Chương 26.

Biến hình thành bướm là dị năng của Namantha có được sau khi phá kén tái sinh.

Với mái tóc dài màu hồng và đôi cánh bướm trắng có hoa văn hồng sau lưng, Namantha xinh đẹp như một nàng tiên hoa trong truyện cổ tích, toàn thân cô có thể đột nhiên tan biến trong tích tắc, giống như pháo hoa giấy khi nhấn nút tắt tiếng, biến thành một đàn bướm vờn múa

Nếu không phải tận mắt chứng kiến

toàn bộ quá trình biến hình thành bướm, ai có thể nghĩ rằng đàn bướm trắng hồng trông rất đẹp và gần như mỏng manh này lại có ý thức tư duy của con người ~

Sau khi Namantha rời đi, Đoàn Tiểu Khê nhổ một bó cỏ khô héo ở góc vườn hoa, quay lại cái lều che nắng để bọn họ nghỉ ngơi một lúc. Ở trong thành u linh xám xịt một thời gian dài nên khi đối mặt với ánh nắng chói chang ở thị trấn nhỏ Alice, cậu thực sự chút không thích ứng.

Đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện Julie, Đoàn Tiểu Khê hỏi: “Cô biết tên lính gác cố ý đυ.ng phải tôi lúc nãy đúng không?”

Julie tỏ ra kinh ngạc mà nội tâm lặng lẽ đẩy mạnh thước đo sự tương phản của Đoàn Tiểu Khê với người bình thường thêm hai ô. Thiếu niên a a a a~ Mặc dù nghe nói cậu đã mất trí nhớ nhưng dù sao cũng đã trôi qua nhiều ngày mà cậu còn không biết hình dáng thành viên gia đình nhà mình ư, lòng dạ phóng khoáng, thần kinh đơn giản quá vậy? Lúc rảnh rỗi không có việc gì thì theo đuổi cái gì đó được hông, sống để ý một chút được hông~

"Đó là Đoàn Thần Thao, anh trai cùng cha khác mẹ của cậu."

Có lẽ ban đầu Đoàn gia không lộ diện nhưng ở thời điểm có tin Đoàn Tuyết Phỉ và Thích Túc đính hôn, Julie cũng tốn rất nhiều công sức để tìm hiểu thông tin về nhà họ Đoàn.

"Đoàn Thần Thao là lính gác cấp B giống như chúng ta, cậu ta trượt kỳ thi học viện và chiếm được danh ngạch sinh viên dự thính. Tôi phải nói rằng chị gái cậu - Đoàn Tuyết Phỉ rất có năng lực."

"Cậu còn nhớ tên lính gác cấp S Kutumo đã chặn cậu ở bên ngoài phòng y tế chứ, hắn là đứa cháu đầu tiên của bá tước Baldwin. Gia cảnh của hắn cũng coi như số một số hai ở dải hành tinh Iris, vậy mà gần như nói gì nghe nấy, cần gì có nấy với đoạn tuyết phỉ. Cái danh ngạch sinh viên dự thính của Đoàn Thần Thao là do Kutumo thông qua gia tộc Baldwin tranh thủ được.

“Nếu không phải chuyện đính hôn với Thích Túc bị tát nặng vào mặt cô ta thì đến cả tôi là công chúa còn phải ghen tị với Đoàn Tuyết Phỉ ~”

Sau màn giới thiệu chậm rãi, Julie cầm lấy chiếc quạt nhỏ thay đổi thành N tư thế quyến rũ khác nhau, đối mặt với Đoàn Tiểu Khê đang cúi đầu cẩn thận bện người cỏ nhỏ: ... ...

Cô lại nhận một đòn ngay tim thề rằng chắc chắn không phải cô không đủ quyến rũ mà vấn đề ở đây là thiếu niên chơi người cỏ không được bình thường về mặt tinh thần! Thử nghĩ một chút đi, có được cơ hội nói chuyện gần gũi với một công chúa xinh đẹp tôn quý nhu nhược lương thiện thì ai lại đi chơi với người cỏ a a a a~?

Đối với đoạn Tiểu Khê không thể dùng lẽ thường để đánh, Julie không khỏi nản lòng nói: "Làm sao cậu biết tôi biết Đoàn Thần Thao?"

Thiếu niên chơi đùa với người cỏ nghe vậy ngẩng đầu đáp: "Lúc trước tôi bị đυ.ng ngã, cô chạy về phía chúng tôi, khi cô chạy ngang qua người đó, động tác của cô khựng lại. Nên tôi đoán được."

Tốt lắm, sau một hồi trò chuyện, Julie hiện đã tóm tắt được hai điều.

Đầu tiên, Đoàn Tiểu Khê thật sự không bình thường. Mặc cho ai đối mặt với một đàn chuột biển sẽ vồ lấy mình trong giây tiếp theo mà còn giữ được bình tĩnh, thần kinh ai mà đơn giản dữ vậy còn dành thời gian trinh thám, có không? Đây là loại tinh thần không biết sợ bất kể sống hay chết?

