- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Đại Xúc
- Chương 12: Không có thời gian gửi cái wechat cho ông xã?
Đại Xúc
Chương 12: Không có thời gian gửi cái wechat cho ông xã?
Đầu tiên là Thẩm Diệu phổ cập khoa học cho Tần Diệc Sâm về đặc thù thần kinh cực độ mảnh khảnh của người cá mặt trăng, còn biểu hiện lo lắng thiện ý với việc này.
“Sau này có lẽ hai người sẽ đối mặt một ít vấn đề ở phương diện này, ” Thẩm Diệu uyển chuyển nói, “Anh cảm thấy mình có thể chịu đựng việc này sao? Có lẽ về sau anh nhảy mũi thôi cũng phải báo trước đó.”
“Tôi có thể.” Tần Diệc Sâm không cần nghĩ ngợi nói.
Thẩm Diệu chần chờ gật gật đầu, cảm thấy Tần Diệc Sâm đáp không khỏi quá nhanh rồi.
Trong phòng yên tĩnh một chốc, Tần Diệc Sâm hỏi: “Nếu tương lai tôi với cậu ấy không ở bên nhau, cậu sẽ tiêu trừ ký ức của tôi sao?”
Thẩm Diệu như đinh đóng cột: “Chắc chắn.”
Hai tay Tần Diệc Sâm giao nhau, khuỷu tay chống đầu gối, hơi hơi từ dưới hướng lên nhìn Thẩm Diệu hệt như sinh viên đứng ở trước mặt mình, cười: “Tựa như trong «Men in black»* vậy à?”
*Men in black: 1 bộ phim hành động khoa học viễn tưởng Mỹ, kể về một tổ chức bí mật mang tên Men in black có nhiệm vụ giám sát những sinh vật ngoài hành tinh sống trên Trái Đất và che giấu sự hiện diện của mình khỏi con người.
Thẩm Diệu cong khóe môi, khẳng định: “Phải, tất cả ký ức có liên quan đến hắn đều sẽ bị xóa sạch sẽ.”
“Hiểu rồi.” Tần Diệc Sâm thở ra một hơi, thẳng lưng, vẻ mặt kiên định nói, “Cho dù rất khó khăn, tôi cũng sẽ không chia ly với cậu ấy… ký ức có liên quan tới cậu ấy, với tôi mà nói là vô cùng quan trọng.”
Những hồi ức tốt đẹp như cổ tích ấy đã thành một phần sinh mệnh Tần Diệc Sâm, tuy rằng hiện nay chỉ là một phần rất nhỏ, lại không thể thiếu.
Thẩm Diệu cắm tay vào túi quần, mang theo sự vui sướиɠ tục tằng vuốt ve năm tháng tiền vay, nghĩ thầm rằng người làm nghệ thuật mấy anh cũng thật cảm tính.
Nếu Tần Diệc Sâm tỏ vẻ mình có thể chấp nhận, Thẩm Diệu liền phổ cập một ít tri thức khác có liên quan đến bộ tộc người cá cho hắn, trong lúc đó cá lật lật tự ngoan cường tỉnh lại ba lần. Lần đầu tiên cậu ta giống như dự chi hết dũng khí trong một trăm năm tương lai, lắp bắp hô to với Tần Diệc Sâm “xin, xin hãy kết hôn với em”, hô xong không đợi Tần Diệc Sâm đáp lại đã khẩn trương tới lật xe, lần thứ hai cậu ta vừa tỉnh lại Tần Diệc Sâm liền dùng vận tốc ánh sáng kề sát tới nắm chặt tay cá lật lật nói cho cậu ta biết mình bằng lòng kết hôn với cậu, vì thế cá lật lật hạnh phúc lật qua, lần thứ ba cá lật lật tỉnh lại hỏi Thẩm Diệu mình đang ở đâu, Thẩm Diệu tỏ vẻ đây là nhà Tần Diệc Sâm, ý thức được mình đang nằm trên giường của Tần Diệc Sâm, cá lật lật mặt đỏ tai hồng lật qua và không còn tỉnh lại nữa.
Thẩm Diệu và Tần Diệc Sâm hai mặt nhìn nhau.
Thẩm Diệu phỏng đoán: “Nếu hắn tiếp tục nằm ở trên giường của anh, phỏng chừng là không tỉnh được rồi, tỉnh cũng sẽ lập tức lật thôi.”
