Tiêu Dung hoàn toàn không phát hiện ra là mặt hắn đã đỏ bừng, lúc tự rót rượu cho mình cũng có chút không chuẩn vị trí. Hắn cau mày, cúi đầu, đang cố gắng nhắm miệng vò rượu vào trên miệng chén thì đột nhiên, cánh cổng bên ngoài bị người ta đẩy mạnh ra.
Rầm một tiếng, không phải tiếng cửa phòng mở - mà là tiếng vò rượu rơi xuống đất.
Tiêu Dung ngây người nhìn vũng rượu đang lênh láng, mãi một lúc sau mới nói được một câu: “Đổ mất rồi.”
Mấy chữ này nhẹ nhàng và buồn bã, còn Khuất Vân Diệt đứng ở cửa, nghi ngờ nhìn tên thần côn này.
Có phải là hơi trẻ tưởi quá rồi không?
Y đi nhầm cửa rồi à?
Chỉ sau một giây tự hoài nghi bản thân, Khuất Vân Diệt cũng đã xác định chắc chắn được rằng y không đi nhầm cửa, mà là tên thần côn này cố ý làm y hoang mang.
Trở tay đóng cửa lại, Khuất Vân Diệt quyết định tiến lại gặp hắn.
Bởi vì sắc mặt Tiêu Dung hồng nhuận nên y quả thật là không phát hiện ra rằng sức khỏe Tiêu Dung không tốt, nhưng tướng mạo lại quá mức nổi bật, y chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra rồi.
Khuất Vân Diệt tùy ý liếc mắt một cái, rồi lại liếc mắt một cái, sau đó lại liếc liếc mắt thêm một cái nữa.
Chỉ trong vài bước chân này, ánh mắt của y chẳng khác gì một chiếc máy quét cả, cứ thế mà quét qua quét lại.
Khuất Vân Diệt: “…”
Chưa bao giờ nghe nói qua tên thần côn nào lại có tướng mạo đến bật này. Hừ, chắc chắn hắn là thần côn kiêm gian tế rồi.
Y đi đến trước mặt Tiêu Dung, vừa mới nói một chữ: “Bổn ——”
Tiêu Dung bỗng nhiên mở to hai mắt, theo phản xạ mà nhảy sang một bên: “Làm ta sợ hết hồn, ngươi vào lúc nào thế hả?!”
Khuất Vân Diệt: “…”
Tiêu Dung nhíu mày: “Ta chưa thấy ngươi bao giờ, ngươi là ai?”
Khuất Vân Diệt không hé răng, bởi vì y nhìn không ra là lúc này Tiêu Dung có đang say hay không.
Mà trong lúc y vẫn im lặng như vậy, Tiêu Dung lại có rất nhiều lời muốn nói: “Nhìn dáng vẻ người cũng đường đường lắm, uy phong lẫm lẫm, chẳng khác gì ta cả.”
Khuất Vân Diệt nhìn thân thể cường tráng rắn chắc của mình, lại nhìn qua thân hình nhỏ yếu của Tiêu Dung, có mà hắn nhỏ hơn về mọi mặt ấy!
“Ngươi cũng là tới đây đầu quân cho Trấn Bắc vương nhỉ? Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng nên làm vậy. Trấn Bắc vương ấy à, bảo thủ lắm, vừa không nghe khuyên bảo, lại còn mẫn cảm đa nghi, trọng võ khinh văn, bạo ngược thích gϊếŧ chóc.”
Khuất Vân Diệt còn tốt, chỉ là bình tĩnh nhìn Tiêu Dung mà thôi, nhưng Giản Kiệu đang đứng nghe lén ngoài cửa sổ thì đã há miệng ngớ người luôn rồi. Hắn ta nghĩ thầm, sợ là phen này hắn ta phải cùng nhau lên đường với Tiêu Dung rồi…
Tiêu Dung nói xong một đống từ ngữ miêu tả này thì còn rất kiêu ngạo mà rung đùi đắc ý, tựa như là tâm trạng đang rất tốt. Khuất Vân Diệt trầm mặc một chút, sau đó cười lớn: “Thì ra là thế, nếu Trấn Bắc vương — tệ hại đến mức đó...”
Cắn răng nói cho ra những chữ sau cùng, y mới hỏi Tiêu Dung: “Vậy tại sao người lại tới đây đầu quân cho y?”
Tên gian tế đáng chết này, ngươi nói đi, chờ ngươi nói xong, ta sẽ làm thịt ngươi!
Tiêu Dung liếc y một cái, cũng cười nói: “Liên quan gì đến ngươi.”
Khuất Vân Diệt: “…”
Giản Kiệu: “…” Phu nhân à, sau khi ta chết, ngươi phải mau chóng tái giá đi.
Khuất Vân Diệt thật sự không phải là người nhẫn nại gì cho cam, y sẽ không đuổi theo người khác để hỏi cho bằng được đáp án. Nếu lần đầu tiên mà hỏi không ra kết quả thì y cũng sẽ không hỏi lại lần thứ hai mà rút luôn thanh trường đao sau lưng ra, lưỡi đao ma sát với vỏ đao mà phát ra âm thanh chói tai. Tiêu Dung nhịn không được phải che lỗ tai lại, thấy thanh trường đao đang lóe lên ánh sáng lạnh kia, Tiêu Dung cả kinh, cũng bắt đầu làm ầm lên.
“Làm gì đó làm gì đó hả? Cũng chỉ là không nói cho ngươi thôi, thế mà định gϊếŧ người cơ á. Được lắm, ta nói là được chứ gì, ta tới đầu quân cho y là bởi vì ta phải đến đầu quân cho y.”
Động tác của Khuất Vân Diệt dừng lại, y hỏi ngay: “Ai bảo ngươi tới?”
Tiêu Dung: “Không ai bảo ta tới cả, tự ta muốn tới.”
Khuất Vân Diệt nhíu mày: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tiêu Dung trừng y một cái, tựa hồ như đang nói - Ngươi đang hỏi cái gì mà vô nghĩa vậy hả.
“…”
“Ta tới giúp y, cũng là tới cứu y.”
Khuất Vân Diệt cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi?”