Thái tử điện hạ? Bạn trai số hai?
Hai chữ ‘Ác Mộng’ như dập dấu trên mặt Ninh Vũ Phi, thật đúng là ‘vạn vạn không thể ngờ tới’, cơm còn chưa kịp nuốt, mà thế trận đã mở màn!!
Nghe quản gia nói, Dương Nhược Vân nhíu mày, ngược lại Ninh Tử An vội vàng đứng lên, nói: “Nhược Vân, mau theo anh lên lầu thay đồ.”
Đế quốc ngân hà coi trọng tôn ti, thái tử là thái tử, cấp bậc vẫn trên thân vương. Ninh Tử An chỉ là một bá tước hư danh, ấn theo lễ nghi, thấy hoàng thất là phải chính trang. Dù thái tử đột nhiên tới chơi, thì bộ quần áo nhà màu xanh lơ của Ninh Tử An quả thật không thích hợp.
Dương Nhược Vân hoàn hồn, bà thân là bá tước phu nhân, cũng phải có một bộ chính trang hợp lễ, nghe chồng nhắc nhở, hai người bèn lên thay đồ trước.
Chỉ là chưa kịp cất bước, thì từng tiếng cộc cộc truyền đến, vị thái tử điện hạ dưới một người trên vạn người kia đã xuống cầu thang đi về phía bọn họ.
Ninh Vũ Phi nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là một cái liếc mắt thôi, trong lòng đã không khỏi thán phục, thật là soái chết người!
Hoàng thất đế quốc trời sinh đồng tử màu vàng, đôi mắt của vị thái tử kia lại mang một màu vàng càng thêm thuần túy trong suốt, kết hợp với làn da trắng nõn, ngũ quan anh tuấn, vóc dáng thon dài và khí độ bất phàm, thật khiến cho người ta chỉ liếc mắt đã bị hãm sâu vào trong mị lực kinh người.
Mà Ninh Vũ Phi biết, chỗ sát thương lớn nhất của vị thái tử này. Đó chính là một nụ cười vạn người mê.
Nam nhân chậm rãi đi tới, liếc mắt qua Ninh Vũ Phi thì mắt vàng lóe lên, nụ cười dịu dàng chợt lan đến khóe môi, bên khóe môi trái còn có một lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh kia như một dải ngân hà, trực tiếp đâm thẳng vào lòng người.
Móa nó…Quá phạm quy rồi!
Ninh Vũ Phi muốn ôm ngực, dù có ký ức nhưng tận mắ nhìn vẫn bị chấn động mạnh.
Giá trị nhan sắc nghịch thiên đến chừng này, chẳng trách ‘Ninh Vũ Phi’ cầm cự không nổi!
Thái tử đã đi vào, Ninh Tử An và Dương Nhược Vân vẫn chưa kịp thay đồ, nhưng bọn họ phản ứng rất nhanh, khom mình hành lễ.
Ninh Vũ Phi chậm nửa nhịp, có ký ức chính là có chỗ tốt, cậu đứng thẳng, khép hai chân, tay trái đặt lên ngực, chào theo tiêu chuẩn quân lễ.
Thái tử vẫn luôn nhìn cậu, cặp mắt vàng óng như không nỡ rời đi dù chỉ là một chút, trong lòng Ninh Vũ Phi hồi hộp, lại có chút hoảng loạn…
Cũng may thái tử không làm bậy gì, hắn chầm chậm dời ánh mắt, tự mình đỡ vợ chồng Ninh Tử An: “Dượng, dì thỉnh mau đứng lên, các người và ta không cần đa lễ như vậy.”
Giọng nói như người, thanh âm của hắn rất êm tai, trong trẻo, thanh nhã, không kiêu không ngạo, giống như nụ cười mê hồn của hắn, có thể dễ dàng khiến lòng người sinh ra sung sướиɠ.
Chỉ là lúc này Ninh Tử An cùng Dương Nhược Vân, trên mặt không có nửa điểm sung sướиɠ.
