Chương 22: Rút Máu

Kỳ thật ở cái lứa tuổi mười bảy mười tám này, mở miệng nói giữ gìn hòa bình thế giới thì có khác gì chuyện đùa đâu.

Lúc này thế giới quan của mọi người vẫn còn ngây thơ, khi chưa phát hiện thế giới chân thật có bao nhiêu tàn khốc thì họ vẫn nung nấu một bầu nhiệt huyết trong người.

Nhưng vẫn có người hiểu ra, rất nhiều việc không phải chỉ dựa vào nhiệt huyết là có thể làm.

Cho nên giữ gìn hòa bình thế giới chỉ là một chủ đề mọi người nói tới lúc tụ họp mà thôi, kỳ thật thứ bọn họ muốn làm sau khi thức tỉnh cũng chẳng có vĩ đại như thế đâu.

Những bạn học này hiện tại chỉ biết hâm mộ mà nhìn người khác thức tỉnh dị năng, còn những người đã thức tỉnh như Lữ Thụ lại nghĩ về tương lai nhân sinh sau này.

- Tớ không cảm thấy như vậy, trên mạng đang nói về việc linh khí dần khôi phục, chuyện mọi người trở thành dị năng giả chỉ là sự tình sớm muộn mà thôi.

Người đối diện phấn khởi cười toe toét rồi tiếp lời:

- Như thế mới tốt.

Lữ Thụ nghe xong có chút không nhịn được chen miệng:

- Nói thì nói thế thôi, trong lịch sử chưa từng xuất hiện thời đại nào có nhiều siêu nhân như thế cả. Toàn dân thức tỉnh là chuyện YY ảo tưởng.

Cảm xúc tiêu cực đến từ Lý Diệu: +40.

Đến từ. . .

Chỉ nói một câu như thế mà Lữ Thụ đã thu được điểm cảm xúc tiêu cực rồi!

Nói thật, lần này Lữ Thụ không có ý định dội một gáo nước lạnh cho mấy bạn học. Con mẹ nó câu này của hắn là thật mà, loại chuyện giống như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra, cùng lắm chỉ là nhiều người thức tỉnh hơn chút mà thôi.

Nói đúng sự thật mà còn bị oán trách, thật là….

Lữ Thụ lười quản bọn họ nên tiếp tục cắm đầu làm bài thi của mình.

Tự mình trải nghiệm việc gặp gỡ người mới thức tỉnh dị năng loại hình lực lượng, hình như cũng không quá ly kỳ. Chỉ là bạn gái lớp bên làm Lữ Thụ rất tò mò muốn biết dị năng của cô ấy là gì.

Nếu dị năng giả đều giống tên nam sinh vô lương hành hung giáo viên kia, chỉ sợ cả nước sẽ xuất hiện thêm nhiều người dựa vào dị năng mà vô pháp vô thiên.

Tóm lại khi một người kiềm chế đã lâu bỗng nhiên có được lực lượng không tưởng, đại đa số tình huống đều có thể xảy ra vấn đề.

Như Lỗ Tấn tiên sinh ở trong «Kỷ niệm chị Lưu Hòa Trân» từng viết:

“Tôi đã luôn dùng sự ác ý nhất để lường trước người Trung Quốc. Nhưng tôi cũng không ngờ bọn họ lại hung tàn hơn thế.”



Với thời điểm nhạy cảm như bây giờ thì có lẽ hơi khác một chút, Lữ Thụ cảm thấy từ người Trung Quốc trong này hẳn phải bảo quát toàn nhân loại mới đúng, bởi vì không phải chỉ có người Trung Quốc xấu xa, mà toàn bộ thế giới đều có bản chất xấu xa.

Năm 1974, Marina Abramovic tiến hành biểu diễn. Bà gây tê cả người rồi ngồi trên ghế, người xem có thể dùng 72 loại dụng cụ trên bàn tùy ý làm những gì mình thích với cơ thể bà, những dụng cụ này bao gồm cả dao bầu, đạn, súng, roi.

Trong 6 tiếng đầu, người xem chỉ do dự đứng xem. Khi bọn họ ý thức được Marina quả thật sẽ không động đậy, lúc đó bọn họ liền cắt y phục của bà, dùng máy ảnh chụp lại thân thể trần trụi kia, dùng dao đâm vào cổ bà để đóng vai quỷ hút máu, thậm chí còn đùa giỡn với vị trí nhạy cảm của bà.

Sau khi biểu diễn kết thúc, Marina nói:

- Nếu như bạn giao mọi quyền quyết định cho người khác, vậy bạn cách cái chết không còn xa.

Nhân tính vốn thiện hay ác, chủ đề này đã được tranh luận từ rất lâu về trước, mà Lữ Thụ lại không quản được nhiều như vậy, hắn chỉ muốn bảo vệ bản thân và gia đình nhỏ của mình.

Bây giờ nếu suy nghĩ lại một chút, có lẽ đám người áo đen đúng thật do chính phủ ngấm ngầm phái đi để khống chế tình huống, điều này đối với những người bình thường quả thật là chuyện vô cùng tốt.

Nhưng Lữ Thụ không nguyện ý bị khống chế, bởi vì hắn thích tự do và chán ghét bị người khác khống chế.

Có người xấu, tất nhiên cũng có người dùng sức mạnh để làm anh hùng. Nhưng Lữ Thụ không muốn làm người xấu, cũng không muốn đi làm anh hùng.

