Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Vu Tinh Tế

Chương 30: Thiên lôi loại này vẫn nên giao cho thiếu soái đến gánh

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Bùm ~ Bùm bùm~"

Hai bóng người va chạm nhau trên đấu trường nhanh như chớp, mỗi lần va chạm giữa sắc vàng lạnh lẽo sắc bén và sắc đỏ nóng rực mãnh liệt, mỗi một cú va chạm dường như khiến cả hang động nơi mọi người đứng chấn động.

Lính gác cấp S vốn đứng trên đỉnh kim tự tháp loài người, huống chi, hai người này là chủ chốt của quân đoàn dùng hết tài lực bồi dưỡng ra người thừa kế. Với thể lực vô song, phản ứng tư duy và dị năng mạnh mẽ, trong khoảnh khắc bùng nổ tựa như làn sóng hỗn loạn giận dữ, như dòng nước lũ càn quét ào ạt khiến người ta không thể tránh khỏi và kinh hãi bàng hoàng.

Đoàn Tiểu Khê chưa từng thấy Thích Túc động thủ thậm chí còn không thèm quan tâm đến cánh gà nướng, nằm nhoài trên sân thượng vẫy cờ và hò hét như fan cuồng ~

Về nội dung cụ thể của tiếng hò hét, khụ, đại khái quy nạp là "Anh là điện giật, anh là ánh sáng, anh là huyền thoại duy nhất", "Anh là chúa tể mà em tôn thờ ", "Em là hành tinh nhỏ quay quanh trong tay anh", "Anh là ý chỉ của thần của trời của đất", "Em phát điên vì anh #$%&@" vân vân...

Hát một bài thì không sao nhưng nếu đầu óc ai đó lạ kỳ lấy lời bài hát và nghiêm túc hát nó như một bài thơ tình giữa thanh thiên bạch nhật và trước mặt công chúng... Đặc biệt, đó là ở học viện hoàng gia đế quốc thường hay thận trọng và dè dặt.

Dù sao, lấy thiếu niên dở hơi làm trung tâm, có không ít quần chúng vây xem bị sấm sét chớp nhá, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, bị cậu văng mìn đến hốt hoảng lung lay sắp đổ, hiếm khi có cơ hội chứng kiến thiếu soái vs thiếu soái sắp không xem được nữa rồi.

Phụ tá Ôn Xu ngay từ đầu đứng cùng Đoàn Tiểu Khê giờ không thể rời đi, Aja của tộc sói trăng bạc, Lessar hội trưởng S Gold, công chúa Julie không không hiểu tình hình liền bu lại, Lôi Minh Minh chân chó... trong lòng đều có cảm giác khác nhau!

Sau khi sửng sốt một lát, Lessar kiên cường của tộc gấu quỷ đưa tay ra chọc chọc thiếu niên đang nhìn đấu trường đầy nhiệt huyết: “Này, đàn em còn muốn ăn cánh rồng không?”

- Bùm.

Trong đấu trường, hai quái thú từ hư hóa thực va chạm nhau càng mạnh hơn. Trên đấu trường xuất hiện những vết nứt xen kẽ, tư thế kinh thiên động địa cuối cùng dời đi lực tổn thương tinh thần do thiếu niên dở hơi gây ra đại chúng vô tội.

"Phios~ Phios, mau sử dụng dùng thần long vẫy đuôi quất bay cục than bốc cháy kia đi~"

Đoàn Tiểu Khê không hề cảm thấy thú đồng hành của người giám hộ nhà mình đáng sợ, con thằn lằn bụng phệ màu trắng như ngọc, cậu vừa gặp đã yêu thích nó. Trong mắt thiếu niên dở hơi, Feios không phải là một con thằn lằn biến dị, nó là cự long con có thân hình hơi béo còn chưa mọc cánh, sớm hay muộn nó sẽ sải cánh bay lượn vũ trụ! Uhm, cho dù nó không thể mọc cánh, chờ tương lai cậu trở thành đại vu có thể tế luyện cho nó một đôi ~

Đối diện với cậu là cục than bốc cháy Victor và thú đồng hành của hắn - một con sư tử lửa biến dị, nó được bao phủ bởi những vảy đen và có sừng trên đầu, rất giống với mô tả về một con thú thần thoại cổ xưa là con hỏa kỳ lân giẫm lên ngọn lửa.

Ngay khi thú đồng hành của hai thiếu soái xuất hiện, đám đông chen chúc trên sân thượng bữa tiệc lại xôn xao náo loạn.

"Dị thú mạnh mẽ thật, thú đồng hành của hai thiếu soái chắc chắn là dị thú cấp chín!"

"Ha ha ha, ông thật là nông cạn, tôi từ bi nói cho ông biết. Theo lời đồn, thú đồng hành của Thích thiếu soái chỉ là một con thú con mà thôi! Các người nghĩ đi, nếu con non đã cấp chín thì chờ khi nó lớn lên..."

