Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Vương, Vạn Vạn Không Thể!

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh trai bị gϊếŧ, Ngu Thiệu Thừa tất nhiên không thể chấp nhận được rồi. Gã không cần gì cả, chỉ cần báo thù cho anh trai mình thôi. Thành thật mà nói, điều này cũng không hề sai.

Vì vậy, nói đi nói lại, đây chính là một món nợ hồ đồ, tất cả mọi người đều hành động theo cảm tính, cuối cùng mới thành ra như vậy.

Trách ai đây? Tiêu Dung cảm thấy, chỉ có thể trách ba người bọn họ quá xui xẻo.

*

Do Ngu Thiệu Tiếp không có tiếng tăm gì trong lịch sử, bị chết quá sớm nên Tiêu Dung cũng không biết người này rốt cuộc có tài thật hay không. Hơn nữa, trước mặt Khuất Vân Diệt, hắn ta tỏ ra dõng dạc hùng hồn như vậy, nhưng khi ở riêng thì lại thẹn thùng, hiểu lễ. Đám tù binh kia còn phải một thời gian nữa mới đến, Tiêu Dung cũng cần tìm hiểu thêm về chuyện của Trấn Bắc quân, thế nên thỉnh thoảng cũng sẽ qua tìm hắn ta để nói chuyện phiếm.

Chủ yếu là để dò hỏi về các mối quan hệ giữa những người dưới trướng Trấn Bắc Vương.

Ngu Thiệu Tiếp đã ở đây tám tháng, biết rõ hơn hắn nhiều.

Văn thần thì không có gì đáng nói, ngoài một Cao thừa tướng thì những người khác đều là hạng ăn bám, còn võ tướng thì chính là những người mà Tiêu Dung đều đã biết đến.

Nguyên Bách Phúc, Giản Kiệu, Công Tôn Nguyên, Vương Tân Dụng.

Bốn người này chính là bốn đại thuộc cấp của y, cùng y vào sinh ra tử. Ba cái tên được kể đến đầu tiền đều xuất thân từ Trấn Bắc quân, còn cái tên cuối cùng chính là một tướng quân Nam Ung trấn thủ Hoài Nam vào năm Thánh Đức thứ hai. Khi đó, Khuất Vân Diệt dẫn người trốn chạy, muốn trở về phương Bắc nên đã đánh một trận với Vương Tân Dụng. Cuối cùng gã ta thua, cả quân lẫn người đều bị Khuất Vân Diệt đưa về phương Bắc.

Sau một hồi hòa hợp, cuối cùng hắn ta cũng ở lại Trấn Bắc quân, nhưng Khuất Vân Diệt trọng dụng Vương Tân Dụng rồi lại không quá tin tưởng hắn ta. Huống hồ, sự tồn tại của hắn ta thực sự gây ra một số vấn đề - gã ta đại diện cho những tướng sĩ muốn trở về vùng đồng bằng giàu có và đông đúc. Nếu những người lính quân Trấn Bắc lão làng có tình cảm với ải Nhạn Môn thì đám lính của gã lại không có cái đó, bọn gã đi theo Khuất Vân Diệt là để sống sót, để thăng quan tiến chức, chứ không phải vì tình cảm cá nhân với y.

Quân tâm tồn tại vấn đề như vậy, không biết Khuất Vân Diệt có phát hiện ra không.

Còn Ngu Thiệu Tiếp, hiển nhiên là hắn ta cũng cùng chung một chí hướng với Vương Tân Dụng, cũng cho rằng Khuất Vân Diệt không nên xây dựng Vương cung ở đây. Hiện giờ, toàn bộ phương Bắc đều là của y, y xây thành ở đâu chẳng được, tại sao nhất định phải chọn ở lại đây cơ chứ.

Tiêu Dung cũng phát hiện ra rằng khi nói về chuyện cá nhân, Ngu Thiệu Tiếp chính là một người thẹn thùng đáng yêu, nhưng hễ nói đến việc công, hắn ta lập tức như là bị tia gamma bắn trúng, cả người đều phẫn nộ đến xanh lè.

Dưới cái nhìn của Ngu Thiệu Tiếp, Vương Tân Dụng quá nhát gan, Công Tôn Nguyên có tác phong không tốt, Giản Kiệu không có chính kiến, còn Nguyên Bách Phúc... Hắn ta dừng lại một chút, cố tìm cho ra một khuyết điểm.

Quá thân cận với Khuất Vân Diệt.

Tiêu Dung: "..."

Ở trong mắt nhà ngươi, không có người nào tốt lành cả chứ gì.

Tiêu Dung không rên tiếng nào, chỉ lắng nghe chứ không bày tỏ quan điểm của mình. Dù sao hắn cũng không thể coi nhẹ sự sống và cái chết của bản thân như giống Ngu Thiệu Tiếp được, hắn dốc lòng dốc sức như vậy chính là vì cái mạng nhỏ của mình đó chứ.

Huống hồ, Tiêu Dung cũng khó mà nói rõ quan điểm của mình được, bởi dù sao cũng có một vài chuyện còn chưa xảy ra, cho dù hắn có thì cũng chẳng có ai tin.

Đã lâu không có ai cũng nói chuyện phiếm với mình như thế nào, Ngu Thiệu Tiếp nói hết những gì có thể nói, nói đến mức hắn ta cảm thấy mệt người luôn, phải vội vàng uống một ngụm trà cho đỡ khát. Sau đó, hắn ta sực nhớ ra một chuyện, mới chia sẻ với Tiêu Dung - người mà hắn ta cho là vừa nhiệt tình lại trượng nghĩa.

"Nguyên tướng quân bọn họ đã trở về rồi."

Tiêu Dung giật mình: "Trở về rồi sao, nhanh vậy cơ à?"

Ngu Thiệu Tiếp: "Vốn là đi trấn áp bạo động, mất bao nhiêu ngày đâu. Với tính tình của đại vương, sẽ không nghĩ đến chuyện tìm người cai quản Ích Châu đâu, thứ sử Ích Châu hoàn toàn là một kẻ chỉ biết uống rượu..."

Hắn ta còn chưa kịp nói hết lời, Tiêu Dung đã vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »