Chương 21.

Chương 21.

Chúng ta cùng về phòng ngủ nhé...

Thiếu niên trẻ trâu suy nghĩ bậy bạ và mong chờ vào một quá trình có kết quả khiến nhịp tim đập nhanh liên hồi nhưng thật ra là như vầy...

Anh đưa Đoàn Tiểu Khê trở về phòng ngủ rồi bỏ mặc cậu nhào lên giường lăn lộn một lát rồi anh đi đến bên giường ngồi xuống, tiếp tục dựa theo hình thức nuôi con trẻ, đưa tay búng lên cái trán trơn bóng có mái tóc đen ngắn mềm mại của thiếu niên còn muốn tiếp tục làm ầm ĩ, dặn dò cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi đứng dậy đi xuống phòng huấn luyện.

Đoàn Tiểu Khê không...không lưu ý cứ thế một mình trông phòng: ... ...

Được rồi, mặc dù vẻ mặt cậu thoạt nhìn như "Một mình chán đến mức không ngủ được", "XX cũng cởi rồi mà anh để tôi như vậy à" và những thứ lộn xộn khác trộn lẫn vào nhưng cơ thể lại rất thành thật, sau khi cậu lăn lộn vài lần trên chiếc giường lớn liền chìm vào giấc ngủ sâu, được bao bọc bởi hơi thở khiến cậu cảm thấy đặc biệt thoải mái và an toàn.

Chờ đến lúc Thích Túc ra khỏi phòng huấn luyện, trở về phòng ngủ tắm rửa xong, mặc quần áo ở nhà thoải mái hơn liền lôi Đoàn Tiểu Khê đang ngủ thoải mái khò khò từ trong chăn ra, nói với cậu rằng đã đến giờ dậy ăn tối, ở hai kiếp cậu được nuôi thả lớn lên nên biểu cảm bây giờ có hơi ngơ ngác ngờ nghệch.

Buồn ngủ thì đi ngủ, đói thì tìm đồ ăn mà lúc ngủ chưa đủ bị gọi dậy đi ăn, rõ ràng là không phù hợp với thói quen của Đoàn Tiểu Khê.

Thích Túc chắc chắn biết điều này thông qua màn hình trước đó, anh bế cậu đang ăn vạ nằm trên giường không thích nhúc nhích đi xuống lầu.

"Anh Thích Túc ơi, em đói bụng có thể uống dịch dinh dưỡng mà."

Dịch dinh dưỡng tiện lợi, nhanh chóng, tiết kiệm thời gian và công sức còn cấp tốc bù đắp cho bản thân bị tiêu hao bởi kén ngọc huyết, Đoàn Tiểu Khê chưa thấy việc đời cực kỳ dễ nuôi sống, chỉ cần bảo đảm đủ dịch dinh dưỡng mỗi ngày đã rất hài lòng.

Thích Túc bị một cậu nhóc ngốc nghếch vô tâm như thế chọc cười, anh để cậu ngồi xuống trước bàn ăn rồi cúi người cười bên tai cậu: “Bữa tối không chỉ để lấp đầy bụng đâu.”

Sự thức tỉnh của lính gác khác với dẫn đường, bình thường dẫn đường thức tỉnh sức mạnh tinh thần ở tuổi mười tám, khi cơ thể đã tương đối trưởng thành mà tư chất của lính gác càng xuất sắc thì càng thức tỉnh sớm.

Anh là thiếu soái của quân đoàn Bắc Đẩu, tục ngữ có nói muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó, từ nhỏ anh đã có được vật chất và tài nguyên tốt nhất xịn nhất trong toàn thiên hà nhưng tương tự, việc rèn luyện và mài giũa của anh nhận được từ khi còn nhỏ cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.

Vì vậy, nếu xảy ra tình trạng thiếu lương thực khẩn cấp, đừng nói là dịch dinh dưỡng, kể cả côn trùng gặp trong trùng triều anh cũng thản nhiên ăn hết. Nhưng trong cuộc sống hằng ngày, anh đương nhiên chú trong thế nào thì như thế ấy. Tuyệt đối là cách biệt một trời một vực với tiêu chuẩn thô sơ dừng lại mức ấm no mà Đoàn Tiểu Khê chịu được.

Là dẫn đường của Thích Túc, Đoàn Tiểu Khê tập trung chú ý vào bàn ăn. Thật lòng mà nói, đây là bữa tối trang trọng đầu tiên của cậu kể từ khi nhớ được thế giới này. Ừm, thoạt nhìn phong phú cầu kỳ và... không biết nên bắt đầu từ đâu ╮(╯▽╰)╭ cậu thực sự không biết.