Tần Diệc Sâm còn chưa vào trạng thái: “Vì cái gì?”
Thẩm Diệu: “Nằm ở trên giường anh rất kí©h thí©ɧ.”
Phỏng chừng hai người kia về sau nằm ở trên cùng một cái giường nhìn nhau một cái thôi đã được tính là sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© rồi.
“Đúng rồi, có một việc mới nãy quên nói với anh.” Thẩm Diệu đau xót nói, “Người cá mặt trăng thường không có… sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© trong tiêu chuẩn nhận định của nhân loại chúng ta, công năng của họ thì vẫn có, nhưng đối với đa số người cá mặt trăng mà nói, loại chuyện này quá mức kí©h thí©ɧ, cho nên…”
Bởi vì chính Thẩm Diệu cũng còn là một bé gà tơ chưa từng yêu đương, cho nên vừa rồi thật sự không nhớ tới vấn đề sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© hài hòa.
Tần Diệc Sâm không thể tin: “Vậy họ phải sinh sản như thế nào?”
Thẩm Diệu xấu hổ ho nhẹ một tiếng nói: “Trên sách giáo khoa viết là, phần lớn nam nữ người cá mặt trăng ở độ tuổi sinh sản sẽ phân biệt cung cấp t*ng trùng và trứng, giao đến nơi chuyên môn tiến hành phối giống, tuy rằng trong số họ cũng có số ít người thần kinh cứng cỏi, có thể thừa nhận kí©h thí©ɧ mà những chuyện đó mang đến, nhưng dù sao thì vẫn quá ít, cho nên chủng tộc của họ cơ bản không tồn tại văn hóa tìиɧ ɖu͙© lấy hưởng thụ làm mục đích.”
Tần Diệc Sâm im lặng một chốc.
Thẩm Diệu còn tưởng rằng Tần Diệc Sâm bắt đầu hối hận nhanh như vậy, giận dữ nói: “Nếu anh cảm thấy không chấp nhận được…”
Tần Diệc Sâm đi đến trước giường ngồi xuống, ngưng mắt nhìn mỹ nhân ngủ say thân hình nhỏ xinh, cúi người khẽ hôn một cái trên trán cá lật lật, nói: “Không sao cả.”
Ngay cả sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© cũng có thể buông tha thì có thể nói là tình yêu đích thực, Thẩm Diệu không khỏi có chút cảm động, kết quả lại nghe Tần Diệc Sâm cười nói: “Tôi sẽ dạy cậu ấy thật tốt.”
Hai chữ thật tốt còn bị nhấn mạnh.
Thẩm Diệu: “…”
Cá lật lật bị Thẩm Diệu xách về khách sạn nghỉ ngơi, sau khi dàn xếp xong cá lật lật hưng phấn quá độ lật không dậy nổi, Thẩm Diệu dắt Tần Diệc Sâm về đơn vị, báo cáo với Tưởng Trạch và Hà Minh về tình huống nhiệm vụ lần này, đồng thời cũng là để Tần Diệc Sâm ký hiệp nghị giữ bí mật.
Chuyện nhân loại và ma vật kết hợp từ xưa đã có, đối với thợ săn ma mà nói cũng không mới mẻ, dựa theo quy định, ma vật có trình độ nguy hiểm ở cấp D, E có quyền lợi tự do kết hôn, đối tượng bao gồm ma vật ngang cấp cùng với nhân loại biết chuyện. Hiện nay đối với tình huống nhân loại và ma vật kết hợp, bộ chấp pháp sự vụ đặc biệt đã có trọn vẹn pháp luật, bao gồm phương pháp quản lý và quy định các phương diện sinh sản đời sau, tranh cãi tài sản, thủ tục giữ bí mật vân vân, trên bản chất thì không khác gì quản lý vợ chồng nhân loại bình thường, có điều một điểm tương đối phiền toái là vợ chồng ma vật với nhân loại cần định kỳ đi báo danh tại bộ chấp pháp sự vụ đặc biệt cách nơi cư trú gần nhất, để bảo đảm bộ ngành liên quan có thể nắm giữ tình hình gần đây của họ.
“Nhanh như vậy liền xong rồi?” Tưởng Trạch nghe nói Tần Diệc Sâm đồng ý lời cầu yêu của hoàng tử cá mặt trăng, cả kinh rớt nửa điếu thuốc xuống đất, há to miệng nhìn Thẩm Diệu, “Hồng nương nha nhóc con!”
