Xe tải lớn như vậy chứa hai con rồng phun lửa thành niên không có bất cứ vấn đề gì, Thẩm Diệu dùng khuỷu tay đυ.ng đυ.ng cánh tay Thẩm Diệc Thanh, nói: “Diệc Thanh, đi lái xe.”
Thẩm Diệc Thanh từ phía sau biến ra mũ lưỡi trai chụp lên đầu Thẩm Diệu, lại đưa qua một cái khẩu trang, giọng trầm thấp mà mềm nhẹ: “Che mặt lại đi.”
Dù sao thì Thẩm Diệu vẫn là thợ săn ma trong biên chế, lần này lại dắt ma vật đến nhà nhân loại đánh cướp, chuyện này lập trường trái ngược, cho nên bất luận Thẩm Diệu có lý như thế nào thì một khi để lộ tiếng gió đều sẽ bị Tưởng Trạch đấm vỡ đầu. Có điều đi theo quy trình bình thường thì Thẩm Diệu cũng thật sự không có biện pháp giúp rồng nhỏ đoạt lại di thể cha mẹ cậu ta, bởi vì tình báo mua được từ chợ đêm không có hiệu lực pháp luật, không đưa lệnh điều tra được, chỉ có thể trừng mắt lo lắng suông.
Thẩm Diệu cười đeo khẩu trang lên, lại lấy kính râm từ trong túi áo khoác của Thẩm Diệc Thanh ra mang lên, xong lập tức ngửa gương mặt che kín kín kẽ kẽ lên nhìn Thẩm Diệc Thanh, hỏi: “Thế nào?”
Thẩm Diệc Thanh cách khẩu trang cọ chóp mũi Thẩm Diệu, nói: “Ngoại trừ anh thì ai cũng không nhận ra được em.”
Thẩm Diệu động đậy lông mày, như là đang cười.
Rõ ràng là họ không có làm chuyện gì quá đỗi thân mật, nhưng khuẩn nhân và rồng nhỏ đột nhiên không biết nên thả ánh mắt đi đâu.
Thẩm Diệu ngụy trang xong, Thẩm Diệc Thanh cũng bắt đầu dịch dung đại pháp của mình, hắn quay người lại đưa lưng về phía ba người, dùng tay xoa đông nắn tây trên mặt mình, vừa làm còn vừa thỉnh thoảng cúi đầu xem xét một tờ giấy chứng minh. Mấy phút đồng hồ sau, Thẩm Diệc Thanh đã dịch dung quay đầu nhìn Thẩm Diệu, cầm giấy chứng minh trong tay kề sát cái mặt bánh mì loại lớn của mình, hỏi: “Giống không, Diệu Diệu?”
“Như khuông đúc ra.” Thẩm Diệu nhìn bạn trai từ nam thần dịch dung thành người qua đường Giáp, tâm tình hơi phức tạp.
Tấm giấy chứng minh này là thật lâu trước kia Giang Mộc Khê nhờ ma vật chuyên môn làm giả giấy tờ làm giúp Thẩm Diệc Thanh, người trên ảnh căn bản không tồn tại, là lớp ngụy trang mà Thẩm Diệc Thanh biến ra, tin tức cũng tự nhiên đều là giả, cái xe tải lần này chính là Thẩm Diệc Thanh dùng tờ chứng minh giả này thuê tới.
Hai người phân công nhau lên xe, rồng nhỏ cũng vội đi qua theo, khuẩn nhân thoải mái ngồi trên xương quai xanh rồng nhỏ, tay nhỏ bé níu áo cậu, ngồi cực kỳ vững.
Thẩm Diệc Thanh lái xe, Thẩm Diệu phụ trách hướng dẫn, loại xe tải lớn này bị hạn chế lưu thông ở rất nhiều đoạn đường, may mắn Thẩm Diệu vừa nhận được tình báo liền định ra đường đi, dọc theo đường đi không gặp bất cứ trở ngại gì. Xe tải đỗ lại ở nơi cách nhà phú thương kia một đoạn ngắn, nơi này là một con đường nhỏ yên tĩnh, ít dấu chân người, một cái cameras duy nhất ven đường tối hôm qua bị Thẩm Diệu làm hỏng, bây giờ còn chưa kịp sửa, rồng nhỏ và Thẩm Diệc Thanh xuống xe đi về phía nhà phú thương, Thẩm Diệu và khuẩn nhân ở trong xe chờ.
Mười phút sau, trong sân nhà loáng thoáng có ánh lửa và tiếng người truyền đến, Thẩm Diệu nhảy xuống xe mở cửa thùng xe phía sau ra trận địa sẵn sàng đón quân địch. Lại qua một lát, thế lửa rõ ràng tăng lên, trong sân ánh lửa rực trời, nhà chính bị nuốt vào một biển lửa mờ mịt, rồng nhỏ ở hình rồng cõng một tiêu bản rồng phun lửa hình thể lớn hơn mình một chút bay vυ"t đến, ánh lửa cách đó không xa chiếu rọi vảy cậu ta đỏ rực chói mắt, giống như vừa chạm phải liền bị bỏng, cậu ta hệt như một mũi tên sắc bén màu đỏ chui vào trong thùng xe. Đối với hai con rồng phun lửa mà nói thì cửa thùng xe quá nhỏ, cho nên trong tích tắc vào cửa rồng nhỏ biến trở về hình người, tiêu bản rồng phun lửa trên lưng cậu ta thì theo quán tính vững vàng trượt vào, toàn bộ hành trình bất quá chỉ vài giây đồng hồ.
