Chẳng biết tại sao, Thẩm Diệu bị Quất ca nhìn một trận đến chột dạ, hai gò má đỏ rực dữ dội hơn, cậu ngại ngùng chà mặt, giống như muốn mua chuộc Quất ca, hỏi: “Làm sao vậy, muốn ăn đồ ăn vặt sao?”
Thẩm Diệc Thanh không để ý, bước chân nhẹ nhàng tâm tình nhảy nhót đi về ổ mèo.
Tiếng wechat vang lên lần nữa, Thẩm Diệu sợ đồng đội chờ quá lâu, liền từ trong phòng game lui ra ngoài, lại nhận một đồng đội bổ sung thay thế vào, xin lỗi: “Các cậu chơi trước một phen đi, ván sau tôi lại đến.”
Trong wechat là tin nhắn của Thẩm Diệc Thanh: “Quyển sách đó trước đây tôi từng xem qua, nội dung không tồi.” Không được chốc lát lại là một tin: “Kỳ thật tôi cũng đang đọc sách, «Sách tranh động vật thần bí của nhà bác học», kể về quái vật, tôi cũng muốn tìm hiểu lĩnh vực công tác của em.”
Đánh xong tên sách, Thẩm Diệc Thanh trấn định tắt đi trang web mua sách.
Hai người làm màu từ xa, đều công bố mình đang xem sách.
Tuy rằng trên lý trí còn nghi vấn với lời nói của Thẩm Diệc Thanh, nhưng trong lòng Thẩm Diệu vẫn hơi ngọt ngào một chút, đánh chữ: “Quyển đó tôi từng xem rồi, tuy rằng nói đều không đúng, nhưng rất thú vị, hẳn là có thể kí©h thí©ɧ linh cảm của anh.”
Thẩm Diệc Thanh: “Nói đến kí©h thí©ɧ linh cảm, thì em vẫn tương đối lợi hại hơn.”
Nói xong, chính là một tấm ảnh gửi đi.
Trong ảnh là một cái giá vẽ, trên giá là bức tranh sơn dầu đã hoàn thành, chủ thể tranh là một hồ nước sâu tối u tĩnh, một con thủy quái bộ mặt dữ tợn từ trong hồ lộ ra nửa người trên, bày ra tư thế cảnh giác phòng ngự. Mà phía trên bên trái bức tranh sơn dầu lại là một thiếu niên từ trên lan can cầu lấy đà nhảy xuống nước, bóng dáng thiếu niên tinh tế nhẹ nhàng, ngũ quan được khắc họa âm nhu xinh đẹp tuyệt trần, khí thế lại mười phần sắc bén, dao găm trong tay vẽ ra một đường sáng lạnh trong bóng đêm, vầng trăng đỏ máu túc sát treo cao trên đỉnh chóp tháp truyền hình, tỏ rõ sắp xảy ra gϊếŧ chóc.
Thẩm Diệu giật mình, phóng to ảnh chụp, phát hiện bề ngoài của thiếu niên gϊếŧ quái tương tự cao độ với mình, ngay cả màu sắc quần áo và hình thức dao găm đều hệt như mình bữa tối thứ sáu.
Thẩm Diệu mím môi cười, ánh mắt sáng lấp lánh: “Vẽ tôi hả?”
Thẩm Diệc Thanh: “Em trong mắt tôi, thích không?”
Thẩm Diệu vội nói: “Thích, thật là đẹp.”
Thẩm Diệc Thanh từ một cái vuốt mèo hóa ra mấy cái xúc tu thật nhỏ, nhanh chóng đánh chữ trên bàn phím điện thoại di động, tâm thần mất trí thổi phồng: “Xinh đẹp, đáng yêu, khiến lòng run sợ, khi làm nũng thì không ai có thể kháng cự, rồi lại mạnh mẽ, sắc bén, chiêu chiêu mất mạng, em là một thể mâu thuẫn tôi chưa từng thấy qua. Tuy rằng nói như vậy rất đường đột, nhưng vài ngày này tràn đầy đầu óc tôi đều là dáng vẻ em từ bờ hồ nhảy xuống, tôi không thể chờ đợi được muốn vẽ lại cảnh tượng ấy, lúc ý thức được thì mới phát hiện mình đã cả đêm không ngủ.”
