"Một nửa Mê Thụy phù và một nửa Tật Tốc Phù, tổng cộng bốn mươi tấm, tám trăm linh thạch trung phẩm."
Khi tu sĩ gầy còm mặc hoàng bào lục lọi lấy ra tám trăm linh thạch trung phẩm, trái tim hắn ta như đang rỉ máu, trong miệng liên tục nói: "Thật là, mấy lá phù này của đạo hữu ngươi bán đắt quá đi, cũng may là gặp được ta."
Diệp Tố không cho là đúng: "Ngươi cũng có thể mua phù ở chỗ khác."
Tu sĩ gầy còm mặc hoàng bào cầm lá bùa, hậm hực rời đi.
Minh Lưu Sa trước đó lâm vào hôn mê đã tỉnh lại, yếu ớt nhìn chằm chằm Diệp Tố đã trở về tiếp tục vẽ bùa.
"Lát nữa cho đệ thêm mấy tấm phù." Diệp Tố không ngẩng đầu lên nói.
"Tạ ơn đại sư tỷ." Minh Lưu Sa lập tức buông bỏ hiềm khích lúc trước, nói thật nhanh, còn đắc ý nhướng mày với Tây Ngọc và Hạ Nhĩ.
Tây Ngọc chậc lưỡi một tiếng, cúi đầu lật xem ngọc giản do đại sư tỷ viết, còn Hạ Nhĩ thì nhìn chằm chằm đại sư tỷ vẽ bùa, không hề ngẩng đầu lên.
......
Một ngày nữa trôi qua, Tây Ngọc đi dạo khắp nơi, trở về nói: "Đại sư tỷ, bọn họ đều nói bí cảnh có thể sẽ mở ra vào ngày kia."
Thời gian cửa vào bí cảnh mở ra từ trước đến nay luôn không chắc chắn, chỉ có một vài tu sĩ có cấp độ cao mới có thể loáng thoáng cảm nhận được dao động trong đó.
"Vậy ít nhất còn phải đợi ở bên ngoài hai ngày." Hạ Nhĩ chống cằm nói: "Nghe nói thời gian đóng cửa của bí cảnh luôn không ổn định, lỡ may sau khi chúng ta ra ngoài đã bỏ lỡ mất cuộc so tài của Phá Nguyên Môn thì phải làm sao?"
"Bí cảnh nhỏ tồn tại không hơn một tháng đâu." Lúc trước Diệp Tố đã nghe ngóng.
Nàng đưa tay đè lên thái dương, vẽ phù một ngày một đêm, lúc này linh phủ đã trống rỗng.
Đối với tu sĩ, linh lực khô cạn là một chuyện cực kì khó chịu.
Diệp Tố trái lại đã sớm thành thói quen, lực chú ý của nàng đặt ở trên ngòi bút, bút này quá bình thường, vẽ bùa chú trong khoảng thời gian dài nên vừa rồi đã nát bấy.
Cũng may nàng vẫn còn bút dự phòng.
"Phù, chắc, đã, đủ, rồi." Minh Lưu Sa ngồi xổm ở bên cạnh, vừa nhìn một đống phù vừa chậm rãi nói.
"Bí cảnh nguy hiểm, vẽ thêm được tấm nào hay tấm ấy." Diệp Tố vừa mới dứt lời, nơi xa đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Các tu sĩ vốn đang ngồi thiền chờ đợi đều đồng loạt đứng dậy, mấy người Diệp Tố đứng bên ngoài, còn chưa biết rõ tình hình, chỉ nhìn thấy bọn họ liều mạng chen về phía trước. Lúc này rốt cục có người hô lên một tiếng: "Cửa vào bí cảnh đã sớm mở!"
"Đại sư tỷ?" Tây Ngọc quay đầu nhìn Diệp Tố.
Diệp Tố cầm lấy phù, chia cho ba người bọn họ: "Chúng ta cũng đi vào."
Cửa vào bí cảnh mở ra không lâu lắm, các tu sĩ tranh nhau chen lấn đi vào, thậm chí còn có người ở phạm vi nhỏ bên ngoài đã động thủ đánh nhau.
"Tiểu sư huynh, sao vậy?"
Trước cửa vào bí cảnh, thiếu niên tuổi trẻ tuấn mỹ thu hồi ánh mắt, chắc là nhìn lầm, có quá nhiều tu sĩ mặc hắc bào: “...... Không có gì."
Hai người bước về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất.
Nơi xa, Diệp Tố đưa tay nắm chặt sư đệ sư muội, trên lưng dán Tật Tốc Phù, nhanh chóng vòng qua đám người, phóng vào cửa bí cảnh.
Minh Lưu Sa bị tụt lại phía sau thì được Tây Ngọc và Hạ Nhĩ nắm chặt kéo về trước, lưng hắn tiến về phía trước, hắn cảm nhận được gió thổi qua mặt, yếu ớt nói: "Đại sư tỷ dùng Tật Tốc Phù càng ngày càng thuận tay."