Thẩm Diệu vội vàng khép hờ cửa lại, để ngừa lỡ như có người qua đường đi ngang qua gặp được cảnh này.
Rồng bay nhanh, truy binh phía sau còn chưa đuổi kịp, mà khi Thẩm Diệc Thanh tốc độ di chuyển hơi chậm hơn long tộc chạy về thì phía sau là một rừng bảo vệ đông nghìn nghịt quả thực hệt như ruồi bọ. Nếu đổi thành bảo vệ bình thường thì nhìn thấy tình cảnh trước mắt tám phần là cũng không dám đuổi theo, nhưng phú thương này có sở thích sưu tầm ma vật, cho nên bảo vệ mướn về đều biết chuyện ma vật tồn tại, có một phần bảo vệ trong đó bản thân chính là ma vật, cho nên khi đối mặt với rồng và cự quái biển sâu, những người này cũng không lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, mà là một đường đuổi theo lại đây.
Rồng nhỏ biến trở về hình rồng bay nhanh về chiến đoàn, đôi cánh sắc bén vẫy không khí, kích lên tiếng động xé gió, cậu ta dùng cánh rồng quét ngã vài bảo vệ, lại tiếp nhận một tiêu bản rồng phun lửa khác cuốn trong xúc tu của Thẩm Diệc Thanh, liền lặp lại trò cũ chuyển tiêu bản thứ hai về trong xe.
Thẩm Diệc Thanh không có dây dưa, dùng mấy cái xúc tu phân biệt quấn lấy vài bảo vệ, xem bọn họ thành đạn pháo thịt người vung ra phía sau đυ.ng ngã một đám, xong hắn cũng lập tức nhảy ra khỏi tường vội vàng quơ xúc tu xoạt xoạt xoạt bò lại bên cạnh xe, đầu bự tròn căng khẩn trương đến phát tím!
Dù sao thì kraken bảo bảo vẫn luôn là đứa trẻ ngoan rất giữ quy củ, còn chưa từng làm chuyện khác người như vậy…
Hai con rồng phun lửa bị làm thành tiêu bản đều đã cướp về, đại công cáo thành, Thẩm Diệc Thanh và rồng nhỏ đều biến trở về hình người, hai lõa nam bình tĩnh nhìn nhau một cái, đều thấy được xấu hổ trong mắt nhau.
Rồng nhỏ xoay đầu, bay nhanh vào trong thùng xe, đoàn tụ với ba mẹ mình.
Thẩm Diệu động tác nhanh nhẹn khóa cửa xe lại, một cước quét ngã một bảo vệ nhào lên bắt người, lại học theo dáng vẻ của Thẩm Diệc Thanh một tay nhấc bảo vệ đó ném lên người đám truy binh phía sau, chạy nhanh vài bước nhào lên ghế phó lái đóng sầm cửa lại, Thẩm Diệc Thanh ngồi ở ghế điều khiển đã mặc xong áo, mông trần một cước đạp chân ga lao ra ngoài, xe tải to chở ba con rồng, nhanh chóng đi xa trong tiếng quát mắng uy hϊếp của đám bảo vệ phía sau.
Xe tải chạy như bay về hướng vùng ngoại ô.
“Qua hai ngã tư quẹo trái, chuẩn bị sẵn sàng.” Thẩm Diệu bình tĩnh chỉ huy, khuôn mặt vẫn bị kính râm khẩu trang và mũ che kín kín kẽ kẽ.
Thẩm Diệc Thanh u oán nói: “Diệu Diệu, em cười anh.”
Thẩm Diệu nương theo kính râm che giấu, ngắm cặp chân trơn bóng của Thẩm Diệc Thanh, ở sau khẩu trang cười lộ ra một hàng răng trắng, nói xạo: “Không có, con mắt nào của anh nhìn thấy em cười.”
Thẩm Diệc Thanh tủi thân: “Giọng điệu.”
Thẩm Diệu rốt cuộc nhịn không nổi, phì cười ra tiếng.
Thẩm Diệc Thanh u buồn rũ mắt nhìn tua giao phối to của mình: “Anh không có thời gian mặc quần mà, muộn vài giây nữa là bọn họ liền đuổi theo.”
Tuy rằng không phải đánh không lại, nhưng động tĩnh quá lớn khẳng định sẽ hấp dẫn sự chú ý của người qua đường, càng nhiều người nhìn thấy lại càng không dễ kết thúc, cho nên nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Lúc biến hình luôn phải cởϊ qυầи áo thật sự rất là không tiện á!
Một tiếng sau, xe tải dừng lại ven một con đường hoang vắng không người vùng ngoại ô, nếu xuống xe ở đây thì chỉ cần xuyên qua một loạt cây ven đường là có thể vào núi, mà rồng nhỏ đúng là tính dùng nghi thức long tộc mai táng cha mẹ mình ở ngọn núi này.
Hêt chương 58