Vốn dĩ Tưởng Trạch còn tưởng rằng lấy cái dạng chết nhát của hoàng tử cá mặt trăng kia, tám phần là sẽ chần chờ tròn một tháng ở xã hội nhân loại sau đó uổng công mà về, không ngờ hai ngày đã bắt lấy Tần Diệc Sâm.
Thẩm Diệu đắc ý dào dạt: “Phiền ngài kêu là nguyệt lão.”
Tưởng Trạch châm lại một điếu thuốc khác: “Sao bản thân nguyệt lão còn ế vậy?”
Thẩm Diệu bĩu môi: “Còn không phải do anh Tưởng suốt ngày phát nhiệm vụ khẩn cấp cho em sao, nhiệm vụ lần này hố hàng như vậy anh cũng nhớ tới em đầu tiên…”
“A cái đó!” Tưởng Trạch xoạt một phát quay đầu kêu thuộc hạ, bĩu môi về hướng Tần Diệc Sâm nói, “Tiểu Lưu cậu dẫn hắn đi ký hiệp nghị giữ bí mật đi, còn quy trình khác tạm thời chưa cần.” Phân phó xong, xoay người nhanh chóng tránh ra, “Anh đi báo cáo nhiệm vụ với lão Hà.”
Thẩm Diệu giống hệt như vong hồn theo lưng, u oán theo sau Tưởng Trạch: “Anh Tưởng anh đánh trống lảng nhanh quá hà.”
Tưởng Trạch bước đi như bay chuồn đặc biệt nhanh nhảu.
Thẩm Diệu dính lên truy vấn: “Em được tính là hoàn thành nhiệm vụ sớm không? Anh Tưởng, tiền thưởng, anh Tưởng, tiền thưởng, anh…”
“Vẫn chưa thể tính cho chú mày hoàn thành, ” Tưởng Trạch nói, “Phỏng chừng chú mày còn phải theo vài ngày, giúp hoàng tử kia thích ứng xã hội nhân loại một chút.”
Thẩm Diệu không quá vui vẻ phồng má, đang muốn nói chuyện, chợt nhớ tới năm tháng tiền vay trong túi quần, con ngươi xoay chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tỏa nắng xán lạn lên: “Được đó được đó, em cực kỳ bằng lòng giúp hắn thích ứng xã hội nhân loại.”
Chăm sóc hoàng tử người cá là chuyện tốt, quay về tìm bộ phim «Titanic» cho cá lật lật xem, tranh thủ khiến cậu ta khóc ra thêm tiền vay vài năm.
Tưởng Trạch hiểu rõ nhìn chằm chằm túi quần Thẩm Diệu, ha ha vui vẻ, xoa đầu Thẩm Diệu thật mạnh một phen nói: “Vớt một khoản thu nhập thêm rồi, đừng có quá đáng nha!”
Thẩm Diệu cười đến mặt mày cong cong, mỹ mãn hết biết.
Hôm nay Tần Diệc Sâm không có công việc, làm xong quy trình giữ bí mật liền cùng Thẩm Diệu về khách sạn nhìn cá lật lật, cá lật lật vẫn gây thất vọng như thế, Tần Diệc Sâm vừa nói chuyện với cậu ta cậu ta liền hưng phấn đến lật xe. Thấy Tần Diệc Sâm cũng rất có ý muốn ở lại căn phòng cách vách, hôm nay cá lật lật cũng không có khả năng ra khỏi khách sạn nữa, Thẩm Diệu đợi đến buổi chiều năm giờ liền về nhà.
Để ăn mừng tiền nhà có hi vọng sớm ngày hoàn lại, Thẩm Diệu mua một đống xiên nướng và bia ở chợ đêm gần nhà, bao gồm cả hai xâu mực nướng mập mập với một hộp bự bạch tuộc viên chiên, tính về nhà cùng chúc mừng với Quất ca.
“Tao về rồi này.” Lúc Thẩm Diệu vặn chìa khóa chợt nghe tiếng Quất ca ở sau cửa lo lắng cào cửa, cậu mới vừa đẩy cửa vào, Quất ca liền vứt mất bộ dạng cao lãnh biếng nhác ngày thường, dựng người lên ôm lấy chân trái Thẩm Diệu làm nũng một trận. Một chân Thẩm Diệu kéo Quất ca, khập khiễng đi đến cạnh bàn ăn bỏ đồ ăn xuống, giữ vững nguyên tắc nói, “Thịt nướng mày không được ăn, sẽ tiêu hóa không tốt, tao mở hộp pate cho mày.”
