Chương 59: Vua động vật lang thang!

Phương thức mai táng đồng loại của long tộc mỗi loài mỗi khác, phong tục của bộ tộc rồng phun lửa là để con rồng thân cận nhất với người chết tự mình dùng long tức thiêu di thể người chết thành tro tàn, và rải tro tàn vào đất trời giữa núi.

Rồng nhỏ lần lượt chuyển di thể cha mẹ từ trong xe lên trên núi, Thẩm Diệu sợ rồng nhỏ cảm xúc kích động không khống chế được đúng mực sẽ đốt cháy núi rừng, liền đi theo cùng với Thẩm Diệc Thanh.

Rồng nhỏ an bài cha mẹ ở một khoảnh đất trống trên đỉnh núi, khoảnh đất này trống rỗng trơ trọi, xung quanh chồng chất đá loạn, không có bất cứ thứ gì để đốt. Sau khi đặt hai di thể rồng đàng hoàng, rồng nhỏ ở hình rồng lần lượt dán đầu lên ngực ba mẹ quyến luyến cọ cọ. Sau khi họ rời đi rồng nhỏ đã chảy rất nhiều nước mắt, nhưng hiện giờ cậu ta không khóc một chút nào, bộ tộc rồng phun lửa tin tưởng sau khi rồng chết thì tinh thần sẽ không mai một nhanh chóng, mà sẽ theo tro tàn sau khi thân thể thiêu đốt ngao du giữa đất trời, cho nên rồng nhỏ không muốn làm ba mẹ lo lắng cho mình.

Cậu đã từng là một con rồng phun lửa thích khóc nhè, nhưng từ nay về sau cậu không còn là vậy nữa.

Trái lại khuẩn nhân tính tình cứng cỏi hơn rồng nhỏ rất nhiều trước cảnh tượng như vậy lại nhịn không được rớt nước mắt, lấy ra vài đóa hoa mãn thiên tinh từ trong túi quần mini lau nước mắt xì nước mũi.

Loại hoa mãn thiên tinh này chỉ nhỏ có 2, 3 mm, tiện mang theo, cho nên khuẩn nhân đều đem chúng đi phơi khô dùng làm giấy vệ sinh.

Rồng nhỏ nằm úp sấp trên xác cha mẹ không ngừng tràn ra tiếng gầm nhẹ lâu dài đau thương từ trong cổ họng, như là đang cáo biệt. Tiếng gầm nhẹ như vậy duy trì một đoạn thời gian, rồng nhỏ dứt khoát đứng thẳng người lên tránh ra vài bước, cậu nhìn thật sâu hai con rồng phun lửa to, lập tức làm một cái hít sâu thật dài. Không khí tiến vào l*иg ngực, hòa trộn với khí thể dễ cháy bên trong, lại bị đè ép phun ra từ trong miệng rồng nhỏ. Ba cái rưỡi răng đánh lửa của rồng nhỏ cạch cạch chạm nhau, cọ ra một tia lửa, khí thể phừng cháy, một đám lửa rực rỡ sáng ngời trong tích tắc cắn nuốt thân thể hai con rồng phun lửa to, vảy rồng hồng ngọc bóng loáng đẹp đẽ dần dần hoá lỏng dưới lửa rồng không ngừng phun lên, giống như kim loại đạt tới điểm nóng chảy tí tách chảy xuống đất, lại chậm rãi hóa thành tro bụi, bông gòn và khung trúc bị bỏ thêm vào trong tiêu bản cũng trong khoảnh khắc bị lửa to đốt đến sạch sẽ.

Gió núi mềm nhẹ như nức nở, tro tàn bị cuốn lên, theo gió mà đi. Có lẽ chúng sẽ dính lên sợi lông của một chú chim nhỏ, có lẽ sẽ bị một rễ cây hấp thu, có lẽ sẽ rơi vào khe núi suối sâu theo sóng mà xô, hoặc là lẻn vào một đám mây mưa, biến thành mưa tuyết sương rơi, lấy một loại hình thái khác giáng xuống đất bằng một lần nữa… nhưng đây đều là chuyện không thể biết được.

Trong tích tắc một đám tro tàn cuối cùng cũng bị thổi tán, rồng nhỏ ngửa cổ lên, ngửa mặt lên trời thét dài: “Grào —— ”

Thẩm Diệu nghiêng đầu nhìn Thẩm Diệc Thanh một cái, lập tức kiễng chân kề sát hắn, ôm lấy đầu Thẩm Diệc Thanh đặt trên vai mình, nhẹ giọng nói: “Cho anh mượn vai dựa một chút này.”

Giọng nói trầm thấp của Thẩm Diệc Thanh run nhè nhẹ: “Diệu Diệu, anh thật sự là…”

Thẩm Diệu hệt như xoa mèo từng chút một xoa tóc Thẩm Diệc Thanh, nói: “Em biết, anh không muốn thấy loại chuyện này.”

Thần kinh của kraken bảo bảo thật sự là hết sức tinh tế mẫn cảm, rất dễ dàng bị xúc động!

