Chương 47

"Xuỵt ——" Diệp Tố xoay người đưa tay ra hiệu Minh Lưu Sa ngồi xuống, nghiêng người nhìn nhìn về phía dốc cao, vừa rồi nàng nghe thấy động tĩnh gì đó.

Tây Ngọc và Hạ Nhĩ vốn đang ngồi cũng lập tức đứng dậy, cúi người đi theo Đại sư tỷ, lặng yên không một tiếng động bò lên trên dốc cao, nhìn xuống dưới.

Nơi xa có hai tên kiếm tu đang đánh nhau với một con Xích Đường Lang, con Đường Lang này cao khoảng một mét, dài hai mét, đôi mắt kép màu vàng lục lồi ra, chân trước có màu đỏ thẫm, có một hàng răng cưa cứng ở phía trên, cuối đầu móc rất dài còn có miệng hút, có thể nhanh chóng leo lên. Hai cánh trước sau đều là màu đỏ tím, bao trùm cả thân thể, phần bụng to béo.

Trong đó một tên kiếm tu không tránh thoát khỏi đòn công kích của Xích Đường Lang, muốn dùng kiếm ngăn cản chân trước của nó, chân trước giống như "đại đao" chém về phía kiếm tu, chém đứt kiếm hắn đang giơ lên ngăn cản, thuận thế chém về phía thân thể của tên kiếm tu đó, chặt hắn thành hai nửa.

Kiếm tu lục bào còn lại thấy thế thì nhân cơ hội từ phía sau lẻn vào, muốn công kích phần bụng của Xích Đường Lang, đáng tiếc đã bị nó phát hiện. Xích Đường Lang nhanh chóng lui lại, nâng lên cái chân trước khác, đâm về phía tên kiếm tu kia vừa nhanh vừa hung ác.

Khi tên kiếm tu đó thấy mình sắp bị Xích Đường Lang đâm thủng thì trên thân đột nhiên nổi lên một tầng kim sắc mỏng manh, trong tích tắc như vậy, kiếm tu đã có thể chạy thoát.

Nhưng mà Xích Đường Lang tất nhiên không muốn bỏ qua cho tên kiếm tu này, đuổi theo kiếm tu lục bào, liên tục công kích.

Hạ Nhĩ nằm rạp trên mặt đất, rốt cuộc cũng nhớ ra tại sao tên kiếm tu mặc lục bào đang chạy trốn phía dưới trông lại quen mắt như vậy, y quay đầu nhỏ giọng nói: "Đại sư tỷ, có phải người đó là đạo hữu đầu tiên mua phù của chúng ta không?"

"Đúng." Diệp Tố bỗng nhiên đứng dậy: "Chuẩn bị."

Minh Lưu Sa chen vào chỗ Hạ Nhĩ, âm thầm chiếm vị trí mà đại sư tỷ có thể đưa tay bắt lấy.

Quả nhiên, sau một khắc, Diệp Tố lập tức vươn tay bắt lấy hai sư đệ sư muội gần mình nhất.



Hạ Nhĩ vẫn chưa kịp phản ứng, y vẫn đang tập trung chú ý vào nữ kiếm tu mặc lục bào.

"Chạy mau!!!" Tây Ngọc vươn tay nắm chặt Tứ sư đệ, hét to.

Trên người Diệp Tố dán Tật Tốc Phù, kéo ba người lần nữa, muốn rời khỏi chỗ đánh nhau.

Nhưng Xích Đường Lang biết bay!

"Đạo hữu? Đạo hữu! Thật sự là các ngươi!" Nữ kiếm tu lục bào vốn còn tưởng rằng chỉ là ảo giác, liều mạng chạy tới mới phát hiện thật sự là vị đạo hữu bán phù ở Định Hải Thành lúc trước.

"Ngươi đừng chạy tới chỗ chúng ta!" Thậm chí Tây Ngọc không thèm để ý đến dung nhan của mình: "Chúng ta cũng không phải kiếm tu!"

Sau khi nữ kiếm tu lục bào phía xa nghe rõ thì xấu hổ kêu lên: "Thật có lỗi, lúc đầu ta không biết các ngươi ở đây."

"Đã muộn rồi, nó đã phát hiện ra chúng ta." Diệp Tố quay đầu nhìn Xích Đường Lang đang bay càng ngày càng gần tới bên này, nàng bỗng nhiên dừng bước lại, nói với Hạ Nhĩ: "Tứ sư đệ, kiếm."

Hạ Nhĩ lập tức lấy kiếm ra từ trong túi càn khôn, đưa cho Diệp Tố.

Diệp Tố thôi động kiếm, đứng lên, nói với nữ kiếm tu lục bào: "Phiền đạo hữu yểm trợ."

Dù trong lòng nữ kiếm tu lục bào nghi ngờ nhưng lúc này không thể do dự nữa, nàng ấy vung kiếm cố ý công kích vào mắt kép của Xích Đường Lang, hấp dẫn sự chú ý của nó.