chưa bắt đầu mở màn mà không khí bữa tiệc đã kéo đến cao trào.

Hoàng đế đáp ứng, Thẩm Thiên Huân sớm có chuẩn bị, vỗ tay một cái, người hầu trực tiếp chiếu hình bắt đầu lấy danh sách hội trường.

Ninh Vũ Phi gắt gao nhìn chằm chằm vào cái hệ thống tùy cơ tưởng chừng như công bằng ấy, tim đập loạn xạ.

Ninh Vũ Phi đã sớm đoán ra được sao có thể êm ả như vậy cơ chứ? Đây chính là… một con thiêu thân bắt đầu chớp cánh bay.

Hình ảnh chiếu cố định, ba chữ màu xanh thẳm rất lớn dừng trên màn hình.

Ninh Vũ Phi vừa nhìn, quả thực muốn gào lên tiếng…

Mà âm thanh Thẩm Thiên Huân cũng vừa lúc vang lên: “Ninh Vũ Phi? Là một vị thiếu tướng đúng chứ, không biết là vị nào?”

Giọng điệu này… Kỹ năng diễn xuất của trưởng công chúa giỏi quá rồi!

Hoắc Bắc Thần quay đầu, hờ hững nhìn qua Ninh Vũ Phi bên cạnh: “Vận khí không tệ.”

Ninh Vũ Phi run cầm cập chân như nhũn ra, rất căng thẳng đó được không!!! Cả đời chưa từng tham gia mấy trường hợp trọng đại như vậy, lại còn phải nhảy mở màn, nhỡ mà nhảy sai thì mặt mũi vất đi chốn nào a!

Nghị trưởng sama anh đừng chơi dại như thế chứ!

Chỉ tiếc tên đã lắp vào cung không thể không bắn, Ninh Vũ Phi không có cơ hội cự tuyệt!

Kiên trì đi lên, trước đi tới hành lễ với hoàng đế hoàng hậu.

Hoàng đế tâm tình thật không tệ: “Trông rất tuấn tú, có một thiếu tướng trẻ tuổi như vậy quả đúng là phúc của đế quốc ngân hà!”

Hôm nay hoàng hậu không ôn nhu hiền hòa như lúc chỉ có hai người gặp nhau, dưới chính phục hoàng hậu trông bà xinh đẹp lại có cảm giác xa cách, nhưng khi thấy Ninh Vũ Phi thì lại giãn ra rất nhiều, giọng nói nhẹ nhàng: “Đừng lo lắng, biểu hiện tốt là được.”

Ninh Vũ Phi nói cám ơn, quay người thi lễ với các nguyên lão quý tộc đang ngồi rồi mới đi về phía giữa sàn nhảy.

Từng bước Ninh Vũ Phi đi như bị tầm mắt mọi người thiêu cháy.

Thế mà lại tiện nghi cho một thiếu tướng nhỏ nhoi! Vận may đến mức lòng người ước ao ghen tị! Trước không cần nói có thể nhảy với nghị trưởng sama, chỉ cần ló mặt trước hoàng thượng và hoàng hậu thôi cũng đã vinh quang đến mức nào rồi?

Không ít người làu nhàu trong lòng: Tổ tiên nhà thằng nhóc này cũng linh quá đi! Vận may quá thể đáng!

Ninh Vũ Phi cầm ‘vận may’ đi đến trước mặt nghị trưởng sama.

Tuy Ninh Vũ Phi ngay ngắn đi ra nhưng vẫn an tâm vì vẻ mặt nghị trưởng sama tự nhiên, nhìn vẻ nho nhã lễ độ của hắn tuyệt đối không hề có sơ hở, hoàn toàn xa lạ.

Ninh Vũ Phi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chỉ là một điệu nhảy mà thôi…

Đến khi Ninh Vũ Phi đưa tay nắm lấy Tạ Cảnh, âm nhạc đột nhiên nổi lên, Ninh Vũ Phi còn chưa phản ứng kịp thì bước chân đã chuyển động cùng nghị trưởng sama.

Ban đầu Ninh Vũ Phi còn tưởng mình sẽ căng thẳng thành đá nhưng không ngờ cậu lại quen thuộc với khúc nhạc này như thế, quen thuộc với Tạ Cảnh như đây không phải lần đầu hai người khiêu vũ, mà như đã tập vô số lần, quen thuộc đến mức tạo thành phản xạ…

Dường như chỉ cần xác nhận người bên cạnh là ai thì Ninh Vũ Phi có thể thoải mái đuổi theo nhịp điệu ưu nhã.