Dương Nhược Vân cúi đầu, cung kính mở miệng: “Điện hạ, mẫu hậu ngài là đương kim hoàng hậu, xuất thân đại công Hầu phủ, ta bất quá chỉ là con gái nam tước, sao có thể chịu nổi ngài xưng hô như vậy?”
Lời bà nói bình tĩnh mà xa cách, Ninh Vũ Phi nghe vào trong tai, trái tim nhỏ không khỏi run rẩy theo.
Mẫu thân đại nhân ngài thực là can đảm mười phần!
Lại nói… Vị thái tử này cũng là anh họ hàng thật giá thật của cậu, chỉ riêng việc nhúng vào vào một số việc đen tối trong hoàng thất, đoán chừng không có một ngày thấy ánh mặt trời, cho nên… Dương Nhược Vân mới nói như vậy, về tính về lý, bọn họ đều gánh không nổi một dượng dì này.
Nhưng… Thái tử hắn có đòn sát thủ.
Ninh Vũ Phi thầm nói một câu “đến, đến, lại đến rồi” trong lòng, quả nhiên… Lại đến rồi.
Thẩm Lăng Dục trời sinh đẹp mã, mà hắn cũng rất am hiểu cách lợi dụng ưu thế trời sinh này.
Nghe Dương Nhược Vân nói, hắn không lên tiếng, chỉ đứng một chỗ im lặng nhìn bà.
Nam tử vóc dáng thon dài, dung mạo tuấn mỹ khiến vạn ngàn thiếu nữ rít gào, nhưng lúc này đây, người đó nhìn Dương Nhược Vân, nụ cười trên khóe môi thu lại, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn giống như đồ sứ thượng hạng, đẹp thì đẹp nhưng lại có cảm giác yếu ớt lạ thường, càng nguy hiểm hơn chính là đôi mắt màu vàng kia, hơi lấp lánh, giống như được ánh nắng mặt trời chiếu rọi, chậm rãi khuếch tán, lại như xuyên thấu qua cơ thể chạm vào đầu trái tim của đối phương.
Ninh Vũ Phi chỉ liếc mắt một cái rồi cụp xuống.
Dương Nhược Vân cũng chỉ chịu đựng được chưa đến mười phút, sau đó thở dài, thỏa hiệp: “Điện hạ, tuyệt đối không nên xưng hô như vậy trước mặt người khác.”
Chỉ một lời nhẹ giọng này, khóe môi của thái tử vừa mới tội nghiệp lại cong lên, đúng danh là nụ cười “báu vật đế quốc”, mấy vị ở đây đều cảm thấy không thể nào thở nổi…
Phạm quy! Thật đúng là quá phạm quy rồi!
Ninh Vũ Phi không dám ngẩng đầu, giá trị nhan sắc cao như vậy, không khác gì trái cấm vườn địa đàng với cậu, vớ phải hắn chỉ có đường nhảy vào tìm chết!
Cầm cự!! Tiền bối đã chết, cậu nhất định phải sống, kéo dài hơi tàn cũng phải chịu đựng!
Thẩm Lăng Dục không phải lần đầu tiên đến, tuy mỗi lần vừa đến đã đi, nhưng sức chống đỡ của Dương Nhược Vân với lực sát thương của hắn vẫn luôn là số âm trong mấy chục năm qua, ngoài trừ việc xưng hô bên ngoài, thời điểm khác đều chiều theo ý hắn.
Nhưng, Ninh Tử An lại coi như bình tĩnh, ông thậm chí còn nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, có muốn ở lại cùng dùng cơm không?”
Đêm nay Thẩm Lăng Dục tâm tình tốt, lúm đồng tiền bên trái khóe môi chưa từng biến mất: “Đừng bận tâm, ta lát nữa phải về cung.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Ninh Vũ Phi, bên trong đôi mắt ánh vàng không hề che giấu tình cảm quấn quít: “Tiểu Phi, thân thể giờ ổn chứ?”
Ninh Vũ Phi không ngẩng đầu, vội vàng nói: “Không có chuyện gì, hữu kinh vô hiểm*, đã để điện hạ lo lắng rồi.”