"Nhưng vấn đề là, dị thú cấp cao phát triển rất chậm, nếu ở một trận chiến sinh tử và đọ sức thực sự mà so sánh thì Thích thiếu soái sẽ chịu thiệt."

“Cùng là người mà khác mệnh a a a ~ Họ có xuất thân tốt, tư chất tốt và ngay cả thú đồng hành dung hợp với sức mạnh tinh thần cũng là loài dị chủng quý hiếm! Người bình thường cho dù tổ tiên có hiển linh là lính gác cấp S thì làm sao có bản lĩnh cung cấp tài nguyên cho bọn họ, chỉ có thể dựa vào chính mình gia nhập vào học viện, may mắn thì....."

“Thôi đi, nếu trong nhà mà có lính gác cấp S, ngủ rồi còn cười tỉnh ấy chứ, hơi đâu nghĩ đến chuyện đó. Ông là tộc thú huyết không thể dung hợp với thú đồng hành, rảnh rỗi nghĩ tào lao quá hả?"

"Hu hu hu~ Người ta chỉ là ghen tị, đố kỵ, muốn than trời bất công!"

“Á đù, trò chuyện một lúc lâu, hóa ra là con gái... Ế ế, đừng động thủ, ai bảo tộc gấu quỷ mấy người ai cũng cường tráng đến thế!”

Ánh kiếm vàng cắt xuyên qua bức tường lửa rồi đột nhiên tiêu tan trước khi chạm tới Victor, Thích Túc cũng ngừng động tác.

"Thích Túc, sao cậu lại thế này?!"

Lệ khí càng lúc càng trở nên rõ ràng, Victor đang chuẩn bị ngưng tụ ngọn lửa mạnh mẽ hơn, ngay lập tức trở nên bất mãn.

Lúc này, thoạt nhìn hắn phấn khởi dị thường khiến cho nét mặt hơi co giật, vặn vẹo, hơi thở nặng nề, đôi mắt đỏ ngầu, nếu không phải khuôn mặt tuấn tú có đường nét sâu sảo mà nếu hơn nữa có thể dùng dữ tợn để hình dung.

"Có thời gian thì anh nên sắp xếp lại sức mạnh tinh thần hỗn loạn của mình đi, với trạng thái hiện tại, nếu tiếp tục chiến đấu, anh sẽ phát điên." Nhìn Victor, Thích thiếu soái bình tĩnh hoàn toàn khác với người đối diện: "Chúng ta đến đây để tham dự bữa tiệc."

Bị một gáo nước lạnh dội xuống đầu, ánh mắt Victor khát máu thoáng bình tĩnh lại một chút, không ra tay nữa. Tuy nhiên, đối với lời Thích Túc nói thì cách hiểu chính xác mà hắn lý giải là ...

". . . Lỡ điên rồi thì đừng hòng trông cậy vào tôi cử lý cục diện rối rắm này."

"Chúng ta đến đây để dự tiệc." Sau đấy mà đánh tiếp, anh nổi điên sẽ ảnh hưởng đến hứng thú của tôi.

Được rồi nếu là trước đây, khi đánh giá về Thích Túc là "quá hoàn mỹ", Victor sẽ không có những suy nghĩ lung tung như vậy. Nhưng kể từ khi thua trong cuộc chiến giành vị trí đứng đầu học viện, hắn đối mặt với Thích Túc luôn có cảm giác viết hoa - không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Thật ra vừa trở lại học viện, Victor đã lao tới đòi đánh nhau với Thích Túc, điều này chứng tỏ trạng thái tinh thần của hắn có vấn đề.

Cấp độ lính gác càng cao và cấp độ thú đồng hành hợp nhất cũng cao nên nhu cầu trấn an sức mạnh tinh thần của họ càng lớn. Đây là lý do chính tại sao luật pháp hoàng gia cho phép lính gác từ cấp B trở lên đánh dấu nhiều dẫn đường. Phương pháp chữa bệnh hiện tại tuy rằng nghiên cứu ra nhiều loại thuốc ổn định áp dụng cho lính gác nhưng chung quy thuốc chỉ là vật thay thế, dẫn đường mới là sự bổ sung tốt nhất cho lính gác.

Bởi vì điều này, sau "cái đêm khó quên" của Đoàn Tiểu Khê và Thích thiếu soái được lan truyền ồn ào huyên náo, hầu hết dân chúng thiên hà vẫn có chung nhận thức với tư chất dẫn đường lót đáy của cậu, mặc dù không hiểu cậu gặp vận may gì được Thích Túc thích thì sớm hay muộn anh cũng sẽ đánh dấu dẫn đường đẳng cấp cao khác.

Tuy nhiên, một số ít người không còn nghĩ như vậy nữa.

Ví dụ, Victor.

Lính gác và dẫn đường phụ thuộc tương thích lẫn nhau cho nên một lính gác xuất sắc nhận huấn luyện mài giũa học tập khắc chế tính phụ thuộc. Nếu không trong lúc nguy cấp không có dẫn đường thì cả người sẽ bị hủy hoại.