Thứ hai, nhắc đến tiêu điểm trước, thần kinh của Đoàn Tiểu Khê đặc biệt khỏe mạnh, thà nói chuyện thẳng thắn với cậu ấy còn tiết kiệm được chút sức lực!

Trong khi thiếu niên trẻ trâu vẫn tiếp tục chơi với người cỏ còn công chúa mắc bệnh thiếu nữ ngẩn người thất thần thì thành viên cuối cùng của nhóm ba người và là người bình thường nhất, Lôi Minh Minh đang tìm kiếm đồ ăn gần đó thuận tiện nhặt một túi quà lớn, mừng rỡ nói: “Tiểu Khê thiếu gia, không ngờ học viện còn chuẩn bị quà khai giảng cho chúng ta! Tôi tìm thấy cái này ở trước sân bên kia, mở ra thì thấy đầy đủ đồ ăn nước uống, đủ cho chúng ta không lo chuyện ăn uống cả ngày .”

Bởi vì xảy ra chuyện bất trắc khi dung hợp với thú đồng hành tạo thành vết thương tiềm ẩn kéo dài khiến cấp độ lính gác của Lôi Minh Minh giảm xuống, bây giờ nhìn hắn khiến người ta có cảm giác mập giả tạo nhưng khi cười rộ lên có chút hàm hậu chân chó.

Về phía học viện đã bí mật chuẩn bị quà hoạt động bất ngờ và vân vân dành cho các tân sinh viên tham gia trận chiến bảo vệ thị trấn, chắc là để chứng minh đây thực sự là một trải nghiệm rèn luyện thoải mái, sống động mang ý nghĩa ăn mừng ~

Trải qua nhiều ngày, Đoàn Tiểu Khê được Thích Túc kiên nhẫn từng bước dạy dỗ, về cơ bản đã thích ứng được đến giờ ăn cơm, vả lại ăn đồ ăn trước rồi mới uống dịch dinh dưỡng.

Vì vậy, Lôi Minh Minh và Julie may mắn nhìn thấy một thiếu niên trẻ trâu được dán chắc chắn cái nhãn thùng cơm, sau khi nếm thử món hải sản nướng BBQ đặc sắc của vùng biển, rồi ăn bánh mì, bánh nướng để chờ cơm, cuối cùng lại vặn mở uống thêm hai ống dịch dinh dưỡng có hương vị trái cây.

Không có cách nào ╮(╯▽╰)╭ Ai bảo Đoàn Tiểu Khê tu luyện cấp độ đầu tiên của thiên vu cửu biến là rèn luyện thân thể, mỗi ngày cần rất nhiều năng lượng ~

Lôi Minh Minh trợn mắt há hốc mồm sửng sốt: Nói ra thật xấu hổ là lính gác mà ở lượng cơm ăn, hắn lại thua dẫn đường. May mà hắn nhặt được một túi quà lớn đựng đầy đồ ăn, nếu không thì Tiểu Khê thiếu gia phải chịu đói rồi, thật là thất trách.

Julie chống cằm:... Quên đi, đối với Đoàn Tiểu Khê, cô vẫn nên tiếp tục im lặng tuyệt đối thì hơn.

#

Tại một khu phố khác của thị trấn, hai tổ ba người cùng hợp tác truy đuổi không tha một phần đàn chuột biển, may mắn tìm thấy một túi quà lớn của học viện tặng trong tủ kính một cửa hàng, một nửa trong số đó chứa dịch dinh dưỡng, một nửa chứa cái hòm thuốc nhỏ, tổ sáu người dứt khoát trốn vào trong cửa hàng để nghỉ ngơi một lát.

Ngoại trừ Đoàn Thần Thao, năm tân sinh viên còn lại có hai thành viên trong tổ của gã đều vô thức giữ khoảng cách với gã.

Lúc trước bị một đám chuột truy đuổi, Đoàn Thần Thao chạy rất nhanh, ở điểm này, thật ra dẫn đường trong đội không có ý kiến gì lớn. Dù sao là thể chất người ta tốt và khả năng phản ứng nhanh còn mình bị bỏ lại phía sau. đành trách mình không theo kịp, khó mà trách đối phương không quan tâm đến đồng đội. Sẵn sàng giúp đỡ đồng đội đó là tình nghĩa, gặp phải nguy hiểm bỏ mặc cũng là bình thường.

Tuy nhiên, điều mà mọi người không thể chấp nhận được là vào trong lúc nguy cấp, Đoàn Thần Thao cố ý hạ gục người khác!

Việc bạn bỏ mặc đồng đội mà chạy trốn một mình có thoát khỏi lũ chuột biển theo đuổi gặm hay không là tùy thuộc vào bạn, nhưng nếu bạn cố tình hạ gục các sinh viên khác và gài bẫy hãm hại người khác vì sự an toàn của chính bạn, cá tính âm hiểm tàn nhẫn như vậy hầu hết mọi người đều bài xích, càng đừng nói mọi người còn là tân sinh viên mới vừa vào học.