(hữu kinh vô hiểm: Có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm)Cậu dùng kính ngữ, lời nói lại xa lạ khách sáo, lông mày Thẩm Lăng Dục khẽ cau lại, nhưng rất nhanh thả lỏng, nói: “Anh chỉ muốn tới thăm em một lát, không có gì thì anh an tâm rồi.”
Kỳ thực lời nói này rất rõ ràng, đặc biệt là chữ “muốn” kia, hoàn toàn được nhấn mạnh thêm lực. Ninh Vũ Phi tim đập thình thịch, không phải cảm động mà lại bị dọa sợ, cũng may Ninh Tử An cùng Dương Nhược Vân đều không nghĩ nhiều, dù sao cả hai người cũng miễn cưỡng tính là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Thẩm Lăng Dục từ trước đến nay đều là người quan tâm săn sóc, lời nói này cũng không đáng gì.
Ninh Vũ Phi thoáng góp nhặt lại kinh nghiệm mà ‘tiền bối’ lưu lại, sâu sắc cảm nhận được ám chỉ của thái tử điện hạ.
“Vậy…” Cậu hắng giọng chủ động nói, “Nếu điện hạ phải về, vậy để em… tiễn một đoạn.”
Cậu vừa mới nói xong, đôi mắt Thẩm Lăng Dục bỗng chốc sáng lên.
Ninh Tử An không nghi ngờ hắn: “Điện hạ bận bề công việc, chúng ta đừng nên ở lâu.”
Tuy trên mặt Dương Nhược Vân vẫn luôn hờ hững nhưng thật ra vẫn luôn lén đánh giá Thẩm Lăng Dục, thấy thần sắc hắn rất tốt, trong mắt bà cũng được trấn an.
Ý cười trên khóe môi Thẩm Lăng Dục như hận không thể chiếu sáng cả tước phủ: “Làm phiền Tiểu Phi rồi.”
Ninh Vũ Phi khóe miệng giật một cái, kiên trì cùng hắn ra phòng ăn. Đi xuống lầu, lại đi ra sân, đợi đến khi đứng bên một chiếc phi hành trong đường không, thái tử giống như không thể khắc chế nổi mà ôm cậu vào trong ngực.
Thẩm Lăng Dục chôn vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu: “Em không có chuyện gì thật là quá tốt, sau này đừng ra ngoài một mình nữa.”
Cả người Ninh Vũ Phi cứng nhắc như tượng đá, tuy sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi bị ôm như vậy, vẫn có xúc động muốn xoay người bỏ chạy!
Bởi vì quá kinh sợ, Ninh Vũ Phi âm thanh đều run rẩy: “Điện hạ…”
Thẩm Lăng Dục bất mãn nói: “Không cho gọi anh như vậy.”
Ninh Vũ Phi há há mồm… Sững sờ không nói ra lời.
Thẩm Lăng Dục buông lỏng cậu ra, hơi cúi đầu, đôi tử màu vàng không chớp khóa trên người cậu: “Nơi này không có người khác, đừng gọi anh xa lạ như vậy.”
Giọng hắn rất nhẹ, như trộn lẫn giữa mong đợi nồng đậm và một tia cầu xin, đôi mắt hút hồn kia tăng lực sát thương đến mười phần, chẳng những sắc thái thẫm đẫm hoảng sợ, mà cặp lông mi dày cong như cánh chim mềm nhẹ, hận không thể trực tiếp quét vào tâm người.
Ninh Vũ Phi cầm cự mười giây đồng hồ, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Anh Lăng Dục…”
“Ừm.” Thẩm Lăng Dục không chút keo kiệt mà mỉm cười, lúm đồng tiền mờ mờ khiến tinh thần người ta chao đảo: “Tiểu Phi, có em thật là tốt.”
Nói xong, hắn khom lưng ôm cậu, như che chở một bảo bối trân quý, hết lòng che chở, vì không dám dùng quá sức, chỉ có thể dùng ngôn ngữ để tuyên bố, cũng như đang an ủi chính mình: “… Đừng rời bỏ anh, tuyệt đối đừng!”
Đầu óc Ninh Vũ Phi gào thét rối loạn, chỉ khẽ thở dài: “Trời cũng không còn sớm, anh… sớm trở về đi thôi.”