Cảm giác thật kỳ diệu, Ninh Vũ Phi bất giác ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh, vừa vặn nghị trưởng cụp mắt nhìn cậu, hai mắt chạm nhau trong phút chốc khiến Ninh Vũ Phi giật mình trong lòng.

Ánh mắt Tạ Cảnh nhìn cậu quá chăm chú, đôi mắt thâm tình như biển rộng mênh mông, hận không thể dìm chết người trong đó.

Ninh Vũ Phi vội vã chuyển tầm mắt, vì thân thể xoay tròn nên sau khi thay đổi góc độ, cậu bỗng liếc qua thái tử điện hạ.

Thẩm Lăng Dục vẫn duy trì nụ cười mê người nhưng trong đôi mắt ấy lại lạnh lẽo như hầm băng.

Tim Ninh Vũ Phi chìm xuống, cũng may một khúc kết thúc là xong.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, đến lúc Tạ Cảnh buông Ninh Vũ Phi thì bờ môi khẽ mở giọng nói ưu nhã gần như kề sát bên tai cậu: “Anh rất vui vì em chưa quên khúc nhạc này…” Ninh Vũ Phi không dám để ý hắn đang nói gì, sau khi hành lễ, cậu giống như hốt hoảng mà bỏ chạy.

Mà vừa mới rời sàn nhảy náo nhiệt, trong máy truyền tin của Ninh Vũ Phi vang lên âm thanh của thái tử: “Đi ra.”

Ninh Vũ Phi bị dọa bắn mình nhưng nhanh chóng trả lời lại: “Không phải đã nói cẩn thận đến khi kết thúc tiệc mừng thọ…”

“Không được, hiện giờ anh muốn gặp em.”

Ninh Vũ Phi Otz, nhưng nghĩ tới hình ảnh thái tử điện hạ rất đáng sợ nên đành kiên trì đi ra ngoài, cũng may là Hoắc Bắc Thần bị người ngoài giữ chân không thể ra ngoài.

Vừa đến địa điểm thái tử chỉ định, Ninh Vũ Phi còn chưa thấy người thì đã bị Thẩm Lăng Dục kéo qua một bên, dựa vào góc tối, thái tử tàn bạo cúi đầu hôn lên.

Ninh Vũ Phi cả kinh, cuống quít lùi về sau một bước, âm thanh run rẩy: “Lăng, Lăng Dục!”

Thẩm Lăng Dục đứng ngược sáng, toàn thân đều lạnh lẽo: “Từ trước đến nay em chưa từng cùng anh khiêu vũ.”

Ninh Vũ Phi chỉ lo bị người phát hiện, cố gắng an ủi: “Chỉ là chưa có cơ hội mà thôi…”

“Em và gã nhảy vui vẻ như vậy!”

Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ nói: “Nhiều người nhìn mà, không cố gắng nhảy thì sẽ rất mất mặt mà đúng không?”

“Đúng vậy không?” Thái tử điện hạ vừa mới nổi giận đùng đùng bỗng bình tĩnh lại, hắn ôm Ninh Vũ Phi, không tiếng động mà thở dài: “Tiểu Phi, trong lòng anh rất khó chịu, nhìn em và người khác khiêu vũ, anh hận không thể xông lên đoạt em đi.”

Ninh Vũ Phi rất sợ thiêu thân xuất thế, chỉ cố toàn lực an ủi thái tử điện hạ.

Nói một câu nịnh hay, cuối cùng thì Thẩm Lăng Dục cũng buông lỏng cậu, dù sao tiệc mừng thọ vẫn đang tiến hành, hắn không về nhanh thì sẽ bị người phát hiện.

Để tránh hiềm nghi, Thái tử trực tiếp từ hành lang phía bắc rời đi, Ninh Vũ Phi từ phía nam đi ra.

Ninh Vũ Phi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, cho là cuối cùng cũng thoát khỏi cửa ải ngày hôm nay nhưng ai ngờ vừa mới bước đi thì thấy nghị trưởng sama quanh thân lạnh lùng đứng lặng dưới ánh trăng.