Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Vương Tha Mạng

Chương 12: Để Anh Ăn Cho Em Xem

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ban đêm, trong lúc cùng Tiểu Ngư ngồi trên sô-pha xem chương trình biểu diễn dịp xuân về, Lữ Thụ âm thầm suy nghĩ không biết mình nên sử dụng số điểm này như thế nào.

Thoạt nhìn bây giờ điểm của hắn có hơn 2000 là rất nhiều, cao gấp ba lần so với lần trước đây nhưng hắn vẫn cảm thấy mình nên quyết định thận trọng một chút.

Hiện tại bên trong cửa hàng chỉ có một vật phẩm, ai biết về sau còn xuất hiện thêm thứ gì hay không

Lữ Thụ thật không biết phải làm sao để vật phẩm khác xuất hiện.

Trên TV trước mặt Lữ Thụ đột nhiên truyền ra tiếng nói cười của người dẫn chương trình:

- Kính thưa quý vị, chương trình bầu chọn nghệ sĩ được yêu thích nhất sẽ kết thúc vào lúc 0 giờ ngày mai, hi vọng mọi người hãy mau chóng bỏ phiếu cho nghệ sĩ mình yêu thích nhất, tiếp theo đây mời mọi người thưởng thức màn biểu diễn của ảo thuật gia Lưu Thiên.

Hắn liếc nhìn Lữ Tiểu Ngư rồi nói:

- Chương trình này em đã xem tới ba lần mà vẫn không chán à, bầu chọn nghệ sĩ thì có gì hay ho, đáng xem đâu. . .

- Anh mặc kệ em đi.

Tuy trả lời Lữ Thụ nhưng con mắt của Lữ Tiểu Ngư vẫn không rời khỏi TV.

Ngồi kế bên, hắn chỉ đành nghịch điện thoại. Mở ứng dụng nhắn tin, vào group chat của lớp hóng một chút. Bởi vì trong lớp của Lữ Thụ có vài tên bạn học ra tay hào phóng nên nhóm chat hiện giờ đang có một đống người chờ được phát lì xì.

Lữ Thụ chợt thấy có hai bạn học nam gửi tin nhắn như sau:

- Tớ về đến nhà rồi, mọi người đi đường chú ý an toàn.

- Tớ cũng về đến nhà rồi, hahaha!

Lữ Thụ ngẩng đầu, chợt phát hiện Lữ Tiểu Ngư đã không còn xem tivi nữa mà cô bé lại nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của hắn:

- Lữ Thụ, bọn họ họp lớp nhưng không rủ anh đi cùng à.

Lữ Thụ không chút nào bận tâm đáp:

- Bọn họ biết anh không có dư tiền để đi chơi nên không rủ anh theo, cũng là chuyện bình thường.

Lữ Tiểu Ngư khinh bỉ nhìn người trước mặt một cái rồi nói:

- Như vậy mà anh cũng có thể nhịn được à?

- Em không phải chủ nhà, không biết củi gạo dầu muối đắt. Chờ sau khi em 16 tuổi, đi học còn phải đóng một đống lớn học phí đấy.

Lữ Thụ tiếp tục giải thích.

- Hiện tại nếu anh không biết để dành tiền, đến lúc đó sẽ rất khó khăn. Điện cần tiền, nước cũng cần tiền, may mắn trong nhà còn đồ ăn, bằng không mùa đông này hai anh em mình đến rau quả cũng chẳng có để gặm nữa.

Lữ Thụ dựa vào cái gối trên ghế sô-pha, trong đầu tự hỏi không biết đến bao giờ mình mới kiếm được nhiều tiền đây.

- Lữ Thụ, hay là chúng ta mua xổ số đi?

Nói đến đây hai mắt Lữ Tiểu Ngư liền sáng lên không ít, lúc trước con bé xem tin tức thì thấy có vài người trúng mấy ngàn vạn nên mới nảy ra cái ý nghĩ này.

- Toàn bị ngầm khống chế kết quả đấy.