Thẩm Lăng Dục quả thật không có cách nào ở lâu. Quy củ hoàng thất rất nghiêm, mỗi ngày, hắn phải bồi phụ hoàng mẫu hậu dùng bữa, hôm nay vốn không được xuất cung, nhưng hắn quá lo lắng cho Ninh Vũ Phi nên mới làm liều đi ra. Bây giờ nhìn thấy người, hắn cũng yên tâm, hiển nhiên là nên trở về.
Trước khi đi cũng lưu luyến không rời, mà Ninh Vũ Phi là không dám nhìn lâu.
Thẩm Lăng Dục khuôn mặt trời sinh quá phạm quy, soái đến vạn người phẫn nộ.
Bị cặp mắt nóng rực kia nhìn chằm chằm, người bình thường HOLD không nổi.
Ninh Vũ Phi tự nhận mình là người bình thường, cho nên cậu không dám nhìn.
Nhưng chính vì cậu không nhìn, nên không thể nhận ra che giấu dưới vẻ ngoài sáng ngời kia, ẩn sâu trong con ngươi chính là chấp niệm cực đoan.
Mắt thấy phi hành khí biến mất dưới chân trời, cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trở về nhà, vừa vặn thấy Ninh Vũ Tường tan tầm trở về.
Anh trai Ninh Vũ Phi lớn lên vô cùng cao to, dung mạo có vài nét giống Ninh Vũ Phi, nhưng chiều cao này, hình thể này, hai anh em mà đứng cùng một chỗ thì lại không hề giống như cùng một bụng mẹ đi ra.
Ninh Vũ Phi nâng giọng hô: “Anh hai!”
Ninh Vũ Tường không thích cười, nhưng đối với em trai mình, hắn cũng vụng về nở nụ cười: “Không sao là tốt rồi.”
Vẫn là câu nói này, nhưng Ninh Vũ Phi nghe được lại đặc biệt uất ức.
Ninh Vũ Tường đến gần cậu, bàn tay theo thói quen xoa nhẹ trên mái tóc cậu: “Mai anh nghỉ, vừa hay ở khu Bắc An có triển lãm cơ giáp, chúng ta cùng đi thăm quan nhé.”
Ánh mắt Ninh Vũ Phi sáng lên, vui vẻ nói: “Mai không phải ngày nghỉ, sao anh lại được nghỉ vậy?”
Vị anh trai này của cậu mới nhậm chức thượng nghi viện, tuy không phải chức vị quan trọng gì nhưng nội các lại quản cực nghiêm, không phải ngày nghỉ thì không thể nào xin được.
Ninh Vũ Tường hơi nhướng mày, sau đó nói: “Anh cũng thấy rất lạ, hôm nay gặp được nghị trưởng, hắn hỏi anh mấy câu, sau đó thì cho anh về.”
Nghị trưởng? Nghị trưởng nội các?!
Ninh Vũ Phi tim run lên một cái, vội vàng hỏi: “Việc này… hắn hỏi anh gì vậy?”
Ninh Vũ Tường không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cậu hiếu kỳ, dù sao vị đại nhân kia cũng là đối tượng sùng bái trong lòng giới trẻ.
“Một số vấn đề trong công việc, nói em cũng không hiểu.” Ninh Vũ Tường nhẹ giọng trả lời em trai.
Ninh Vũ Phi lại cảm thấy không chỉ có vậy, nhưng không dám hỏi nhiều.
Hai anh em vào nhà, đang đi lên cầu thang, thì máy truyền tin của Ninh Vũ Phi vang lên một tiếng bíp.
Ninh Vũ Tường vừa lúc đi vào, bên tai Ninh Vũ Phi đã truyền đến một giọng nam tao nhã: “Rất nhớ em, có thể gặp mặt không?”
Giọng nói có thể xưng là khiến toàn nữ giới trong đế quốc muốn mang thai, cứ như vậy vang lên bên tai cậu, Ninh Vũ Phi khẩn trương nhảy cớn lên!
Hết chương 2.
Diễm Thiếu: Bạn trai số báo danh 003 sắp lên sàn /(^o^)/~