Cô gái dẫn đường vốn cùng tổ với Đoàn Thần Thao, có ấn tượng tốt với gã, tính cách cô vui vẻ, thích nói chuyện với gã nhưng bây giờ cô cũng cúi đầu tập trung uống dịch dinh dưỡng và giữ im lặng. Ấn tượng đầu tiên về gã là một thiếu gia cười rộ lên mang theo chút hư hỏng, cái vẻ đẹp trai rất thu hút các cô gái nhưng bây giờ cô lại cảm thấy gã có chút đáng sợ.

Đương nhiên, Đoàn Thần Thao phát hiện mọi người đều cảnh giác xa cách mình, gã đi tới ngồi xuống bên cạnh đồng đội, thở dài, giọng khàn khàn nói: "Tôi biết, mọi người đều cảm thấy vừa rồi tôi quá đáng, rất đê tiện. Chính tôi cũng ... nhưng mà, tôi thật sự không kiềm chế nổi, vừa nhìn thấy người đó chính là đoạn Tiểu Khê em trai cùng cha khác mẹ của tôi, tôi hận không thể..."

“Cậu nói bạn học bị cậu đánh ngã là Đoàn Tiểu Khê?”

Dưới sự kinh ngạc, cuối cùng cũng có người đáp lại gã.

Im lặng một lát, Đoàn Thần Thao mới không phụ sự hiếu kỳ dâng cao của mọi người, chậm rãi kể: “Tuy trên mạng có người tung phốt chỉ trích Đoàn gia vứt bỏ Đoàn Tiểu Khê tới một nông trường ở hành tinh xa xôi khi còn nhỏ rồi mặc kệ nhưng thật ra ít nhất trong mắt tôi, Đoàn gia chúng tôi không đối xử tệ với nó.”

- Mẹ nó qua đời khi nó còn bé, cha tôi yêu mẹ nó nhất sao mà nỡ tống khứ nó đi chứ. Nhưng, từ bé nó đã quái gở rồi, nó mắc căn bệnh rất kỳ quái. Mới đây, tôi và chị, mấy đứa bạn cùng tuổi chơi thân và họ hàng thân thích từng tận mắt chứng kiến trốn ở một góc vườn hoa, cắn xé vật sống trộm từ phòng bếp, hút máu chúng nó…

Mọi người hãi hùng: “Hút máu?”

Đoàn Thần Thao gật đầu kịch liệt, dường như đang đắm chìm vào trong những hồi ức đau buồn: “Căn bệnh quái lạ đó của đoàn tiểu khế khiến các bác sĩ bó tay, lúc ấy chúng tôi còn nhỏ sợ hãi chỉ cần nhìn thấy nó đều la khóc. Cuối cùng, cha tôi hết cách đành tống khứ nó đi dưỡng bệnh. Nhưng không ngờ, nó lại hận chúng tôi đến vậy.”

Mấy ngày nữa, lớp khác cũng khai giảng, các người sẽ nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của chị tôi…

- Tuyết Phỉ rất thích thiếu soái Thích Túc, thích từ lúc nhập học. Khi đầu não quản lý kho gien sàng lọc khả năng tương thích của chị ấy và thiếu soái cao tới 78%, là người được chọn làm dẫn đường thích hợp nhất cho ngài ấy, chị ấy còn không dám tin sự bất ngờ hân hoan đó~

- Cả nhà chúng tôi đều vui mừng cho chị ấy, lòng đầy chờ mong lễ đính hôn của chị ấy và thiếu soái. Nhưng chúng tôi không ai nghờ rằng, Đoàn Tiểu Khê vì trả thù chúng tôi, trả thù Tuyết Phỉ vậy mà, vậy mà…

Có chút nghẹn ngào nức nở khựng lại một chút, gã mới nhanh chóng nói tiếp chủ đề: “Tôi biết, trong mắt mọi người, tôi đánh ngã nó rất là đê tiện âm hiểm…”

Lúc này gã lặp lại điều đó và cách mọi người nhìn gã đã ít đi sự bài xích và chỉ trích.

Suy cho cùng, buổi lễ đính hôn drama lớn của Đoàn gia đã náo động đến mức cả thiên hà không ai không biết chuyện này. Hơn một nửa dư luận có xu hướng lên án Đoàn Tiểu Khê suýt chọc tức chết cả nhà, đồng tình cho Đoàn Tuyết Phỉ bị em trai đào góc tường.

Vì vậy, đoàn thân thao không khống chế đượccảm xúc khi đối mặt với Đoàn Tiểu Khê, làm ra hành vi quá khích, mọi người đều hiểu được.

Cô gái dẫn đường mang lòng dạ mềm mại nhất một lần nữa ngẩng đầu lên đối mặt với gã, môi giật giật định an ủi gã vài câu, bỗng nhiên hô lên: “Đoàn Thần Thao, cổ cậu…”

Đoàn Thần Thao theo phản xạ có điều kiện vươn tay sờ lên cổ mình, cùng lúc đó, một con bướm trắng hồng rút ra ống miệng khỏi cổ gã rồi nhanh chóng bay khỏi cửa hàng bọn họ nghỉ chân.