Chương 48

Diệp Tố ngự kiếm bay đến điểm mù của Xích Đường Lang, bắt đầu điên cuồng ném Mê Thụy phù.

Mê Thụy phù có tác dụng đối với tu sĩ, nhưng không biết có tác dụng đối với yêu thú hay không, nhưng Diệp Tố chỉ có thể tiếp tục kiên trì, nếu không e rằng mọi người sẽ biến thành bữa ăn trong miệng con yêu thú này.

Khi Đường Lang đã hóa đỏ, cấp độ thấp nhất có thể chống lại tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ, chân trước của con Xích Đường Lang này đã hóa đỏ hết, vậy tối thiểu có thể đối phó với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.

Năm tấm, mười tấm......

Diệp Tố ném ra hai mươi tấm Mê Thụy phù, cánh của Xích Đường Lang mới rốt cuộc rơi xuống, đáp xuống dưới mặt đất, lúc này nó mới phát hiện phía sau có người, quay đầu giơ chân sau lên, đâm về phía nàng.

Diệp Tố đã sớm có chuẩn bị, giữa ngón tay kẹp hai tấm Kim Cang Phù dán trên người mình, chống cự đòn công kích của Xích Đường Lang.

Lúc này, nữ kiếm tu lục bào bật dậy, hai tay cầm kiếm, cắm thẳng vào đầu của Xích Đường Lang.

Ba người đang căng thẳng quan sát bên cạnh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Đại sư tỷ, tỷ không sao chứ?" Hạ Nhĩ chạy tới hỏi.

Diệp Tố xua tay: "Không sao."

Tây Ngọc còn đưa cho Diệp Tố cái gương nhỏ, để đại sư tỷ sửa sang lại dung nhan.

Minh Lưu Sa thì nhỏ giọng nhắc nhở: "Vật, liệu."

Diệp Tố nhìn về phía nữ kiếm tu lục bào đang nửa quỳ phía trước Xích Đường Lang: "Đạo hữu có bán chân trước của Xích Đường Lang không?"

"Vừa rồi nếu không phải ngươi, ta cũng không gϊếŧ được nó, hơn nữa thiếu chút nữa đã liên lụy tới các ngươi." Nữ kiếm lục bào tu rút kiếm đứng lên: "Con Xích Đường Lang này là của các ngươi."



Diệp Tố không vội lấy Xích Đường Lang, trái lại hỏi: "Đạo hữu đến bí cảnh làm gì?"

Nữ kiếm tu lục bào lau đi vết máu đỏ trên mặt: "Luyện kiếm, thuận tiện kiếm chút linh thạch."

Mỗi khi ra khỏi bí cảnh, bên ngoài đều có cửa hàng vật liệu lớn thu mua các loại vật liệu yêu thú và các loại linh thực trong thiên địa, không ít tán tu sống dựa vào cái này.

"Đạo hữu, có nguyện ý hợp tác với chúng ta hay không?" Diệp Tố hỏi: "Ta dùng phù, ngươi xuất kiếm, đến lúc đó vật liệu chia đôi."

Bí cảnh quá nguy hiểm, nàng chỉ biết có mấy loại phù chú, bọn họ cần một kiếm tu.

Nữ kiếm tu lục bào đồng ý không chút do dự: "Được."

...

Nữ kiếm tu vận lục bào tên là Lữ Cửu, nàng ấy là một tán tu không môn không phái, hơn 30 tuổi đã vào Trúc Cơ trung kỳ. Mặc dù lớn hơn đán người Diệp Tố nhưng những tu sĩ dưới trăm tuổi trong giới tu chân chỉ xem như là người trẻ tuổi.

Sau khi hai bên quyết định hợp tác, Diệp Tố dẫn đám sư đệ sư muội vây quanh Xích Đường Lang “bình phẩm” một phen.

“Chi trước đã xích hoá hoàn toàn, phía trên có răng cưa sắc bén, phía dưới có miệng hút rất nhỏ.” Tây Ngọc khom lưng gõ nhẹ vào các chi trước: “Phù hợp để luyện đao.”

“Tiếc là đầu bị kiếm đâm thủng, nếu không dùng để luyện chế hộ giáp cũng không tệ.” Hạ Nhĩ vòng sang bên cạnh, mở cánh trước của Xích Đường Lang ra: “Cánh sau vừa mỏng lại nhẹ, bên ngoài hiện lên màu đỏ tím, có thể luyện chế liệp võng.”

Minh Lưu Sa khom lưng đi vào trong bụng của Xích Đường Lang, lấy con dao găm bên trong ra, cắm một dao lên trên, sau đó lấy một cái bình ra hứng chất dịch nhầy chảy ra từ bên trong.

Diệp Tố đứng bên cạnh nói với Lữ Cửu: “Đó là xích dịch, mô tả hoa văn trên pháp khí, lấy tại chỗ sẽ có hiệu quả tốt nhất.”

Lữ Cửu nghe thấy càng mơ màng hơn: “…”