Chương 8: Mạc Danh Kỳ Diệu

Bởi vì đứng chỗ tối và cách hai người kia tới tận mười mấy mét cho nên Lữ Thụ không có cách nào để nhìn rõ tướng mạo của họ cả, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp căng cứng kết hợp cùng dáng đứng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ của đối phương.

Áo khoác đen trên thân hai người kia bay chập chờn trong gió kết hợp cùng với thời tiết lạnh thấu xương lúc bấy giờ khiến cho hắn cảm thấy một cỗ cảm giác nguy hiểm đang vờn quanh mình.

Đối phương dường như cũng có chút khó hiểu mà quan sát Lữ Thụ, đêm hôm khuya khoắt thế này rồi mà lại có người đứng ở trên nóc nhà, nhìn thế nào đi nữa cũng có chút không bình thường. . .

Lữ Thụ do dự không biết bản thân có nên bò xuống hay làm gì tiếp theo đây, bởi vì vừa nhìn là hắn liền biết đối phương có thân thủ vô cùng lợi hại rồi, cộng với việc giờ này họ còn nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà, mọi thứ kết hợp lại làm cho khung cảnh trở nên rất bất thường.

Nhưng điểm mấu chốt nhất vẫn là. . . áo khoác đen mà họ đang mặc trên người kia kìa.

Điều này đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Lữ Thụ, tuy bình thường hắn cũng thấy qua rất nhiều người mặc áo đen rồi, tuy nhiên tình huống này lại làm hắn nhớ đến sự tình đã diễn ra bên trong hậu trường rạp xiếc kia.

Đối phương dường như cũng chẳng ngờ Lữ Thụ lại có thể bình tĩnh đến thế, trong lúc nhất thời khiến hai người kia cũng không biết phải làm sao. . .

Ở bên kia, Lữ Thụ đang không ngừng tự nhủ đừng sợ, không cần phải sợ.

Từ khi hắn được sinh ra cho đến tận bây giờ, thời gian tiếp xúc với mấy thứ kỳ quái chỉ có vài ngày qua mà thôi.

Nếu như nói hiện tại, Lữ Thụ có chỗ nào khác biệt thì chính là việc trong đầu hắn có thêm một cái hệ thống cửa hàng, cái bớt hình hạt giống trong lòng bàn tay, ngọn lửa ở trong tim, còn có tinh đồ ảm đạm trong l*иg ngực mà thôi.

Kể ra tiếp nữa thì chính là Tẩy Tủy Quả làm thay đổi cơ thế hắn.

Ngoại trừ những thứ này ra, ngay cả một điểm chiến lực Lữ Thụ đều không có, nghe kể trên người hắn có mấy thứ vậy thôi chứ khi động thủ thì hắn chỉ biết đứng cho người ta đánh.

Hắn mà có thể phản sát được hai người đàn ông kia mới là chuyện vô cùng hư cấu, đánh không lại bỏ chạy nghe càng hợp lý hơn. Có quỷ mới biết người nghệ sĩ buổi chiều bị mang đi có kết cục như thế nào, Lữ Thụ không muốn kết cục của mình cũng giống như vậy.

Hắn không phải anh hùng hảo hán gì, càng không phải thiếu niên ôm ấp hoài bão trở thành siêu nhân, hắn chỉ là một tên học sinh cấp ba vừa mới ngoi lên miệng giếng muốn nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia thôi.

Lữ Thụ còn muốn đi nghiên cứu những bí mật tồn tại bên trong thân thể mình, còn phải chăm sóc Lữ Tiểu Ngư cho đến khi con bé có thể sống tự lập, giống như là anh trai nhìn em gái mình lớn lên, sau này hắn cũng vô cùng mong chờ có thể trông thấy bộ dáng trưởng thành của Cá Nhỏ.

Tuy nhiên cho tới bây giờ Cá Nhỏ đều không thừa nhận bọn họ là anh em, mặc dù lúc đặt tên cho em ấy hắn cũng dùng họ của mình.

Cho nên Lữ Thụ không muốn đêm nay bản thân có gì sơ suất, bởi vì hắn còn chưa hoàn thành rất nhiều chuyện.

Lữ Thụ ôm giỏ trúc chậm rãi bò xuống nóc nhà, sau đó nhìn người đang đứng trên đó ngoắc ngoắc đầu ra hiệu.

Hai gã đàn ông có chút nghi hoặc không hiểu, thằng nhóc này đang làm gì vậy?

Lữ Thụ chỉ chỉ phương hướng khi nãy hai người kia muốn đi, ý bảo họ hãy đi đi hắn đã nhường đường rồi đấy.

Hắn có chút bất đắc dĩ nói thầm trong lòng, anh em hai người mau đi nhanh đi, đứng ở đây làm cho trái tim nhỏ bé của tôi bị dọa sợ rồi. . .

Đồng thời Lữ Thụ cũng chuẩn bị xách dép bỏ chạy, có quỷ mới biết hai người áo đen này có lai lịch gì.



Buổi tối hôm nay quả thật xảy ra quá nhiều chuyện quỷ dị, làm cho não hắn không theo kịp chút nào.

Đầu tiên là một trận hỏa hoạn làm bầu trời Lạc Thành sáng rực lên như ban ngày, ngay sau đó bản thân lại gặp phải hai tên mặc áo khoác đen trông chả khác gì lưu manh cả.

Tuy Lữ Thụ đã nhường đường nhưng vấn đề lớn nhất chính là đối phương hình như không muốn rời đi dễ dàng như vậy, hai gã chậm rãi từng bước về phía Lữ Thụ, sau đó đột nhiên bộc phát thân thủ nhảy qua hai cái nóc nhà.