Lữ Thụ híp mắt khinh bỉ nói:

- Xổ số cũng là một loại thuế của người nghèo, không ăn được đâu.



- Thế nhưng lỡ trúng thật thì sao?

Lữ Tiểu Ngư có chút không phục nâng cao giọng hỏi, người khác có thể trúng, dựa vào cái gì anh em họ không thể trúng.

- Đến lúc đó em có thể mua thật nhiều khoai tây chiên luôn á.

Trong mắt Lữ Tiểu Ngư, tiền chỉ dùng để mua đồ ăn mà thôi, món ăn hiện tại cô bé thích nhất là khoai tây chiên.

Nghe thấy mấy chữ khoai tây chiên kia xong, Lữ Thụ nhanh chóng đứng dậy trở về phòng cầm ra một bịch khoai tây chiên vị cà chua, hắn lấy một miếng bỏ vào trong miệng rồi nhai rôm rốp.

Thấy thế Lữ Tiểu Ngư không khỏi trợn tròn mắt lên:

- Lữ Thụ, khoai tây chiên giòn lắm đúng không?

Lữ Thụ lườm cô bé một chút, thuận mồm nói:

- Hả, để anh ăn thử cho em nghe là biết thôi.

Cảm xúc tiêu cực đến từ Lữ Tiểu Ngư: +299 điểm

Phốc, Lữ Thụ xém chút là phun hết đống khoai tây chiên đang nhai trong miệng ra ngoài rồi, oán niệm nhóc con này tại sao lại lớn đến thế được nhỉ. . .

- Cho em, mau cho em đi, hồi sáng vốn dĩ anh mua cho em cơ mà!

Lữ Thụ cũng không tiếp tục chọc con bé nữa, trả lại bịch khoai tây chiên cho Lữ Tiểu Ngư.

Hồi sáng vì muốn xem nơi xảy ra hỏa hoạn có gì đặc biệt không nên hắn đã chạy tới đó quan sát một lúc, tính đi tính lại thì nơi ấy cũng không quá xa, chỉ cách nhà họ ba trạm xe bus mà thôi.

Sau khi tới nơi và thấy hiện trường không có gì đặc biệt, cháy trụi sạch. Lữ Thụ chỉ đành tay không quay về, cũng thuận tiện mua cho Cá Nhỏ bịch khoai tây chiên mà con bé thích ăn nhất.

Cô nhóc này có một cái tật xấu nhỏ, đó là trên tivi xuất hiện quảng cáo đồ ăn mới nào là con bé đều muốn ăn cả, gần nhất chính là quảng cáo khoai tây chiên...

Vốn dĩ hai người họ sống nương tựa với nhau được vài năm, thỉnh thoảng có thể khiến Cá Nhỏ nhà mình vui vẻ hơn một chút cũng khiến Lữ Thụ vô cùng thỏa mãn.

Huống hồ muốn làm cô nhóc này vui vẻ cũng rất đơn giản, chỉ cần cho con bé ăn ngon là được.

Đại đa số mọi người luôn cảm thấy không hài lòng với những gì mình đang có, mà du͙© vọиɠ trong tâm trí còn không ngừng bành trướng.

Lữ Tiểu Ngư thì chỉ chấp nhất với đồ ăn, thậm chí chỉ cần có ăn là cô bé đã cảm thấy vui rồi, khiến Lữ Thụ cảm thấy Cá Nhỏ quả là một tiểu cô nương không tầm

thường.

Trong nhóm chat bỗng nhiên có một người nhắn:

- Mọi người có nghe thấy tin tức về trận hỏa hoạn hôm qua không?

- Có nghe nói qua, làm sao thế?

- Trận hỏa hoạn đó đúng là đáng sợ, toàn bộ khu vực đều bị đốt đen thui, nhưng mà tớ nghe nói chỉ chết có 4 người thôi, là ba gã bảo vệ trực đêm do không chạy kịp và một nhân viên quản lý kho.

- Ngừng ngừng ngừng.

Bạn học nam khơi chuyện khi nãy ngay lập tức nhắn vài chữ ngừng lên group.