Kỳ thật dưới tình huống hơn hai mươi cái xúc tu đồng thời vẽ tranh, một tác phẩm như vậy Thẩm Diệc Thanh chỉ cần nửa giờ là có thể thu phục, mà bức tranh này thực chất thì hắn vừa vẽ xong đêm qua, chỉ chờ hôm nay lấy ra thả thính thôi.
Có thể nói là một xúc tâm cơ!
Thẩm Diệc Thanh lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh Thẩm Diệu quan sát phản ứng của cậu.
Thẩm Diệu bị lời nói kia trêu ghẹo đến mức đầu bốc khói nhẹ, đầu tiên cậu vùi mặt vào trong khuỷu tay cọ vài cái, sau đó mặt đỏ tai hồng ngẩng đầu, mười ngón lung tung bới loạn trên đầu, nhỏ giọng kêu: “Trả lời thế nào trả lời thế nào, mình sắp chết máy rồi, sao hắn lại như vậy… như vậy…”
Khóe miệng mèo gừng hơi hơi nhếch lên, dụ trai thành công, bộ dạng thật là đắc ý!
Thẩm Diệu không ngừng đánh chữ rồi lại xóa sạch trong khung đối thoại, lẩm bẩm: “Không được, trả lời như vậy có vẻ quá không biết kiềm chế.”
Vì thế sau khi rối rắm một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Diệu chỉ khô cằn gửi qua một câu: “Khen đến độ tôi cũng ngại ngùng, anh nhanh nghỉ ngơi đi, hôm nào tôi đến nhà anh xem tranh.”
Cơ mà mấy câu bởi vì “quá không biết kiềm chế” mà bị xóa sạch lại bị mèo gừng đứng ở trên bàn nhìn rõ rõ ràng ràng.
Thẩm Diệu lại trò chuyện với Thẩm Diệc Thanh vài câu, đuổi Thẩm Diệc Thanh không quá tình nguyện đi nghỉ ngơi, tâm tình phơi phới cân cả team dắt đồng đội càn quét, sau khi thắng liên tiếp mấy ván Thẩm Diệu cảm thấy không ổn, rời game tìm ra văn kiện tư liệu phát xuống từ tuần trước lật xem.
Trong văn kiện ghi chép tin tức liên quan đến ba loại ma vật mới, từ tập tính sinh hoạt đến dự án chiến đấu ứng phó, mỗi mục đều toàn diện rõ ràng —— hệt như các nhà sinh vật học nhân loại chưa phát hiện được tất cả sinh vật trên thế giới vậy, nhóm nghiên cứu viên của viện nghiên cứu sinh mệnh ma vật cũng còn xa mới nắm giữ hết được tin tức về tất cả ma vật trên thế giới, theo phỏng đoán, ma vật hiện nay vẫn còn sống nhưng chưa bị phát hiện hẳn có hơn một ngàn loại, nhưng số lượng rất thưa thớt, hoặc là sinh tồn ở khu không người hoàn cảnh tự nhiên ác liệt, hoặc là năng lực che giấu quá tốt, trà trộn trong xã hội nhân loại mà không bị phát hiện. Nhưng mà công tác thăm dò đối với ma vật mới vẫn luôn tiến hành, các đội viên chấp pháp ở tuyến đầu thường thường nhận được loại tư liệu cập nhật này, để bọn họ phân biệt và ứng phó với chủng loại ma vật mới tốt hơn trong nhiệm vụ.
Đợt bình xét công tác cuối năm nay phải tiếp tục lấy hạng nhất mới được! Thẩm Diệu vùi đầu đọc tư liệu, trong lòng âm thầm khuyến khích mình, hy vọng ít nhất thì có thể càng ưu tú hơn một chút trong lĩnh vực của mình, thu nhỏ lại một chút chênh lệch với nam thần.