Đêm khuya gió lớn, ánh trăng soi rọi nhân gian, tuyết đọng lấp lánh màu trắng bạc vô cùng xinh đẹp, bước chân đạp lên nền tuyết trên nóc nhà phát ra tiếng kẽo kẹt, đột nhiên tấm thảm tuyết trắng xuất hiện một dấu chân màu đen, nhìn qua chói mắt vô cùng.

Không lẽ, người này có quan hệ với trận hỏa hoạn vừa rồi? Hiện tại Lữ Thụ lại hồi tưởng tới dáng vẻ của đối phương khi nãy, hình như họ giống như đang chạy trối chết thì phải!

- Cậu là ai?

Một người đứng từ trên cao nhìn xuống Lữ Thụ, áo khoác màu đen bay phấp phới giữa từng cơn gió tuyết lạnh thấu xương.

- Nhà tôi ở đây, còn mấy người là ai?

Hai gã đàn ông liếc nhau và tiếp tục hỏi:

- Hơn nửa đêm cậy còn chạy trên nóc nhà để làm gì?

- Tuyết rơi. . . mang củ cải khô vào. . .

Lữ Thụ nâng vỏ trúc trong tay lên giũ giũ lớp tuyết động trên bề mặt, quả nhiên bên trong là củ cải khô.

Hai gã đàn ông nhìn nhau, mẹ nó, thật sự là lên lấy củ cải khô vào!

Tuyết lớn như vậy mới nhớ phải mang củ cải khô vào, tên này không phải thằng ngốc đó chứ?!

- Cậu mau vào nhà đi, ở đây không an toàn đâu.

Người mặc áo khoác đen còn lại mở miệng nói.

Lữ Thụ oán thầm, ở với mấy người mới là không an toàn nhất đấy!

Hắn ồ một tiếng liền quay người móc xuất chìa khoá nhà ra.

Thẳng đến khi hắn lấy chìa khóa tra vào ổ, cạch một tiếng cửa mở ra thì áp lực trên đỉnh đầu Lữ Thụ mời dần dần buông lỏng.

Đối phương bấy giờ mới tin tưởng trên người hắn không có điểm dị thường nào.

Sau khi Lữ Thụ đóng cửa lại liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, cái thế giới này... quả nhiên càng lúc càng bất thường.



Trước đó hắn còn có chút bận tâm, vạn nhất những chuyện phát sinh trên người mình gần đây bị người ta phát hiện ra thì phải làm sao.

Lý do khiến hắn phải lo lắng là bởi vì trước khi ngọn lửa bùng phát, hắn lờ mờ có thể cảm giác được phương hướng nó sắp xảy ra.

Đây không phải trực giác, mà là cảm giác, một loại cảm giác mà hắn có thể nhận thấy được cực kỳ rõ ràng.

Giờ phút này ngọn lửa bên trong trái tim hắn vẫn đang không ngừng nhấp nháy, tinh đồ chậm rãi vận chuyển theo quỹ tích chẳng cách nào hình dung ra được, nếu như bị phát hiện ra, hắn chỉ sợ khó thoát khỏi vận mệnh bị bắt đi làm vật thí nghiệm.

Nhưng vừa rồi đối phương lại không hề gây bất lợi cho mình, vậy có thể những bất thường trong cơ thể mình, bọn họ đều không cảm giác được.

Sau khi tiếp xúc qua hai lần, Lữ Thụ phát hiện những người mặc đồ đen kia tuy hành sự quỷ dị nhưng cũng không phải kiểu người lạm sát vô tội, ít nhất toàn bộ quá trình khi nãy đối phương hoàn toàn nói chuyện với hắn chứ không phải dùng

bạo lực ép hỏi.

Lữ Thụ dựa vào ghế sô-pha trầm tư, thế giới bên ngoài rốt cuộc đã trở nên như thế nào vậy?

Lúc này hai gã đàn ông mặc áo khoác đen khi nãy vừa lao nhanh về phía trước vừa nói chuyện với nhau:

- Anh có chắc khi nãy là người bình thường không đấy?

- Tôi đã kiểm tra rồi, không có sóng ba động gì hết, hoàn toàn là người bình thường.

- Vậy thì tốt.

. . .

- Lữ Thụ, vừa nãy anh nói chuyện với ai ở ngoài đó vậy?

Lữ Tiểu Ngư mang đôi dép lê bước từ trong phòng ra, ngước mắt nhìn Lữ Thụ rồi hỏi.

Hắn cũng không biết nên giải thích với cô bé như thế nào, dù sao hắn vẫn chưa nói về sự thay đổi của mình cho Cá Nhỏ nghe, hắn định tìm một cơ hội thích hợp để nói với cô bé, phải cho nhóc con này biết mình đã không còn là người bình thường nữa, về sau tốt nhất là nên biết điều một chút!

Cũng không rõ hệ thống này có công pháp tu luyện nào thích hợp với Tiểu Ngư không, nếu em ấy có thể tu luyện được thì không còn gì tốt hơn.

Trong lúc Lữ Thụ đang suy nghĩ làm sao trả lời câu hỏi của Lữ Tiểu Ngư thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng "bịch", giống như có vật gì đó rơi xuống

mặt đất.

Lữ Thụ không khỏi bần thần một chút, tối hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện bất thường rồi, không lẽ vẫn còn chưa hết ư?

Hắn chầm chậm bước đến phía trước cánh cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo, trông thấy bên ngoài quả thật có một người đang nằm trên đống tuyết!

.