Nửa tiếng sau khi Lý Tề hành hung thầy chủ nhiệm, cảnh sát quả thật đã đến, hơn nữa còn không thèm nghe nhân viên trường học giải thích mà ngay lập tức dẫn Lý Tề đi.

Lữ Thụ ở trên phòng học nhìn xuống bóng lưng những người kia, hắn luôn cảm thấy khí chất mấy vị cảnh sát này có chút bưu hãn, sau đó bỗng nhiên giật mình một cái, mấy vị này nếu mặc áo đen thì có lẽ sẽ thích hợp hơn đấy.

Vào buổi trưa sau khi kết thúc bài kiểm tra ngữ văn, thầy chủ nhiệm bỗng nhiên thông báo bài kiểm tra buổi chiều sẽ dời sang ngày mai do chiều hôm nay sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe cho toàn bộ học sinh. Cho dù những học sinh chưa tựu trường, buổi chiều cũng phải đến trường.

Đợt kiểm tra sức khỏe này quả thật đến quá đột ngột, thậm chí bài kiểm tra còn phải dời lại để nhường thời gian, quả thật đúng nghĩa muốn toàn bộ học sinh đều tham gia.

Chuyện xảy ra bất ngờ làm mấy bạn học hơi ngơ ngác.

Nhưng mấu chốt ở chỗ, đây là lần đầu tiên trường học tổ chức kiểm tra sức khỏe miễn phí cho học sinh. . .

Đối với Lữ Thụ mà nói, chỉ cần không phải trả tiền thì hắn đều cảm thấy ổn.

Hắm âm thầm suy đoán không biết lần kiểm tra sức khỏe này có liên quan gì với đám người áo đen không đây.

Nếu như chính phủ đã sớm nắm được thông tin, vậy tương lai nếu phát sinh chuyện gì hẳn đều có thể khống chế được.

Không lẽ chuyện của Lý Tề đã làm kế hoạch kia triển khai trước thời hạn ư?

Nhưng chuyện khám sức khỏe có liên quan thế nào đến đám người áo đen nhỉ?

Lúc còn ở cô nhi viện hắn cũng từng kiểm tra sức khỏe qua rồi, quá trình chỉ đơn giản là đo thị lực, thính lực, huyết áp, điện tâm đồ mà thôi.

...



Buổi chiều đến lúc kiểm tra, Lữ Thụ mới ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn!

Buổi chiều kiểm tra sức khoẻ phải lấy máu!

Con mẹ nó, lúc trước kiểm tra sức khỏe ở cô nhi viện cũng quá sơ sài rồi, cho tới bây giờ đều chưa từng xét nghiệm máu bao giờ, Lữ Thụ mới không biết quá

trình kiểm tra sức khỏe thật sự sẽ có xét nghiệm máu.

Không phải cô nhi viện của mình nghèo đến vậy chứ, ngay cả xét nghiệm máu cũng không làm một lần!

Bởi vì chưa từng trải qua, cho nên Lữ Thụ không có kinh nghiệm trong việc này.

Đây là lần đầu tiên hắn đi xét nghiệm, có quỷ mới biết sau khi mình thắp sáp ba ngôi sao, cơ thể có biến đổi gì hay không.

Lúc chủ nhiệm lớp Thạch Thanh Nham tổ chức mọi người tập hợp, hắn liền liếc nhìn bạn gái lớp bên kia, hắn phát hiện bộ dáng của đối phương cũng đang xoắn xuýt...

Điều này nhất thời khiến hắn cân bằng lại tâm lý.

Lữ Thụ có ý muốn tránh xét nghiệm máu. Việc của bản thân hắn tự rõ ràng, sau khi sử dụng hai khỏa Tẩy Tủy Quả, lại thắp sáng ba ngôi sao, tình trạng cơ thể của Lữ Thụ hiện nay vô cùng tốt, cũng không cần phải đi kiểm tra sức khoẻ làm gì.

Nhưng mà hắn phát hiện, quá trình kiểm tra được khống chế vô cùng nghiêm túc, người phụ trách kiểm tra đọc tên theo danh sách, từng người từng người một tiến vào.

Đám người mặt áo khoát trắng này cũng hay thật, vậy mà đại bộ phận đều là nam, có ai vào bệnh viện mà chỉ thấy toàn nam y tá không?

Mấy người này không phải lại là đám người áo đen giả dạng chứ? !

Tâm lý Lữ Thụ có chút cuống lên rồi, nếu như là người không biết chuyện, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng Lữ Thụ thì biết.

Hắn nhìn Thạch Thanh Nham nói:

- Thầy ơi, em muốn đi nhà vệ sinh, gấp lắm rồi.

Đi vệ sinh quan trọng lắm đấy, không đến mức bắt hắn phải nhịn chứ?

Đúng lúc này, một người đàn ông áo trắng sau lưng Lữ Thụ bước lên nói:

- Nếu như em cần đi vệ sinh gấp, vậy sẽ ưu tiên cho em xét nghiệm máu trước, đến đây nào, không mất đến một phút đâu. Tiểu Lưu, rút máu bạn học này trước!

Lữ Thụ lúc ấy đen cả mặt, ha ha ha, được rồi, tôi chịu thua, xem như ông anh lợi hại!

.