Cấp bậc nguy hiểm của ba loại ma vật mới đưa vào hệ thống phân biệt là A, D, E, ma vật cấp A là một loại nửa người nửa nhện, số lượng ít, phần lớn lại ẩn cư núi rừng, nhưng mà thủ đoạn ăn thịt người hung tàn vả lại trí lực rất thấp, có một con vừa xuất hiện ở thành phố lân cận gây án cho nên bị phát hiện.
Ma vật cấp D là một loại tinh linh cây tuổi thọ rất dài, thích ký sinh trên cây đào hút nhựa cây, trạng thái nửa hồn thể nửa thật thể, có năng lực khống chế thực vật, từng phát sinh sự kiện bởi vì bất mãn môi trường ô nhiễm mà có ý định chế tạo ra héo khô trên diện tích lớn để trả thù nhân loại.
Ma vật cấp E lại là biến chủng của một loại khuẩn nhân đã biết, hình thể lớn hơn khuẩn nhân bình thường hơn một trăm lần, chiều cao của giống đực thành niên có thể đạt tới 5cm, chỉ số thông minh tương đương nhân loại, trình độ khoa học kỹ thuật bị vây ở tiêu chuẩn nguyên thủy, nhưng có đầy đủ năng lực sử dụng ma pháp nhất định, hiện đã bên bờ tuyệt chủng, một bộ lạc tổng cộng 206 người đã biết còn sót lại hiện nay đều đang ở dưới sự bảo vệ của viện nghiên cứu.
“Quốc gia tí hon của thế giới ma pháp.” Thẩm Diệu cảm thán nói, xem xong một tờ cuối cùng liền khép lại tư liệu, tắt đèn bàn chuẩn bị đi ngủ.
Thẩm Diệc Thanh bị vắng vẻ một hồi lâu nhảy dựng lên, rầm một tiếng nện ở trên giường, Thẩm Diệu kéo Thẩm Diệc Thanh vào trong ngực như ôm một cái gối ôm lông xù mềm nhũn, ngửi được cục lông béo trong ngực phát ra mùi sữa tắm thú cưng, Thẩm Diệu nhịn không được cúi đầu hôn hôn trán Thẩm Diệc Thanh, lại xoay Thẩm Diệc Thanh qua lộ ra cái bụng trăng trắng, dán hai gò má trên bụng Thẩm Diệc Thanh cọ một trận.
Người hít mèo và mèo được hít đều thích muốn chết, Thẩm Diệc Thanh nước mắt rưng rưng, cảm giác hôm nay chịu tội đặc biệt đáng giá!
Thẩm Diệu là thể chất vừa dính gối liền ngủ, nhất là bên cạnh còn có một con mèo béo tự mang hiệu quả thôi miên, cho nên cậu ôm mèo, cọ cọ trên bụng mèo liền mơ mơ màng màng ngủ mất…
Hai mươi phút sau, Thẩm Diệc Thanh lớn giọng kêu meo meo vài tiếng, thấy Thẩm Diệu hoàn toàn không có phản ứng, liền lén lút mềm hoá thân thể biến về hình người. Vì thế trên giường Thẩm Diệu liền bất ngờ không kịp đề phòng có thêm một trai nude, hơn nữa Thẩm Diệu còn hoàn toàn không có tiết tháo vươn tay ôm eo trai nude kia, mặt ngủ điềm tĩnh dính sát vào tám múi cơ bụng của trai nude, có lẽ là cậu mơ thấy hít mèo, trong lúc ngủ say còn rầm rì dùng mặt cọ hai cái trên cơ bụng Thẩm Diệc Thanh, tình cảnh thoạt nhìn vô cùng không thể miêu tả…
Thẩm Diệc Thanh vẫn không nhúc nhích hưởng thụ cảm giác được Thẩm Diệu ôm eo gối bụng, ánh trăng xuyên qua khoảng cách bức màn đổ xuống vết hằn mông lung, vừa vặn có một phần soi trên hai mắt nhắm chặt của Thẩm Diệu, dưới ánh trăng phụ trợ, lông mi Thẩm Diệu đen như lông quạ. Thẩm Diệc Thanh hơi không được tự nhiên khom lưng xuống, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên mí mắt Thẩm Diệu, Thẩm Diệu như có cảm giác, bất an run run, Thẩm Diệc Thanh sợ tới mức một giây biến mèo, thành thành thật thật cuộn thành một cục lông trong ngực Thẩm Diệu.