Thích Túc ngồi xuống bên người cậu nhóc mất trí nhớ không hề có chút thường thức nào, tay cầm tay dạy dùng bộ đồ ăn không biết dùng, cho cậu nếm thử mỗi một món ăn không biết tên và thành công đút hai má cậu phình ra.

Hiện tại Đoàn Tiểu Khê hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Thích Túc, mấy món ăn không chỉ dùng để lấp đầy bụng mà hiển nhiên chúng nó còn là bữa tối mỹ vị đầy ấm áp lãng mạn dưới ánh nến!

Được rồi, tuy rằng mạch não của cậu và nội dung dạy dỗ của anh có lệch lạc, nhưng về cơ bản, hai người vẫn trải qua một thời gian bữa tối vui sướиɠ hòa hợp.



Dùng qua bữa tối, người cũng có tinh thần, Đoàn Tiểu Khê nhận được một phòng thí nghiệm ngầm liền trực tiếp đi bên trong mân mê.

Bên trong phòng cách ly, hai chị em song sinh bị nhiễm trùng độc, cả người trương phình như bánh mì, giống như những gì mà Đoàn Tiểu Khê đã từng theo dõi bên trong hành lang bệnh viện, gần như chỉ còn lại cái đầu miễn cưỡng nhìn ra dấu vết ban đầu thuộc về con người.

Trong phòng lại vang lên một giai điệu cổ xưa, âm thanh mơ hồ khó phân biệt nhưng dường như mọi ngóc ngách đều có thể nghe thấy. Cặp đôi song sinh nằm cạnh nhau trong một chiếc hộp ở nhiệt độ ổn định trong suốt thật to, Namantha và Namanni gần như phản xạ có điều kiện đột nhiên mở hai mắt ra, cho dù đôi mắt đã mất đi chức năng mà ngay cả suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn.

Thiếu niên trẻ trâu vô cùng hài lòng với biểu hiện của hai chị em, khát vọng muốn sống mãnh liệt như vậy không hổ là nguyên liệu xuất sắc mà cậu nhìn trúng dùng để luyện cổ~

Cậu nghiêng đầu nhìn sang phòng nguyên liệu khác ở bên cạnh - ấu trùng của trùng người cánh bướm, hàng trăm con ấu trùng dài hai mét đẹp đẽ lốm đốm, dày đặc bò khắp trên tường và sàn nhà, trông thật... tươi mới đầy sức sống!

Đừng nhìn trùng người cánh bướm lộng lẫy chói lóa đẹp như tiên nữ được bán đấu giá trên thị trường chợ đen ở vùng hoang tinh, một trong số chúng đắt đến mức hầu hết dân chúng dù có phá sản cũng không thể mua được nhưng ấu trùng chúng nó thường không quá đắt.

Nuôi ấu trùng thực chất cũng giống như nguyên tắc đổ thạch, nguyên lý không khác lắm, không phải con ấu trùng nào cũng phá kén thành bướm và không phải con ấu trùng nào chui ra khỏi kén đều có vẻ đẹp mê hoặc lòng người, dung mạo có đẹp đến đâu nhưng nếu vị trí trưởng thành có hơi sai một chút thì đối với con người sẽ không phải là kinh diễm mà là kinh hãi khϊếp người.

Những con trùng người cánh bướm có giá cao ngất trời được bán ở vùng hoang tinh đều là tinh phẩm hàng đầu được bồi dưỡng sau hàng ngàn cuộc tuyển chọn.

Vì vậy Đoàn Tiểu Khê yêu cầu một lần mấy trăm con ấu trùng, ngoại trừ yêu cầu này khiến người ta khó tin thì xét về giá trị và độ khó cũng không tính là quá đáng. Đương nhiên nếu đặt vào nhà bình thường, dù là một đứa trẻ nghịch ngợm xin bố mẹ món đồ chơi là hàng trăm con côn trùng làm bằng thủ công có lẽ cũng không tránh được một trận đòn.

Hai phòng cách ly liền kề nhau, nói thật, cảnh tượng ở đây là một cuộc thử thách sức chịu đựng tâm lý của mọi người. Mà ở phương diện này, thần kinh của Đoàn Tiểu Khê bẩm sinh mạnh mẽ xứng đáng là mầm tốt của vu cổ, cậu bỏ đi sự ngăn cách giữa hai phòng và mở cửa bước vào.