Khi Victor hoàn thành khóa huấn luyện do gia tộc sắp xếp, trong môi trường chiến đấu tàn khốc, đương nhiên không có dẫn đường trấn an sức mạnh tinh thần, ngay cả lọ thuốc ổn định, hắn cũng ít sử dụng. Có thể chống đỡ cho đến bây giờ, về cơ bản hắn đã đạt đến cực hạn.

Tương tự khi thăm dò được cực hạn của mình mới có thể quay đầu, đối mặt với sức mạnh tinh thần của đối thủ biếи ŧɦái đến mức nào! Victor thực sự không thể hiểu làm thế nào Thích Túc có thể sống sót qua những năm này, còn giống như người thường.

Bình thường, sau khi lính gác dung hợp tinh thần lực với thú đồng hành sẽ đánh dấu dẫn đường phù hợp với mình. Cấp độ càng cao càng cần thiết. Gia tộc sắp xếp, đầu não sàng lọc, bản thân coi trọng, xuất thân như bọn họ, bên người ai mà không có mấy người dẫn đường, đánh dấu bảy tám còn không đủ.

Tuy nhiên, thiếu soái Thích Túc rõ ràng là một ngoại lệ.

Cho tới bây giờ anh mới chỉ đánh dấu một dẫn đường đầu tiên còn là dẫn đường có cấp bậc thấp chỉ có 27% độ tương thích.

Những người không thích vận dụng trí óc như Victor không khỏi nghi ngờ sức mạnh tinh thần của Thích Túc nhất định đã biến dị cho nên anh không cần dẫn đường... Nếu không sao anh lại kéo dài như vậy? Nếu không cho dù Đoàn gia không ngại sao anh không đánh dấu luôn Đoàn Tuyết Phỉ.

Chứ không lẽ giả vờ ngầu trước mặt người khác rồi quay về cắn thuốc không ngừng ~

Tinh thần xảy ra chút trục trặc, thiếu soái Victor tưởng tượng không ngừng: ... Thích Túc, cậu đứng lại, cậu nói rõ cho tôi biết, có phải mỗi ngày cậu lén lút cắn thuốc đúng không?

Hai người ngừng chiến đấu, lần lượt rời khỏi đấu trường và quay trở lại bữa tiệc trên tầng hai.

Hầu hết những người đứng trên sân thượng theo dõi trận chiến đều không nhận thấy sự xuất hiện ngắn ngủi dị thường của Victor, họ chỉ nghĩ rằng hai vị thiếu soái hữu hảo biết điểm dừng nên hoan hô vỗ tay vì bọn họ.

Dẫn đường đi theo Victor cảm nhận được tình huống của hắn, nhanh chóng tiến tới áp trán mình vào trán hắn giải phóng ra thực thể được ngưng tụ từ sức mạnh tinh thần là một con chim sơn ca màu đỏ. Tiếng hót du dương trong trẻo nghe ké cũng khiến người ta cảm thấy thư thái, vui vẻ.

Sau trận chiến, lính gác hòa quyện với sức mạnh tinh thần của dẫn đường, đối với những người khác, điều này giống như việc đi spa sau một ngày làm việc vất vả, đó là điều hoàn toàn bình thường.

So sánh hai bên, Đoàn Tiểu Khê hưng phấn chạy tung tăng tới, đôi mắt đầy ánh sao bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với người giám hộ nhà mình sau đó vui vẻ kéo anh đi ăn cánh gà, trông có vẻ không đáng tin cậy.

Có hai vị thiếu soái mở màn, không khí bữa tiệc bắt đầu sục sôi, lục tục có người nhảy xuống đấu trường để thách đấu, cũng nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt của mọi người.

Hai người chọn một chỗ ngồi nghỉ ngơi, hội trưởng Lessar cũng rất giữ chữ tín, lúc này mang cho Đoàn Tiểu Khê một cái cánh nướng dài hơn cậu cùng một bàn đĩa hoa quả.

Sau khi đưa đồ ăn xong, Lessar cũng vội vã rời đi, những người khác cũng vậy. Bởi vì ánh mắt Đoàn Tiểu Khê nhìn thích thiếu soái say đắm, không ai có thể đảm bảo liệu cậu có làm trò trước mặt mình bày tỏ thơ tình đầy xúc cảm. Thiên lôi kiểu này vẫn nên giao cho thiếu soái gánh đi, ai bảo anh là "Thích Túc ba ba "~

Sau khi những người khác rời đi, Đoàn Tiểu Khê dang rộng hai chân, linh hoạt xoay người ngồi lên đùi Thích Túc.

Đưa tay ôm lấy cổ đối phương, cậu nhớ lại những gì mình đã từng thấy trước đây, cho tới bây giờ Đoàn Tiểu Khê chưa từng thắp sáng kỹ năng này nên cứ học theo thôi, dùng trán mình chạm vào trán Thích Túc sau đó thả ra làn sương mù╮(╯▽╰)╭.

Đoàn Tiểu Khê:: . . .

"A~"

Thích thiếu soái Thích Túc không nhịn được cười ha ha.
« Chương TrướcChương Tiếp »