Lại qua mười phút, Thẩm Diệu lại ngủ say, Thẩm Diệc Thanh biến trở về hình người nhẹ nhàng nhích ra khỏi cánh tay Thẩm Diệu, nhảy xuống đất, rút ra quần áo ban ngày giấu phía dưới sofa lặng yên không một tiếng động mặc vào, xoa xoa cái bụng kêu thầm thì đi ra ngoài kiếm ăn.
Thời gian quá muộn, khách sạn đều đóng cửa, quanh đó chỉ có một tiệm thức ăn nhanh 24 giờ, mặc dù Thẩm Diệc Thanh có đậu xe trong garage ngầm chỗ chung cư Thẩm Diệu từ trước rồi, nhưng hắn cũng không muốn chạy quá xa để ăn khuya. Vì thế Thẩm Diệc Thanh lái xe đến tiệm thức ăn nhanh chọn ba mươi phần hamburger, cũng bao hết tất cả loại sản phẩm gà chiên gà nướng có sẵn trong tiệm, cuối cùng dọn hết đồ ăn vào trong xe dưới sự trợ giúp của anh nhân viên tiệm.
Sau khi anh nhân viên đi xa, Thẩm Diệc Thanh bụng đói kêu vang vội vàng ngồi vào ghế sau mở tiệc, để đề cao hiệu suất ăn cơm hắn một hơi thả ra mười cái xúc tu, hai cái phụ trách lấy đồ ăn, bốc cái phụ trách gỡ túi bọc bên ngoài đồ ăn, hai cái phụ trách thay nhau vận chuyển đồ ăn đã xé đóng gói xong đưa vào trong miệng, một cái phụ trách căng bịch bỏ rác ra, một cái phụ trách bỏ rác vào trong bịch.
Sau khi phân công cho nhóm xúc tu xong, Thẩm Diệc Thanh hé miệng, bởi vì không gian ghế sau xe có hạn nên hắn chỉ hơi mở miệng ra lớn như thau rửa mặt, trong nhóm kraken thì đã có thể nói là miệng anh đào vô cùng chúm chím, hamburger, chân gà, cánh gà, cả hộp khoai tây… đám đồ ăn đâu vào đấy trút vào trong miệng anh đào bé nhỏ của Thẩm Diệc Thanh, sau khi giải quyết xong toàn bộ đồ ăn, Thẩm Diệc Thanh cúi đầu ngậm mười cái ống hút, rột một phát hút sạch mười ly coca không thêm đá, mười ly hết nhẵn lại lập tức thay mười ly khác, sau khi kết thúc ba vòng thì tất cả đồ ăn đồ uống đều đã trở thành hư không, mà thời gian tổng cộng mới qua không đến mười phút.
Thẩm Diệc Thanh đói bụng một ngày dùng xúc tu nhỏ lục lọi trong túi rác một chốc, xác định tất cả đều đã ăn sạch, mới chưa đã thèm liếʍ liếʍ môi, an ủi mình: “Ăn no tám phần cũng không tồi, dưỡng sinh.”
Xử lý xong rác rưởi trên xe, Thẩm Diệc Thanh lại lái xe trở về garage ngầm nhà Thẩm Diệu, dùng xúc tu mở cửa vào nhà, cởi sạch quần áo biến thành một con mèo béo, mỹ mãn tiến vào trong ổ chăn của Thẩm Diệu ngủ khì.
Hết chương 14