Tuy nói Cao Tuân Chi nhìn Khuất Vân Diệt lớn lên, nhưng cho dù là ông ấy thì vẫn luôn có thói quen muốn tránh đối mặt trực tiếp khi ở trước mặt y.
Ông ấy yên lặng đứng đó, cách Khuất Vân Diệt đến một trượng.
Khuất Vân Diệt hít thở một cái, sau đó mới không nhanh không chậm mà cười nhạo một tiếng: “Tiên sinh thật sự nghĩ như vậy sao?”
Cao Tuân Chi sửng sốt: “Đại vương cảm thấy có chỗ không ổn?”
Khuất Vân Diệt: “Bói toán một phen là có thể biết được chuyện lớn trong thiên hạ, vậy tại sao cái thiên hạ này không thuộc về tên Tiêu Dung đó luôn đi? Theo ta thấy, không thế nói là hắn không tham dự trong đó được. Đây có thể là một liên hoàn kế, có lẽ là hắn lâm thời đổi ý, muốn làm phản đồ, chứ nếu hắn không đổi ý thì lúc đó quân Trấn Bắc chúng ta đã trở thành ba ba trong rọ, thành chiêm trong l*иg rồi, có chắp cánh cũng không thể bay được. Một kẻ hai mặt như vậy, tiên sinh cũng muốn dùng ư?”
Cao Tuân Chi: “…”
Chính là bởi vì ngươi không có chứng cứ liền oan uổng người tốt, cho nên chỗ chúng ta mới không có nổi một văn nhân nào có thể dùng được cả đấy!
Người bình thường ai lại nghĩ như vậy hả! Quân Tiên Bi đã chết hết ba vạn, cũng bị thương vô số, bên phía Ích Châu còn không biết sẽ phải chết bao nhiêu người. Một người vô danh như Tiêu Dung sao có thể một mình bày ra kế hoạch lớn như vậy được, huống chi, người Tiên Bi là đồ ngốc chắc? Bọn chúng chết như rạ chỉ để làm cho một người Trung Nguyên có thể thâm nhập vào quân Trấn Bắc?!
Nhưng Khuất Vân Diệt là vậy, đối với người mà y không tín nhiệm thì có hoài nghi đến vậy cũng không thấy quá đáng.
Cao Tuân Chi im lặng một hồi rồi mới nói: “Đại vương nói có lý, nhưng đây nói cho cũng cũng chỉ là suy đoán của đại vương, nếu Tiêu Dung thật sự có bản lĩnh này, lại có ý tốt đối quân ta, nhưng chúng ta lại tùy tiện đuổi hắn đi, để tương lai hắn phó tá người khác, vậy thì không phải mất nhiều hơn được sao. Theo ta thấy, không bằng trước mắt cứ lưu hắn lại để quan sát thêm, nếu có vấn đề thì đến lúc đó lại bắt hắn cũng không muộn.”
Khuất Vân Diệt liếc ông ấy một cái, cũng đồng ý với phương án này: “Cũng được.”
Cao Tuân Chi vui vẻ vô cùng, sau đó ông ấy liền nghe Khuất Vân Diệt hỏi: “Tiêu Dung hiện tại đang ở nơi nào?”
Cao Tuân Chi không rõ y hỏi cái này để làm gì, nhưng vẫn trả lời: “Giản tướng quân đã đi đón hắn rồi, hẳn là sẽ đưa hắn về quận Nhạn Môn, an trí ở phụ cận vương cung.”
Khuất Vân Diệt: “Được, chuyện nơi đây đều giao lại cho tiên sinh xử lý, bổn vương phải trở về một chuyến, để xem người này đến tột cùng có chỗ nào đặc biệt. Nếu hắn là một kẻ lừa đảo ——”
Khuất Vân Diệt vẫy tay một cái, vệ binh bên cạnh liền dắt ngựa đến. Khuất Vân Diệt lưu loát xoay người lên ngựa, sau đó bình tĩnh mỉm cưới với Cao Tuân Chi đang đứng bên dưới.
“Vậy bổn vương liền mang theo đầu hắn trở về, cho tiên sinh thêm đồ nhắm rượu.”
Cao Tuân Chi: “…”
Chỉ trong nháy mắt, Khuất Vân Diệt đã giục ngựa phóng đi mất. Cao Tuân Chi dại ra, nhìn y càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hiện giờ chỉ có thể hy vọng lúc đại vương đến nơi thì trời đã tối đen.
Ánh đèn lờ mờ, không thể nhìn rõ bộ dáng, như vậy thì ít nhất còn có thể xóa đi hai điều… Nhỉ…
*
Ải Nhạn Môn vẫn luôn là một vị trí hiểm yếu trong dòng chảy lịch sử.
Giữ vững nơi này cũng chính là giữ vững cửa ngõ quốc gia, chỉ cần ải Nhạn Môn không bị phá vỡ, vậy thì người Hồ đừng hòng tiến vào Trung Nguyên, gϊếŧ chóc khắp nơi…
Tất nhiên, đây đều toàn là những lời nói quá, được cường điệu lên, chứ nếu thật sự muốn vào Trung Nguyên thì có thể đi dọc theo Vạn Lý Trường Thành, mỗi cửa ải đều có thể vào được.
Mà sở dĩ các tác phẩm phim ảnh đời sau đều phải nhắc đến ải Nhạn Môn, một là vì địa thế của nó hiểm trở nhất, hai là vì hơn hai nghìn năm qua, nơi đây đã xảy ra vô số trận chiến – trong số đó có rất nhiều trận chiến lớn nổi tiếng trong và ngoài nước đều từng bùng nổ ở nơi đây. Ba là vì, quân Trấn Bắc tiếng tăm lừng lẫy cùng với Trấn Bắc Vương dũng mãnh thiện chiến, cả đời đều muốn trở về nơi đây.
Được rồi lại mất, mất rồi lại được, được rồi lại mất, theo dấu chấm hết của cuộc đời Khuất Vân Diệt, quân Trấn Bắc cũng biến mất trong dòng chảy lịch sử, ải Nhạn Môn vẫn là ải Nhạn Môn, vẫn có vô số tướng quân dũng mãnh nguyện vì bảo vệ nó mà hiến dâng sinh mạng.
Tiêu Dung nhìn ra bên ngoài xe ngựa, địa thế quận Nhạn Môn cao, lại nhiều núi, ngựa kéo xe đều vất vả, huống chi là đi ra ngoài.
Miền núi không dễ phát triển, đây là lẽ thường tình, cho dù đến thời hiện đại, cũng không thể trong chốc lát mà thay đổi được vấn đề địa lý. Nếu thật sự muốn tranh giành Trung Nguyên, cho dù nhắm mắt lại cũng biết không thể coi đây là căn cứ địa, chắc chắn phải dời đi, dời đến đồng bằng.
Nhưng Khuất Vân Diệt lại không làm vậy, y thích nơi này, muốn phát triển bản thân ở đây.
Không thể nghĩ nữa, vừa nghĩ thôi mà Tiêu Dung đã thấy phiền lòng rồi.