Thẩm Diệc Thanh ưu thương vươn ra một xúc tu quấn lấy Thẩm Diệu, rút ngắn chân lại một đoạn làm cho mình nhanh chóng lùn đi, để cho đầu mình vừa lúc gối lên trên vai Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu: “…”

Bạn trai một mét tám sáu bên cạnh đột nhiên biến thành một mét sáu!

Thẩm Diệu ít nhiều có hơi quen với loại chuyện này thậm chí còn cảm thấy chú lùn Thẩm Diệc Thanh có hơi moe!

Dùng lễ nghi long tộc an táng hai con rồng phun lửa xong, mấy người trở về nhà Thẩm Diệc Thanh.

Sau khi về nhà chuyện đầu tiên Thẩm Diệu làm chính là đi thăm dò cái di động chuyên dùng cho công việc của mình, trong cái di động đó bị cấy chip định vị, Tưởng Trạch có thể khống chế tọa độ của cậu, cho nên trong hành động vừa rồi Thẩm Diệu đặt nó ở nhà.

Nhưng mà di động công việc không có một cuộc gọi nhỡ nào, vì thế Thẩm Diệu lại nhấn vào nhóm wechat công việc, muốn xem xem có động tĩnh gì không, có điều trong nhóm cũng không ai nhắc tới chuyện phú thương kia bị ma vật vào nhà cướp bóc. Thế này cũng nằm trong dự kiến của Thẩm Diệu, dù sao thì sưu tầm tiêu bản ma vật bảo hộ bậc một của quốc gia chính là trái pháp luật, mấy thứ này bị cướp tốt nhất chính là ngậm bồ hòn làm ngọt, nếu không thật sự điều tra ra thì người sưu tầm cũng không ăn được quả ngon, đó cũng là một trong những nguyên nhân Thẩm Diệu dám đơn giản thô bạo “vào nhà cướp bóc” như vậy.

Rồng nhỏ mai táng cha mẹ xong cảm xúc suy sụp, vào cửa nhà liền nhốt mình vào phòng, khuẩn nhân thì cầm quyển sổ vỏ cây bạch dương của cậu vọt đi tìm Thẩm Diệu, sau khi biểu đạt lòng biết ơn một phen, khuẩn nhân hỏi Thẩm Diệu có thể hỗ trợ tìm kiếm ổ rồng của rồng nhỏ hay không, bởi vì vàng bạc châu báu rồng nhỏ tính làm thù lao đưa cho Thẩm Diệu đều cất ở đó, nhưng cậu ta lại không tìm được đường về, nhóc Thẩm tham tiền vẻ mặt nhiệt tình tỏ vẻ không có vấn đề!

“Rồng nhỏ chỉ biết là ổ rồng ở trên một ngọn núi phía tây thành phố này, là núi chưa từng bị khai phá, rất hiếm khi có nhân loại qua lại.” Khuẩn nhân nói ra hết manh mối rồng nhỏ biết được, bao gồm cả loại cây thường mọc gần ổ rồng và hướng núi dáng núi, cùng với vật che đậy ở lối vào ổ rồng dùng để mê hoặc người từ ngoài đến. Thẩm Diệu lấy ra một cuốn bản đồ địa phương, đây là bản đồ truyền lưu trong nhóm thợ săn ma bản địa, ghi chép kỹ càng tỉ mỉ đến mỗi một ngã tư đường, mỗi một ngọn đồi nhỏ, Thẩm Diệu lật lật tìm tìm viết viết vẽ vẽ trên đó, đại khái khoanh vòng ra một phạm vi, tính lúc rảnh rỗi thì đi qua tầm bảo.

Thẩm Diệu thật cẩn thận cất quyển bản đồ địa phương đã đánh dấu vào trong balo mình thường đeo, tựa như cất một bản đồ kho báu!

“Có thể cho tôi mượn dùng giấy bút một chút không?” Sau khi giảng giải vị trí ổ rồng xong, khuẩn nhân chỉa chỉa bút trong tay Thẩm Diệu hỏi.

“Có thể… Nhưng mà cậu muốn viết cái gì? Muốn tôi viết giúp cậu không?” Thẩm Diệu hỏi.

“Không cần, ” khuẩn nhân đặt quyển sách vỏ cây bạch dương thật dày trong tay lên trên bàn học, lộ ra một nụ cười tỏa nắng nguyên khí mười phần, nói, “Tôi muốn phiên dịch tiếng khuẩn nhân, cậu xem không hiểu.”

Thẩm Diệu liền không truy vấn nữa, chỉ tự nhiên mở ngăn kéo bàn của Thẩm Diệc Thanh ra, rút ra một xấp giấy mỏng manh đưa tới trước mặt khuẩn nhân, lại mở hết vỏ bút lấy ra ngòi bút, đưa ngòi bút thanh mảnh nhẹ nhàng cho khuẩn nhân, muốn tiểu khuẩn nhân dùng tiện hơn một chút.