Không gian tăng lên đột ngột cùng với bầu không khí xa lạ khiến những con ấu trùng đang chen chúc lúc nhúc theo bản năng lan sang bên này.

Ngay sau đó, Đoàn Tiểu Khê mở nắp l*иg hộp giữ nhiệt độ ổn định chứa hai chị em song sinh.

"Hai người sẵn sàng chưa, một hành trình tái sinh mới mà các người chờ đợi từ lâu sẽ mở ra~"

Khụ khụ, có lẽ họ nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi hoàn cảnh hoặc có thể Namantha và Namanni thực sự hiểu được giai điệu ngâm nga đập vào mặt mình từ Đoàn trẻ trâu, hai chị em vốn dĩ khá im lặng nhưng trong cổ họng phát ra âm thanh ô ô, trở nên xao động bồn chồn.

Cắn đầu lưỡi, một làn sương máu không khoa học phun ra từ miệng Đoàn Tiểu Khê, bao phủ lấy Namansha Namanni như một tấm lụa mỏng. Đồng thời kèm theo âm điệu xào xạc quái dị khi có khi không, toàn bộ căn phòng cách ly ngay lập tức kịch liệt giống như giọt nước mưa bắn tung tóe trong nồi chảo...

Những con ấu trùng vốn đang chậm rãi leo lên ngẫu nhiên đều đồng loạt dừng lại, tất cả đầu trùng gần như chuyển hướng về phía Đoàn Tiểu Khê, ở giây tiếp theo, chúng dường như bị nhấn nút tua nhanh, chen lấn lao thẳng tới.

Kỳ lạ thay, tất cả lũ ấu trùng lốm đốm chen chúc đều tự nhiên bỏ qua vị trí Đoàn Tiểu Khê đang đứng, như có sợi chỉ vô hình nào đó dẫn dắt sai khiến chúng nó lần lượt bò vào cái hộp giữ nhiệt độ ổn định chứa hai chị em song sinh đang nằm bên trong.

Con đầu tiên, con thứ hai, con thứ ba... cuồn cuộn không ngừng.

Namantha, Namanni vùng vẫy vặn vẹo cong cớn người càng lúc càng lớn, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn không giống tiếng người.

Không biết tại sao, trước kia bộ não còn đần độn mê man mà giờ phút này như bị đánh thức bởi một sức mạnh kỳ lạ nào đó, càng ngày càng tỉnh táo. Một lần nữa phải đối mặt với việc bị vô số ấu trùng điên cuồng cắn xé nuốt chửng, trơ mắt nhìn bản thân bị một đám con ấu trùng ghê tởm đầy chân mềm mềm bao phủ, bất lực lại vô cùng tỉnh táo để chịu đựng, bị chúng nó xé rách làn da cố chui vào trong thân thể, nỗi sợ hãi và đau đớn tột độ khiến người ta sụp đổ đến tận cùng...

Chưa kể còn tự mình cảm nhận tất cả, cho dù xách một vài người trong đám đông đứng xem, chỉ e sợ tới mức gan mật nứt ra, hồn phi phách tán.

Từng phút từng giây dường như đã biến thành một khoảng thời gian dài đau khổ tuyệt vọng không có hồi kết...

Nhịn xuống, nhịn xuống phải cố chống đỡ.

Namantha và Namanni tỉnh táo và không thể hôn mê, giờ đây các cô được trải nghiệm sống không bằng chết một cách rõ nét, chấp niệm với sống sót càng điên cuồng hơn. Hai chị em có cùng suy nghĩ tăng cường và mở rộng chấp niệm không ngừng hướng về phía nhau.

Trích lời của thiếu niên trẻ trâu tuy rằng sấm sét thường xuyên cuồn cuộn khiến người ta tê dại nhốn nháo trong gió nhưng với tư cách là một vu sơ đẳng có tài năng xuất chúng và là một đại vu vĩ đại trong tương lai, cậu có tầm nhìn rất chính xác trong việc lựa chọn nguyên liệu để luyện cổ, cậu đánh giá khá chính xác về hai chị em, con người có đôi khi phức tạp lại kỳ diệu, rõ ràng đau đớn nhưng lại cố tình kiên trì cố chấp kích phát sức sống và ý chí rực rỡ cháy bỏng đến chói mắt.

Nhịn xuống, nhịn xuống cố chống đỡ, chống đến cuối cùng thì họ mới có thể có được một cuộc sống mới.