Chương 23

Diệp Tố trả tiền, đổ hai mươi viên Tích Cốc Đan ra, chia cho mỗi người năm viên.

Tiểu nhị đứng ở bên trong, thấy hành động của nàng, khuôn mặt ghét bỏ nhíu lại, lắc đầu, không biết đây là môn phái nghèo khổ từ đâu tới, mua một bình Tích Cốc Đan thấp nhất còn chia làm bốn phần, còn không bằng cả tán tu.

Đáng tiếc cho mấy tướng mạo tốt này, trông thấy rất dọa người.

“Đại sư tỷ, đối diện là cửa tiệm bán pháp khí.” Tây Ngọc kéo ống tay áo của Diệp Tố nói: “Chúng ta đi qua xem một chút đi?”

Diệp Tố ăn một viên Tích Cốc Đan, rồi cất kỹ bình: “Đi.”

Bốn người họ nghênh ngang đi về phía đối diện, khí thế mười phần.

Tiểu nhị bán đan dược phía sau thò đầu nhìn bóng lưng của bọn họ, chậc chậc mấy tiếng, không trách hắn đã nhìn nhầm, mấy người này thoạt nhìn thật sự không giống môn phái xuất thân nghèo khổ.

Cũng quá tự tin rồi.

...

Mấy người ở trong cửa hàng đợi không đến một chén trà thì đã đi ra ngoài.

“Đại sư tỷ, tỷ có thấy pháp khí vừa rồi bọn họ đặt ở trên giá bên phải không? Kỹ xảo khắc hoa văn quá kém.” Tây Ngọc khó hiểu: “Vậy mà lại bán được một ngàn linh thạch trung phẩm, còn là bảo vật giữ tiệm trong cửa hàng bọn họ?”

“Đó là hoa văn gió.” Diệp Tố nói: “Thêm vào trên thân đao, quả thực có lợi, lúc xuất chiêu linh lực bộc phát.”

“Hoa văn gió?” Hoa văn khắc lòe loẹt trên thân đao, Tây Ngọc sững sờ không nhìn ra.



Diệp Tố giải thích: “Trên thân đao có hai loại hoa văn gió biến hình hiếm có, theo lý có thể tăng hiệu quả gấp đôi. Chỉ là luyện khí sư không quen thuộc với hoa văn gió cho lắm, có một khoản trong lúc vô tình phá hủy vận thế lúc trước tạo ra, nếu thật sự dùng đến, ngược lại sẽ chặn linh lực của người dùng đao, vận đao càng nhanh càng cảm thấy ngưng đọng đứt tầng.”

Hạ Nhĩ hỏi: “Đại sư tỷ, là hoa văn gió biến hình gì vậy?”

“Là, cái, gì?” Minh Lưu Sa bên cạnh nhảy chữ.

“Một quyển sách trên giá ở góc dưới cùng tầng thứ tư của Tàng Điển Các nói toàn bộ đều là hoa văn hiếm có trên pháp khí.” Diệp Tố đảo mắt trông mong nhìn sư đệ sư muội của mình: “... Bỏ đi, nghĩ đến các người vẫn chưa xem.”

Minh Lưu Sa am hiểu luyện chế pháp khí nhỏ, đặc biệt là ám khí, Tây Ngọc thích đao, tứ sư đệ Hạ Nhĩ thì cảm thấy hứng thú với kiếm, bọn họ không giống Diệp Tố cái gì cũng xem, mà chỉ xem sách về phương diện bản thân am hiểu.

Diệp Tố ngồi xổm xuống dùng ngón tay vẽ dưới mặt đất hai hoa văn gió biến hình: “Hai hoa văn gió này vốn là thêm ở trên lô đỉnh, để luyện đan sư dùng, có thể khiến đan hỏa càng thịnh, về sau trải qua biến hình mới có thể thêm vào pháp khí khác. Nhưng niên đại đã lâu, thiếu mấy đường vân, cần bản thân bổ sung.”

Ba người họ cùng nhau ngồi xổm đắm chìm vào bên trong, Tây Ngọc vô ý thức vẽ lặp đi lặp lại hoa văn gió biến hình vừa rồi Diệp Tố biểu diễn trên mặt đất.

“Các người đợi ở nơi này một lúc.” Diệp Tố đứng dậy rời đi, nàng mua ba tấm ngọc giản trở về.

“Đại sư tỷ, cái này cần bao nhiêu tiền?” Hạ Nhĩ hỏi.

“Bốn trăm năm mươi viên linh thạch hạ phẩm.” Diệp Tố chia ngọc giản cho sư đệ sư muội: “Về sau có mấy thứ ta viết ở bên trong, các người trực tiếp xem là được.”

Ngọc giản cũng là mua loại rẻ nhất, mặc dù thứ có thể trữ không nhiều lắm, nhưng có thể dùng.

“Đại sư tỷ, tiền chúng ta không còn nhiều nữa.”