Chương 46

Đại sư tỷ kéo một lúc ba người, rốt cục vừa kịp bước vào bí cảnh trước khi cửa vào đóng lại.

Mấy người chỉ cảm thấy chung quanh vặn vẹo một hồi, trong chớp mắt đã đến một nơi khác.

Cách đó không xa là một mảnh đất xanh um tươi tốt, rừng cây rậm rạp, gió thổi qua, cành lá lay động, hình như còn có tiếng người.

Diệp Tố vừa tiến vào đã cảm nhận được linh khí nồng nặc, linh phủ vốn khô cạn đã bắt đầu vô thức hấp thu vận chuyển linh khí chuyển hóa thành linh lực của mình, nhưng thay vì quan tâm đến bản thân, nàng lại quay người nói với sư đệ sư muội: "Chúng ta tìm chỗ tu luyện trước, lần này là cơ hội bước vào Trúc Cơ của ba người các đệ."

Ba người chỉ thiếu một chút linh khí để có thể thành công bước vào Trúc Cơ, bây giờ, linh khí bên trong bí cảnh dồi dào, ngu hay sao mà không hấp thu, những thứ khác bên trong bí cảnh thì sau này hẵng tính.

Bốn luyện khí sư, trên người không có pháp bảo, lại không có kiếm tu hộ thân, cứ như vậy tùy tiện tiến vào bí cảnh, chỉ vì đột phá cảnh giới. Nếu thủ vệ biết cách làm của bọn họ thì e rằng sẽ lạnh mặt kêu to một tiếng hoang đường.

Nhưng lúc này, đại sư tỷ hoang đường đã dẫn theo sư đệ sư muội tìm tới một nơi đất cao: "Các đệ hấp thu linh khí ở đây, ta sẽ trông coi ở bên cạnh."

Minh Lưu Sa và Hạ Nhĩ, Tây Ngọc ngồi dựa lưng vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trên, linh khí ở gần đó không ngừng bị hấp thu tới chỗ bọn họ.

Đối với người tu đạo, đột phá cảnh giới rất quan trọng, không cẩn thận một chút thôi thì linh lực sẽ ngược dòng, bạo thể mà chết, vì vậy Diệp Tố không dám buông lỏng.

Vì để đề phòng bên trong bí cảnh có tu sĩ hoặc là những thứ khác quấy rầy, nàng lấy ra rất nhiều Kim Cang phù, đi vòng quanh ba người, dán phù khắp nơi, phía trước phía sau, chỉ không có dán lên trên mặt bọn họ mà thôi.

Mấy canh giờ trôi qua, ba người hầu như xuất hiện vòng xoáy linh khí trên đỉnh đầu cùng lúc, liên tục tràn vào trong linh phủ của bọn họ, thậm chí ảnh hưởng tới Diệp Tố bên cạnh.

Nàng đã ở Trúc Cơ hơn nửa năm, bây giờ bên trong linh phủ tràn ngập linh khí, nhanh chóng chuyển hóa thành linh lực của mình, cảnh giới cũng mơ hồ bắt đầu buông lỏng.



Diệp Tố cố gắng kìm nén linh khí bên trong linh phủ để vững chắc lại cảnh giới, đứng phía đối diện chờ ba người thành công bước vào Trúc Cơ.

Khoảng nửa canh giờ sau, ba người rốt cục xuất hiện động tĩnh.

—— Lục hợp tứ hải, linh lực xuyên thông, trở thành Trúc Cơ, linh phủ xuất hiện.

Tây Ngọc mở mắt ra, cúi đầu nhìn bụng mình, nàng ấy cảm thấy hơi khó chịu, ngẩng đầu nói: "Đại sư tỷ, hình như muội đã có linh phủ."

"Có linh phủ tức là thành công bước vào Trúc Cơ." Diệp Tố cười, quay đầu nhìn về phía Minh Lưu Sa và Hạ Nhĩ: "Hai đệ thì sao?"

"Vậy ta cũng đã thành công bước vào Trúc Cơ." Hạ Nhĩ hưng phấn nói.

Mặc dù Minh Lưu Sa cao hứng, nhưng hắn vẫn chậm rãi nói: "Chắc, là, thành, công, rồi."

Quả nhiên, tiến vào bí cảnh là đúng, sau khi ba người bọn họ thành công bước vào Trúc Cơ thì cũng có thể bắt đầu luyện chế pháp khí có trình độ cao hơn.

"Đại sư tỷ, chúng ta trông chừng ở bên cạnh, tỷ tu luyện đi, không chừng có thể đột phá." Tây Ngọc nói.

"Đúng, linh khí trong bí cảnh nhiều như vậy, không thể lãng phí." Hạ Nhĩ liên tục gật đầu.

Minh Lưu Sa đã sớm đứng dậy, chuẩn bị nhường chỗ cho đại sư tỷ.