Chương 21

Thanh niên không thu lại, mà lần nữa đưa quyển trục dư đồ cho Diệp Tố, cười nói: “Bọn ta còn có quyển trục dư đồ, gặp nhau chính là duyên, phần này sẽ tặng cho mấy vị đạo hữu.”

Diệp Tố cúi đầu nhìn thoáng qua quyển trục dư đồ, cũng không từ chối mà chắp tay cảm ơn: “Đệ tử Thiên Cơ Môn tại đây tạ ơn đạo hữu.”

Mũi chân nàng điểm nhẹ thân kiếm, Minh Lưu Sa lập tức lấy ra một thẻ gỗ từ trong túi trữ vật, ném lên trên, được Diệp Tố đón lấy.

“Thiên Cơ Môn? Thì ra các người là Thiên Cơ Môn?” Một đệ tử mặt tròn bên cạnh kinh ngạc: “Tại sao trên đạo bào của các người lại không có chữ?”

Năm trăm năm trước, trên đạo bào của Thiên Cơ Môn sẽ dùng kim tuyến thêu ba chữ “Thiên Cơ Môn” cực lớn, là đặc điểm rõ rệt nhất của môn phái bọn họ, về sau tông môn suy sụp, không có tiền mua kim tuyến, ngay cả vải vóc cũng đổi thành thứ phẩm, chỉ có trên ống tay áo của chưởng môn và trưởng lão là có một chút kim tuyến.

Diệp Tố trả lời ngắn gọn, lại nói: “Kinh tế căng thẳng.”

Ngay cả quyển trục dư đồ cũng không mua nổi, thêu chữ không được hình như cũng rất bình thường, mấy người đối diện nghĩ thầm, nghe danh không bằng gặp mặt, Thiên Cơ Môn đã nghèo đến mức này, khó trách lại đi chực đi ké ở khắp nơi.

“Đạo hữu là môn phái nào.” Diệp Tố hỏi.

Mặc dù thanh niên kinh ngạc vì đối phương không biết thân đạo bào này của bọn họ, nhưng vẫn chắp tay nói: “Từ Trình Ngọc Ngô Kiếm Phái.”

Ngô Kiếm Phái là một trong hai phái, tông môn sau này tiểu sư đệ muốn gia nhập? Vừa ra ngoài đã đυ.ng phải Ngô Kiếm Phái, mấy đệ tử này thoạt nhìn cũng không tồi.

Diệp Tố lại cẩn thận hỏi tên đối phương là mấy chữ nào, sau đó dùng linh lực làm bút đao, viết một câu trên thẻ gỗ rồi lập tức đưa cho thanh niên đối diện nói: “Từ đạo hữu, bọn ta đi trước đây, đa tạ quyển trục dư đồ của ngươi.”

Thanh niên theo bản năng tiếp nhận thẻ gỗ bay tới, lại ngẩng đầu nhìn thấy một tàn ảnh lưu lại, một thanh kiếm kỳ lạ chở bốn người trong nháy mắt biến mất ở phía Đông.

“Sư huynh, nàng đưa cái gì vậy?” Một thanh niên mặt tròn khác tiến lại hỏi.

Từ Trình Ngọc cúi đầu nhìn thẻ gỗ trên tay, lúc này mới phát hiện chữ bên trên: ‘Hôm nay nợ Từ Trình Ngọc Ngô Kiếm Phái một thanh kiếm, đệ tử Diệp Tố Thiên Cơ Môn.’

Từ Trình Ngọc đăm chiêu: “Diệp Tố Thiên Cơ Môn…”

Phương thức phi hành tu đạo đa dạng, trừ khi là kiếm tu thì rất ít ngự kiếm phi hành, nhưng có một số luyện khí sư chuyên luyện kiếm cũng tương đương với nửa kiếm tu, cho nên Diệp đạo hữu này am hiểu luyện kiếm?

Tốc độ ngự kiếm của Ngô Kiếm Phái bọn họ chỉ có thể sánh với Côn Lôn, vừa rồi dưới thân kiếm của Diệp đạo hữu đó treo ba người, vậy mà còn có thể đuổi theo, mơ hồ có thể nhìn thấy thực lực bất phàm.

Một nữ đệ tử bên cạnh nói: “Sư huynh, người của Thiên Cơ Môn bọn họ thật thú vị, vậy mà lại dùng dây xích treo người dưới thân kiếm.”

Từ Trình Ngọc nhớ tới kỳ cảnh vừa rồi, cười cười: “Có lẽ là bản lĩnh của luyện khí sư, được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường đi.”

“Vâng.”

...

Ngự kiếm hao phí linh lực, Diệp Tố còn chở ba người, lại chỉ có Trúc Cơ, thường xuyên bay được nửa đường thì hao hết linh lực, đột nhiên rơi xuống không trung, nên chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ một thời gian.

Đứt quãng liên tục bay được sáu ngày, cuối cùng bọn họ cũng đến Định Hải Thành.

“Đại sư tỷ, nhìn kìa!”