Để không in ra dấu giày trên giấy, trước tiên khuẩn nhân chạy bịch bịch bịch vài vòng qua lại trên một tờ giấy nháp cọ sạch đế giày, sau đó mới chạy lên giấy, khiêng bút lên viết, dường như cậu viết cho Thẩm Diệu xem, cho nên mới dùng giấy và bút của nhân loại, hơn nữa chữ cũng viết khá lớn, có vài chữ cũng dài bằng thân thể cậu luôn rồi.

Thẩm Diệu ghé sát chút, thấy trên giấy viết mấy chữ ghép vần khó đọc, còn có số ít chữ Hán có tác dụng chú giải, Thẩm Diệu nhìn chốc lát, hiểu rõ: “Đây là ma pháp hả?”

Khuẩn nhân ngại ngùng cười cười: “Ma pháp của khuẩn nhân bọn tôi đều rất đơn giản, đa số đều có thể dùng khoa học kỹ thuật của nhân loại để thay thế… Có điều mấy cái tôi viết cho cậu thì khoa học kỹ thuật không thay thế được, tuy rằng cũng không có ma pháp gì đặc biệt lợi hại, nhưng cậu có thể dùng để chơi, lần trước mua tình báo ông chủ kia không phải từng đưa cậu một túi bột phấn ma lực sao.”

Thẩm Diệu cười mỉm gật gật đầu: “Nhìn giống như rất thú vị.”

Phép thuật đầu tiên mà khuẩn nhân viết ra là ma pháp mộng cảnh, trước khi ngủ sử dụng ma pháp này có thể khiến người ta giữ thần trí tỉnh táo trong cảnh mơ khi màn đêm buông xuống, tự do tự tại tưởng tượng và hành động trong thế giới giấc mơ, mà theo sát sau đó, ma pháp thứ hai chính là ma pháp rời khỏi giấc mơ, hai ma pháp này gộp lại, người thi pháp có thể hoàn toàn khống chế giấc mơ của mình, tuy rằng giống như không có ý nghĩa gì quá thực dụng, nhưng làm một loại giải trí thì vẫn rất thú vị.

“Chỉ là một chút ma pháp nhỏ thú vị thế thôi…” Khuẩn nhân thấy Thẩm Diệu luôn luôn nhìn chằm chằm trên giấy, liền quẫn bách gãi gãi đầu, sợ Thẩm Diệu chướng mắt, “Cậu làm nhiều chuyện cho tôi và rồng nhỏ như vậy, cũng không phải dùng tiền tài là có thể cân nhắc, cho nên bọn tôi cũng muốn cho cậu một chút hồi báo khác ngoài vàng bạc châu báu.”

Trong lòng Thẩm Diệu nói ma vật các cậu không hiểu đâu, kỳ thật nhân loại chúng tôi thích nhất là vàng bạc châu báu, ngoài miệng lại nói: “Cám ơn, tôi rất thích, tối hôm nay liền thử nằm mơ xem.”

Cứ như vậy, rồng nhỏ và khuẩn nhân lại ở nhà Thẩm Diệc Thanh vài ngày, tiến hành các loại chuẩn bị trước khi ngao du thế giới, Thẩm Diệu giúp họ mua không ít thứ mà đi đường có khả năng sẽ dùng đến, chẳng hạn như hai cái smart phone kèm thẻ điện thoại, một cái túi leo núi thật lớn, lều trại giản dị, đáng nhắc nhất chính là một bộ yên ngựa mini tìm người đặt làm, có thể cho khuẩn nhân vững vàng ngồi ở trên lưng rồng nhỏ để rồng nhỏ chở cậu ta bay.

Đây nhất định là kỵ sĩ rồng nhỏ nhất trong lịch sử…

Mua nhiều đồ như vậy Thẩm Diệu không chỉ không cho khuẩn nhân và rồng nhỏ ra tiền, ngược lại còn cho bọn họ một ít tiền vàng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào —— dù sao thì sau khi tìm được ổ rồng thì còn có núi vàng núi bạc đang chờ, Thẩm Diệu nhìn ra là rồng nhỏ và khuẩn nhân cũng không phải ma vật gạt người, cho nên rất yên tâm về thù lao còn chưa tới tay của mình.

Trong mấy ngày này, rồng nhỏ không biết từ đâu làm ra mấy viên đá tròn tròn, nhàn rỗi không có việc gì làm liền phun lửa với mấy hòn đá đó, đồng thời sử dụng một loại ma pháp có thể chứa đựng nhiệt năng phong ấn ngọn lửa trong đá, như vậy, cả mùa đông những hòn đá đó sẽ đều đều phát ra nhiệt lượng.

Dưới sự hướng dẫn của Thẩm Diệu và khuẩn nhân, rồng nhỏ phân tán đưa mấy viên đá ấm tự chế đó đến những ngõ hẻm mà cậu ta đã từng lưu lạc, cậu ta nhớ rõ chó mèo hoang ở những chỗ này đều rất sợ lạnh, đã từng tụ lại ở bên cạnh cậu sưởi ấm, mà đá ấm có lẽ có thể trợ giúp những động vật nhỏ đó chịu đựng qua trời đông giá rét.

Cho nên nói, rồng nhỏ không hổ là vua động vật lưu lạc!

Thật sự rất có phong phạm vương giả.

Hết chương 59