Ngày thường nàng ấy đều thu tất cả yêu thú vào trong túi Càn Khôn, chờ đến khi ra khỏi bí cảnh sẽ bán cho cửa hàng vật liệu, chưa từng gặp trường hợp như thế này.
“Các ngươi còn biết những thứ này sao? Gần như có thể so được với những luyện khí sư ở cửa hàng vật liệu đấy.” Lữ Cửu nói với Diệp Tố đứng bên cạnh.
“Chúng ta chính là luyện khí sư.” Diệp Tố nghiêng đầu tùy ý nói: “Những thứ này đều là hiểu biết cơ bản.”
Nói chính xác hơn là bởi vì ở Thiên Cơ Môn không có nhiều tài liệu, cho nên các đệ tử chỉ có thể dựa vào việc đọc sách cả ngày để thoả mãn ước mơ muốn luyện chế pháp khí.
Lữ Cửu: “?”
“Các ngươi…” Sau khi Lữ Cửu nhìn đám người Diệp Tố hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi những nghi hoặc trong lòng ra:“Không phải phù sư sao?”
Đối phó với Xích Đường Lang, vừa ra tay đã có nhiều lá bùa như vậy, hơn nữa nàng ấy còn chính mắt nhìn thấy Diệp Tố vẽ bùa, không đúng, vừa rồi Diệp Tố còn điều khiển kiếm!
Lữ Cửu hoàn toàn mơ hồ.
“Không phải, chỉ là phương tiện để mưu sinh mà thôi.” Diệp Tố chỉ sư đệ sư muội và mình: “Chúng ta đều là luyện khí sư đứng đắn.”
Lữ Cửu trầm mặc, chỉ là một phương tiện mưu sinh mà thôi, phù sư cực khổ vẽ bùa nghe xong chắc sẽ rơi lệ mất.
“Đại sư tỷ, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?” Tây Ngọc thu Xích Đường Lang vào túi Càn Khôn, cùng đi đến đây với Minh Lưu Sa và Hạ Nhĩ, hỏi.
Diệp Tố suy nghĩ nói: “Có vẻ như Xích Đường Lang thường sống gần Nguyệt Thảo, Nguyệt Thảo có thể dùng để luyện đan.”
Lữ Cửu trợn mắt há hốc mồm: “Chẳng lẽ ngươi còn biết luyện đan?”
“Lữ đạo hữu nói đùa, ta chỉ từng thấy ở trên sách, Nguyệt Thảo là vật liệu thường dùng trong đan tu, định hái chút để bán ra ngoài kiếm lấy tiền.” Diệp Tố nhắc lại một lần nữa, nghiêm túc nói: “Luyện khí mới là đại nghiệp của chúng ta.”
…
Lữ Cửu dẫn bọn họ đến chỗ gặp Xích Đường Lang lần đầu tiên, Diệp Tố lần theo dấu vết, quả nhiên tìm thấy một mảng Nguyệt Thảo.
Nguyệt Thảo có màu tím nhạt, là một loại linh thảo thường dùng trong đan tu, chúng chỉ sinh trưởng ở trong các loại bí cảnh, nhưng có rất nhiều bí cảnh lớn nhỏ cho nên cũng coi như không phải dược liệu quý hiếm gì.
Nhưng đối với Diệp Tố, có thể hái một chút lông dê thì hái một chút, dù sao đồ trong bí cảnh đều là vật vô chủ.
“Phải dùng lưỡi hái cắt mới được.” Hạ Nhĩ ngồi xổm trên mặt đất, sau khi quan sát rễ của Nguyệt Thảo xong rồi nói.
Tây Ngọc nhấc tay: “Ta không có lưỡi hái.”
Minh Lưu Sa đi theo chậm chạp nói: “Ta, cũng, không, có.”
Diệp Tố nhìn lướt qua xung quanh: “Phiền Lữ đạo hữu canh giữ chỗ này thay chúng ta một lúc.”
Đương nhiên Lữ Cửu sẽ đồng ý, nàng ấy vô cùng tò mò hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Luyện lưỡi hái.” Giữa ngón tay của Diệp Tố chợt nổi lên một quả cầu nhỏ.
Cùng lúc đó, trong tay ba người khác cũng xuất hiện ngọn lửa, thậm chí Minh Lưu Sa còn cố ý làm ngọn lửa của mình xoay tròn một vòng.
Mọi người đều biết, chơi với lửa nhiều nhất chính là đan tu và luyện khí sư.
Lữ Cửu ngậm miệng lại, cuối cùng cũng ý thức được chuyện mấy người này là luyện khí sư.
Luyện lưỡi hái không có quá nhiều kỹ xảo, đơn giản hơn khi luyện chế pháp khí, Diệp Tố thậm chí có thể luyện chế hai thanh cùng một lúc.
Ở trong bí cảnh linh khí rất dồi dào, ngọn lửa của đám người bọn họ cũng mạnh hơn trước kia, chưa đến một khắc đã dùng Huyền Thiết luyện chế ra lưỡi hái.