Thẩm Diệu nói xong liền kéo Quất ca trên đùi xuống ôm vào trong ngực, nâng Quất ca không hề nhẹ hơn tạ tay đi đến tủ lấy pate mèo, cậu cảm thấy hôm nay Quất ca khác thường như vậy nhất định là bởi vì ngửi được mùi đồ ăn, cho nên một chút cũng không nghĩ nhiều, tùy ý mèo gừng trong ngực điên cuồng liếʍ liếʍ mặt mình, nhột đến rụt cổ cười không ngừng: “Ha ha ha, đừng liếʍ, mày muốn ăn hộp nào?”
Thẩm Diệc Thanh vì yêu giả mèo triền miên kêu một tiếng: “Meo —— ”
Tôi muốn ăn hộp bé dễ thương là em.
“Vậy cái này đi.” Thẩm Diệu cầm lấy một hộp mở ra, đặt Quất ca hiệu Thẩm Diệc Thanh trong ngực xuống đất, giọng điệu nhẹ nhàng nói, “Mau ăn mau ăn, chủ nhân mày sắp phát đạt rồi, chờ đống trữ hàng này hết tao liền mua cho mày hộp đắt hơn!”
Thẩm Diệc Thanh có lệ dùng miệng chạm vào hộp pate một chút xong liền nhào về trong ngực Thẩm Diệu, dùng đầu mèo cuồng cọ cuồng ngửi ở chỗ cổ Thẩm Diệu, vuốt mèo đặt ở ngực Thẩm Diệu, cảm nhận cơ bắp co giãn xúc cảm vừa vặn, đuôi mèo thì ra vẻ vô ý rũ đến giữa hai chân Thẩm Diệu, lắc lư dao động trái phải, ăn đậu hũ ăn đến vui quên trời đất, thiếu chút nữa kích động đến hiện nguyên hình.
“Làm gì đó, nhất định muốn ăn đồ của tao hả?” Thẩm Diệu không hề nghi ngờ, bất đắc dĩ cười ngồi vào bên cạnh bàn, vừa tùy ý Thẩm Diệc Thanh sỗ sàng vừa mở túi ra lục xem đồ bên trong, lẩm bẩm, “Xâu thịt gà này tao lấy nước rửa qua cho mày ăn hẳn là được…”
Thẩm Diệc Thanh đang sướиɠ rơn, bỗng nhiên thoáng nhìn hai xâu mực màu mỡ trong túi to, mấy cái xúc tu bị nướng đến hơi khét khiến trong lòng Thẩm Diệc Thanh lộp bộp một tiếng, mà một hộp bự bạch tuộc viên chiên bên cạnh lại tức khắc dập tắt dục hỏa của Thẩm Diệc Thanh! Vì thế Thẩm Diệu liền mê man nhìn mèo gừng nhiệt tình như lửa trong ngực đột nhiên vặn người nhảy xuống đất, nhanh như chớp chạy mất.
Thẩm Diệu sửng sốt một chút, cười: “Thấy vẫn không ngon bằng pate mèo hả?”
Thẩm Diệc Thanh đi đến trước hộp pate liếʍ liếʍ, để không chọc cho Thẩm Diệu hoài nghi, từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn hết, ăn xong pate, Thẩm Diệc Thanh u buồn trở lại ổ mèo của Quất ca, lẳng lặng chờ đợi Thẩm Diệu ăn xong mực nướng và bạch tuộc viên chiên.
Thẩm Diệu mở một video chương trình tổng hợp, mỹ mãn vừa ăn vừa xem vừa uống bia, chậm rì rì hưởng thụ cơm chiều.
Mặt mèo của Thẩm Diệc Thanh không vui, uy nghiêm dựng thẳng người lên, trừng Thẩm Diệu: “…”
Có thời gian xem chương trình, không có thời gian gửi cái wechat cho ông xã hả?
Hết chương 12
Xúc ca: em ấy lại đang ăn bạch tuộc… QAQ
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Đại Xúc
- Chương 12: Không có thời gian gửi cái wechat cho ông xã?