- Tớ không nhắc đến chuyện đó.

- Nếu không nói về trận hỏa đó thì là chuyện gì?



- Mọi người có biết nguyên nhân dẫn đến hỏa hoạn không?

Bạn học nam kia thần thần bí bí không trực tiếp trả lời mà hỏi lại lần nữa.

- Không phải báo chí nói là vì đồ vật dễ cháy trong kho đột nhiên bắt lửa nên gây mới náo động lớn thế à?

Có người tò mò hỏi tiếp:

- Chẳng lẽ không phải à?

- Dĩ nhiên không phải rồi, buổi sáng cha tớ đến hiện trường, ông ấy nói mọi người ở đó xem được một đoạn clip được quay vô cùng rõ ràng, là một người sở hữu dị năng, huơ tay một cái liền có thể phóng ra một quả cầu lửa bự tổ chảng, hoàn toàn không phải ảo thuật mà thật sự dùng tay không phóng ra lửa!

Bạn học nam cuối cùng nói ra những thứ mình biết được.

- Thật hay giả?

Một bạn học trong nhóm chat ngạc nhiên, có lẽ lần đầu nghe được chuyện như vậy.

- Hay là clip đó được làm giả? Công nghệ thời nay tiên tiến lắm đấy.

- Làm sao có thể, đêm qua vừa xảy ra hỏa hoạn thì sáng nay đã có clip rồi, mấy người từng thấy ai rỗi hơi tạo một video ảo diệu nhanh vậy chưa? Cho dù kỹ thuật đồ họa đẳng cấp thế giới cũng chưa chắc có thể làm được nữa.

- Cũng đúng nhỉ. . . Thời gian quá ít, vả lại cũng không có lý do để làm như thế.

- Chẳng lẽ thật sự có dị năng ư?

Đoạn chat này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều không nhịn được mà yên lặng trong phút chốc.

Có ai khi bé không có một chút mơ mộng hồn nhiên và ngây thơ đâu? Nếu như nói dị năng thật sự tồn tại, vậy chẳng phải mấy clip dị năng gần đây trên mạng bị người ta xóa đi đều là thật ư, không có lửa thì làm sao có khói.

Đám thiếu niên này có không ít người đã được xem qua mấy clip kia, trong lòng cũng đang âm thầm mơ mộng, trong tương lai có lẽ rất nhiều người sẽ thức tỉnh năng lực của riêng mình, thậm chí nói không chừng còn tìm được phương thức tu hành cho bản thân nữa.

- Hahaha, mấy cậu nói lớp chúng ta liệu có người nào thức tỉnh dị năng hay không?

- Việc này ai cũng không đoán được, nếu như vị nào sớm được thức tỉnh thì báo cho tớ một tiếng, để tớ mau chóng ôm bắp đùi a...

- Cậu khoan hãy nói, tớ quả thật có cảm giác trong lớp mình sẽ có người thức tỉnh dị năng!

- Cậu cảm giác người kia là ai?

- Chính là tớ đấy, hahaha...!

- Dẹp đi, tớ cảm thấy còn không bằng đến Danh Sơn tìm cao nhân bái sư học nghệ cho rồi. Không phải có người nhìn thấy trên núi có thần tiên hấp thu linh khí à? Tớ thấy việc này còn đáng tin hơn nhiều ấy!

Lữ Thụ nhìn từng dòng tin nhắn hiện lên, một câu đều không nói, dường như hắn không thèm quan tâm vậy.

Đám người này chưa từng muốn hắn gia nhập cùng, mà hắn cũng chẳng có ý nghĩ sẽ tham gia.

Tựa như tất cả đều là những người xa lạ biết tên nhau.

Dị năng đối với đám bạn học này có lẽ còn quá xa xôi, nhưng đối với Lữ Thụ hắn đã gần trong gang tấc.

Đó là một thế giới rộng lớn và bao la hơn rất nhiều so với những gì bọn họ từng nhìn thấy.

Dường như chỉ cần một bước, có thể tới tận trời cao.

.
« Chương TrướcChương Tiếp »